Hôn một cái, ngẩng đầu lên nhìn thử hai mắt đang nhắm chặt của Ma Xuyên, hôn thêm cái nữa, thấy hắn thật sự không tỉnh lại nên gan cũng tôi cũng bắt đầu to hơn.
Lưỡi tôi thấm ướt đôi môi khô ráo của người bên dưới rồi phác hoa lại đường nét của nó. Giống hệt như Thao Thiết đã nhịn đói suốt bảy năm rồi vậy, cứ trông ngóng, mong đợi mãi cuối cùng cũng ăn được mĩ vị mà mình ngày nhớ đêm mong. Nhưng dù có đói khát hơn nữa thì cũng phải nhịn lại để nhấm nháp từng chút một thật trân quý.
Cắn nhẹ môi dưới của Ma Xuyên, rõ ràng là tôi không hề uống ly Whisky kia mà bây giờ cả người tôi lại cứ thấy lâng lâng.
Vẫn còn chưa đủ, vẫn muốn nhiều hơn nữa... Muốn biết được, bên trong hắn có vị gì...
Đầu óc thức khuya chắc là không thể kiên nhẫn để đợi chờ, cứ muốn cái gì thì nhất định phải làm cái đó. Tôi muốn hôn hắn thì cứ hôn thôi. Tôi muốn nếm thử vị của hắn nên đầu lưỡi bèn dọc theo khoé môi tự luồn vào trong.
Vị ngọt.
Gấu nâu để ăn được mật ong mà mình ao ước bấy lâu cũng có thể mặc kệ mọi thứ, tôi để hút được nhiều mật ngọt trong miệng của Ma Xuyên hơn nên cũng mặc kệ mọi thứ.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng nghiến chặt luồn thẳng vào trong khoang miệng. Tôi giống hệt như một tên thổ phỉ gan to bằng trời, thấy cái gì mới mẻ cũng muốn chạm vào thử một cái. Ngay cả cái lưỡi mềm mại nằm yên bên dưới của Ma Xuyên cũng bị tôi quấn lấy liếm từ trên xuống dưới hết một lượt.
Môi lưỡi cứng đờ của hắn cứ bị động như thế mặc cho tôi đòi hỏi, mà tôi thì lại ỷ vào việc hắn đang "ngủ" không thể phản kháng nên càng ngày càng không có chừng mực hơn, đầu lưỡi bất giác luồn sâu vào trong hơn.
Khoé mắt lướt qua thấy cái tay vốn dĩ đang đặt trên bụng của Ma Xuyên đang hơi giơ lên như là muốn bắt lấy cánh tay tôi, nhưng lại rất nhanh sực tỉnh gập ngón tay xuống, cuối cùng cuộn chặt lại thành nắm đấm.
Mới vậy thôi đã chịu không nổi rồi hả? Lần trước anh còn quá đáng hơn thế này nhiều đó...
Tôi nhắm mắt lại liên tục làm sâu nụ hôn này hơn, không thể dừng lại một giây phút nào, như kiểu muốn cho Ma Xuyên biết thử cảm giác giả vờ không nổi nữa nhưng vẫn phải giả vờ là như thế nào.
Mà giữa lúc một màn thăm dò đột ngột không cách nào dừng lại được này thì bỗng dưng thân lưỡi tôi nhói lên, chắc là chê tôi tham quá nên người đẹp ngủ không thể nhịn được nữa cắn tôi một cái.
Từ từ mở mắt ra, tôi rút lưỡi lại, chống lên sofa lùi ra một chút, cả người cuối cùng cũng không còn bị tình d.ục nóng bỏng khống chế nữa mà tìm lại được một chút lý trí.
Ngón cái tôi vuốt ve trên gò má của Ma Xuyên, thấy giữa hai hàng chân mày có hắn có vẻ như muốn nhăn lại không dám nhăn, tôi biết hắn nhịn cũng rất khó chịu nên quyết định không giày vò hắn nữa.
"Ngủ ngon quá ha." Cười nói xong thì tôi lại khom người xuống hôn lên một chút ánh nước bên khoé môi của Ma Xuyên rồi mới đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.
Đã ngồi vào lòng rồi mà tâm vẫn không loạn là Liễu Hạ Huệ chứ không phải là Bách Dận tôi. Nếu mà đã hôn tới mức này rồi mà tôi vẫn không có phản ứng gì thì ngày mai tôi lên "chùa Kích Trúc" quy y cửa Phật với Giang Tuyết Hàn luôn cũng được rồi đó.
Vội vàng đi tắm một cái, mất nhiều thời gian hơn bình thường. Đợi tới lúc tôi vừa lau đầu vừa quay lại phòng khách thì Ma Xuyên đã "tỉnh" rồi.
Khuỷu tay hắn chống trên thành ghế, một tay hắn đang xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt bị khuất trong bóng tối.
Nghe thấy động tĩnh nên động tác trên tay hắn khựng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn qua bên phía tôi. Tôi thấy trán hắn hơi ướt ướt, đoán chắc là hắn vừa đi rửa mặt.
"Ngủ ngon không?" Tôi đứng ở chỗ cách hắn một khoảng, hơi cố ý hỏi.
Hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới phun ra hai chữ: "Cũng được." Xong thì hắn cúi đầu xuống nhìn điện thoại một cái rồi nói: "Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây."
Tôi vắt khăn trên cổ rồi đi ra ngoài cửa: "Tôi có đặt đồ ăn sáng rồi, phần hai người lận, cậu ăn xong rồi hẵng đi."
Thành phố có rắc rối của thành phố nhưng cũng có chỗ tốt của nó. Ví dụ như lúc này, đang là năm giờ, cái giờ mà nửa nạc nửa mỡ, không sớm cũng không trễ này nhưng mà vẫn đặt giao đồ ăn sáng tới được, hơn nữa vẫn có tài xế nhận đơn.
Sợ làm ồn tới Ma Xuyên nên tôi còn cố ý ghi chú là để ở trước cửa là được rồi, không cần phải nhấn chuông. Vừa mới mở cửa ra thì quả nhiên túi đồ ăn sáng đã được đặt sẵn ở dưới đất rồi.
Cầm đồ ăn sáng đi vào trong nhà lại, thấy Ma Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Tôi nghiêng mặt qua gọi hắn đi qua phòng ăn ngồi.
Hắn giằng co một lúc, nhưng sau khi tôi nói một mình tôi ăn không hết nhiều đồ như vậy, hắn mà không ăn thì bỏ phí rốt cuộc cũng chịu nhấc chân lên.
Tôi đặt cho hắn một phần cháo, bánh quẩy, bánh bao kiểu Trung cho hắn, còn đặt cho mình là hamburger, khoai tây chiên và cà phê theo kiểu Tây.
Mới đầu hai chúng tôi đều im lặng mạnh ai nấy ăn phần mình, vài phút sau tôi là người không nhịn trước nên lên tiếng nói: "Có phải hôm nay cậu vẫn phải đi học không? Mới ngủ có một chút như thế thì có chịu được không?"
Ma Xuyên cúi đầu múc một muỗng cháo, khựng lại giữa chừng, nói: "Không sao, ngủ gục cũng được."
Lại trôi qua vài phút yên tĩnh, miệng tôi nhai đồ ăn nhưng hai mắt vẫn chưa từng rời khỏi phía đối diện. Mà Ma Xuyên thì lại cứ như kiểu không nhận ra được vậy, vẫn cúi đầu yên lặng ăn cháo và không hề quan tâm tới tôi.
"Cậu tu bát quan trai giới, vậy thế nào mới được tính là là phá giới luật?" Tôi nuốt một miếng hamburger cuối cùng xuống rồi chợt hỏi.
Hắn cũng đã ăn được hòm hòm rồi, nghe vậy thì lấy khăn giấy lau miệng, nhàn nhạt nói: "Phạm những điều trái giới luật thì tất nhiên gọi là phá giới luật."
Được rồi, cái chủ đề nhảm nhí gì vậy trời?
Tôi chống cằm hỏi: "Bị người khác cưỡng ép có tính không?"
Vò khăn giấy lại thành một cục, hắn hơi nâng mí mắt lên, cười cười nói: "Không phải là tự nguyện thì tất nhiên là không tính."
"Vậy cưỡng ép người khác thì sao?"
Nụ cười bên môi hắn cứng đờ, suýt chút nữa thì không giữ nổi, một lúc sau mới nói: "Nếu như là vì dụ.c vọng cá nhân thì tất nhiên là không được, nhưng nếu như là đối phương thật sự quá thiếu đòn..." Hắn trầm giọng xuống: "Vậy thì chắc Sơn quân cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi."
3
Hay lắm, cái này còn phải chia theo tình huống nữa hả? Nhưng mà nghe hắn nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, nói chung cũng không phải vì tôi mà lại phải làm cái vụ ngừng nói nhảm nhí kia.
-
Ăn bữa sáng xong thì tôi đặt xe cho hắn rồi lại đi vào phòng ngủ lấy áo khoác cho hắn, cuối cùng mới đưa mắt nhìn tiễn hắn đi vào thang máy.
"Đợi có bản thảo hợp đồng rồi tôi sẽ thông báo cho cậu." Tôi cười cười vẫy tay với hắn.
Khẽ "Ừm" một tiếng, hắn rũ mắt xuống, một tay bỏ vào trong túi, một tay khác nhấn nút đóng cửa. Lần đầu tiên không có phản ứng gì thì lập tức cau mày ấn liên tục mấy lần, vẻ mặt trông như kiểu hận không thể nhanh chóng biến mất trước mặt tôi.
Còn đợi tiếp nữa chỉ sợ hắn sẽ không thể giữ được bình tĩnh mà không trở mặt được.
Vừa nghĩ tôi vừa cố chịu đựng tới khi thang máy khép cửa lại, sau đó thì mặc kệ Ma Xuyên có nghe thấy hay không vẫn buông tay xuống ôm bụng cười ha hả.
-
Vừa hay là vào cuối tuần nên mọi người đều không đi làm, chuyện thuyết phục Ma Xuyên tôi cũng chỉ thông báo với mình Hoàng Phủ Nhu.
Ngủ một giấc dậy, tôi theo thói quen đi lên máy chạy bộ để vận động gân cốt, điện thoại để trên cái giá trên máy.
"Không ngờ cậu ấy lại đồng ý thật..." Một bên kia của cuộc gọi video, Hoàng Phủ Nhu đang đeo một cái kính mắt ánh xanh lam gọng bạc, trông già dặn, khôn khéo hơn hẳn.
Tôi vừa chạy bộ vừa nói chuyện: "Nếu như nói muốn làm cái tượng bằng vàng cho con hươu chín màu kia thì chưa chắc cậu ta đã đồng ý, nhưng nếu như nói là vì tụi nhỏ thì chắc chắn là cậu ta sẽ đồng ý."
Nghĩ tới dáng vẻ Ma Xuyên vì muốn chúc phúc cho con của Vân Đoá nên mới đồng ý, tôi bất giác nở nụ cười.
Dân chúng tộc Tằng Lộc lúc nào cũng luôn tin tưởng người phù hộ bọn họ chính là Sơn quân, nhưng với tư cách là người quan sát thì tôi thấy "Sơn quân" rõ ràng là một người khác hoàn toàn.
Không phải là thần linh hư vô huyền ảo, cũng không phải là cha mẹ ngu muội vô tri. "Sơn quân" chính là cô giáo đã bất chấp muôn vàn khó khăn giúp đỡ học sinh của mình thoát khỏi số mệnh, là những cán bộ trong thôn vì để đám trẻ có thể tiếp thu được giáo dục mà phải bôn ba đến nơi xa, là... Ma Xuyên của tuổi 20 dù có phải buông bỏ sự nghiệp học hành cũng không hề hối hận.
Những người này đều đang phù hộ cho đám trẻ của tộc Tằng Lộc, cũng đang phù hộ cho tương lai của Thố Nham Tung.
"À đúng rồi, cô Cốc có hài lòng với sợi dây chuyền ngọc ốc nữ hoàng mà anh thiết kế không?" Sau khi quyết định tự giữ "Cánh của thần" lại cho riêng mình xong thì tôi lại nhanh chóng thiết kế một sợi dây chuyền kim cương lan hồ điệp khảm ngọc ốc nữ hoàng khác cho cô Cốc. Cá nhân tôi thấy là so với "Cánh của thần" đầy vẻ sáng chói thì sợi dây chuyền lan hồ điệp này càng hợp với váy cưới của cô Cốc hơn.
"Bên cô Cốc bảo chắc là vẫn cần phải sửa một chút nữa." Hoàng Phủ Nhu chần chừ một chút rồi nói: "Có gì thì em sẽ báo lại tin cho anh ngay."
Ngắt cuộc gọi, tôi tắt máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa đi vào trong phòng tắm.
[Các cậu có ngày nghỉ không?]
Gửi tin nhắn cho Ma Xuyên xong thì tôi cởi sạch đồ ra đi vào trong gian tắm, tắm xong đi ra xem thử thì thấy điện thoại đã nhận được tin trả lời của hắn.
[Thứ ba.]
[Vậy có muốn qua xưởng gia công của chúng tôi tham quan một chút không? Vừa hay tới đó tôi đưa hợp đồng cho cậu luôn.]
Đối phương trả lời lại rất nhanh, nói là "Được".
[Vậy tới lúc đó tôi đến đón cậu.]
[Ừm.]
-
Trông ngóng mòn mỏi mãi cũng tới thứ ba, tôi cầm theo bản thảo hợp đồng do pháp chế soạn tới sớm trước mười phút. Vừa mới mười hai giờ năm mươi phút đã tới trước cổng đại học Hải Thành, vậy Ma Xuyên vẫn giống y như mấy lần trước, đã đứng đợi ở đó từ sớm.
"Sau này cậu cứ tới đúng giờ là được rồi, đợi lâu bên ngoài không lạnh à?" Tôi thấy hắn đã lạnh tới nỗi hai vành tai đỏ bừng cả lên nên vội vàng chỉnh điều hoà cao lên.
Lần sau chắc phải tới trước nửa tiếng thôi, nếu không thì cái thời tiết lạnh lẽo quái quỷ này của Hải Thành mà cứ để hắn đợi lâu như thế thì sẽ lạnh hỏng hết cả người mất.
"Vừa mới tới, chưa đợi bao lâu." Hắn vừa nói vừa nhìn ba bản hợp đồng trước đó được đặt trên ghế phó lái, hỏi: "Cần phải kí hết ba bản à?"
Tôi gật đầu nói: "Đúng, một bản cậu giữ, hai bản đưa tôi. Xong rồi cậu có rảnh thì đi photo giấy chứng minh của cậu gửi cho tôi, nếu như không tiện thì không có cũng được, tuỳ cậu."
"Bút đâu?"
"Cậu không xem kĩ rồi mới kí hả?" Tôi bật cười nói: "Trên xe tôi không có, đợi lát nữa tới xưởng gia công mượn thợ ở đó một cây vậy."
Ma Xuyên cũng không biết có phải là nghe lọt tai lời tôi nói hay không mà sau đó cũng ngoan ngoãn lật xem hợp đồng thật, mãi tới khi chúng tôi tới nơi rồi vẫn còn đang xem, dáng vẻ rất tập trung.
-
Vì quá trình chế tác trang sức cũng có một vài độ nguy hiểm nhất định nên xưởng gia công thường được xây ở khu công nghiệp vùng ngoại ô. Thật ra nói là xưởng gia công thì cũng không đúng lắm, phải gọi là xưởng thủ công thì đúng hơn.
"Sản phẩm được sản xuất theo dây chuyền không được chế tác ở đây mà sau khi làm ra bản mẫu xong thì sẽ được giao tới một xưởng gia công khác để làm." Mở khoá bằng vân tay xong, tôi giảng giải từng khu vực một trong xưởng thủ công này cho Ma Xuyên nghe: "Ở đây chủ yếu là chế tác các mẫu đặt riêng hoặc là dùng trong đấu giá, cũng được gọi là... trang sức cao cấp."
Từ lúc bắt đầu bước vào cánh cửa đầu tiên thì khắp nơi đều lắp đầy camera giám sát, đi vào khi khảm nạm còn cần phải đi qua hai cánh cửa có khoá mật khẩu.
Vì đã nói trước rồi nên mọi người thấy chúng tôi tới cũng không ngạc nhiên lắm, thợ ai làm gì thì vẫn làm nấy, từng người nhìn chằm chằm vào kính hiển vi 45X, khảm đá mà tay cũng không run.
"Cái họ đang làm là gì vậy?" Ma Xuyên hơi tò mò nhìn chằm chằm vào mảnh lông vũ bạc đang được khảm đá trên tay thợ.
Tôi vẫy vẫy tay, dẫn hắn đi vào phòng làm việc bên trong. Đây là khu vực cá nhân của riêng tôi, chỉ có một cái két sắt, bên trong đặt bản thảo thiết kế "Cánh của thần" và viên Red spinel trị giá 500.000 đô Mĩ kia.
Ngoài ra thì còn có bản mẫu mà tôi đã in 3D ra.
Khoá cửa lại xong tôi bày từng món đồ trong két sắt lên bàn, tôi chỉ vào thành phẩm trên bản thảo thiết kế nói: "Họ đang làm cái này, phần lông vũ."
Ma Xuyên nhìn chăm chú lên mặt bàn, ngón tay quyến luyến lướt qua từ bản thảo thiết kế, mô hình 3D rồi tới viên Red spinel đỏ máu kia.
"Viên đá quý lớn quá." Hắn cầm viên spinel 56 carat kia lên đánh giá.
Chắc kể từ lúc ra đời tới giờ, viên Red spinel này chưa bao giờ nhận được một câu đánh giá bình thường thế này đâu.
Tôi lấy cái mô hình màu xám kia đeo lên cổ mình, giống như một thằng nhóc lần đầu khoe khoang bảo vật với người trong lòng của mình, ngón tay huơ huơ chỉ vào chính giữa vẽ cho hắn xem: "Viên Red spinel này cuối cùng sẽ được khảm vào đây."
Hắn gật gật đầu, trả viên spinel về lại. Thưởng thức thì thưởng thức vậy thôi chứ thần tử núi tuyết đã quen đeo đồ tốt rồi thì cũng không có bất ngờ hay ngạc nhiên gì lắm với viên đá quý to màu đỏ này.
"Sợi dây chuyền này tên là gì?"
Thấy hắn có vẻ không hứng thú gì, trong lòng tôi tự nhiên dâng lên một cảm giác sốt ruột không rõ.
Sao vậy? Hắn không thích hả?
Sao hắn có thể không thích được chứ? Hắn chắc chắn phải thích mà...
"Cánh của thần. Nghĩa là đôi cánh của thần." Giật cái mô hình 3D xuống, tôi ướm thử lên người hắn, ra vẻ qua loa nói: "Cũng hợp với cậu đó, tặng cho cậu chịu không?"
1
Ma Xuyên hơi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn cái mô hình màu xám trước ngực mình. Tôi sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Không phải cái này, thành phẩm ấy."
Sợi dây chuyền giá trị mấy trăm vạn mà tôi cứ tặng như dĩa trái cây được tặng trong Haidilao vậy, Hoàng Phủ Nhu mà biết được thì chắc sẽ tức tới ngất luôn mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT