Với thế lực của Lục Doãn Cung thì đương nhiên tìm một người như Quinn không phải việc gì khó khăn, nhưng tất cả đều biết rõ, Du Mộc đã cứu bọn họ, tên đứng sau người đàn ông cai quản ngục sẽ truy lùng tất cả những người bỏ trốn.
Nếu bây giờ Doãn Cung cho người đi tìm Quinn thì khác gì đánh rắn động cỏ, tự tay mình giao đồng minh cho kẻ thù.
Cho dù Lục Doãn Cung cho người âm thầm điều tra thì cũng bị phát hiện, bởi vì bọn họ cũng có thể cho người âm thầm điều tra việc làm hiện giờ của hắn.
Còn đang tìm cách để tìm được Quinn thì cô gái bỗng lên tiếng:
" Tôi có thể liên lạc với anh ta, nhưng không chắc có thành công không…"
Lộ Du Mộc vui mừng, mặt tỉnh táo hẳn: " Có cách sao? "
Lộ Du Mộc không khỏi mừng rỡ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, bây giờ đã sang ngày thứ hai cô bị trúng độc, có thể nói sinh mạng sắp bị hút cạn, sau ba ngày nếu như thứ thuốc đó thấm sâu và bắt đầu hoạt động bài trừ cơ thể người… tới lúc đó có thuốc giải thì cũng không có tác dụng nữa.
Ai cũng nộ rõ vẻ mặt vui mừng, bây giờ tất cả bọn họ đều không có cách, nếu Quinn trốn được thì chắc chắn sẽ ẩn nấp rất kỹ, đương nhiên sẽ càng khó trong việc liên lạc.
Bây giờ có một chút tia hy vọng, dù cực kỳ nhỏ nhưng nhất định phải thử mới biết có thành công hay không.
Thời gian cấp bách, bọn họ không còn cách nào khác, tất cả chỉ có thể nhờ hết vào cô gái.
Lập Chiêu vốn đã không làm được gì trong hoàn cảnh này nên lập tức nhận lệnh của Doãn Cung quay về chỗ Thuỵ Nhan.
Cô gái tiếp tục hỏi: " Cho tôi địa chỉ cụ thể ở đây "
Hoắc Cẩn Kình lập tức trả lời:
" Lâu đài Fontainebleau cách Paris 65 km về phía nam "
Cô gái không trả lời chỉ đập nhẹ hai phát vào cổ tay, một con rắn trắng dài khoảng gần bốn mươi cm bò từ ống tay áo ra ngoài, con rắn sẽ rất bình thường nếu như không có hai cái vây to dài kỳ lạ ở hai bên ria người, cô gái giơ tay trước mặt Cẩn Kình: " Có bút không? ".
Hoắc Cẩn Kình không biết lấy từ đâu ra cái bút máy của pháp đưa cho cô gái, cô gái liền viết lên lưng con rắn một dòng chữ dài, đó là địa chỉ mà Cẩn Kình vừa nói ra.
Xong con rắn liền quay đầu cắn mạnh một phát vào ngón tay cái của cô, vết thương của hai cái răng nanh gây ra liền rỉ máu rồi chảy dài.
Cô gái quệt máu lên dòng chữ trên lưng con rắn.
Cô gái làm xong thì đi đến cửa sổ, trên bàn tay, con rắn vẫn nằm im như một đồ vật, cô thò tay ra ngoài cửa sổ, hất mạnh một cái con rắn liền dang rộng hai vây ra rồi bay, hai cái vây khi được xòe rộng thì nó chỉ to bằng một bàn tay nhưng nhìn giống cánh của một con dơi.
Tất cả bọn họ đều là người trong giang hồ, nhiều năm đấu đá và có nhiều thủ đoạn, nhiều vũ khí, gặp nhiều điều kỳ lạ lên khi thấy con rắn bọn họ đều tỏ ra bình thường mặc dù có chút hiếu kỳ về hai cái vây của con rắn nhưng vẫn không ai mở lời hỏi han.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi thì đúng là lần đầu tiên thấy trong đời.
Bọn họ trước giờ nếu gặp thứ kỳ lạ như con rắn vừa rồi thì cùng lắm là có mào, có sừng, ba sừng, có vảy giống Long (rồng)...!còn về rắn bay thì họ cũng từng nghe qua một vài lần nhưng rắn có cánh và bay giống một con chim thì đừng nói là nghe mà bọn họ đang tận mắt chứng kiến.
Đúng là đáng ngạc nhiên, mặc dù vậy nhưng ngoài bọn họ ra thì Lục Doãn Cung từ đầu đến cuối vẫn chỉ giữ nguyên một gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định không hề có một chút gì gọi là tò mò hay là ngạc nhiên, giống như anh ta đã từng nhìn thấy giống loài này rồi vậy.
Du Mộc quay ra hỏi cô gái: " Này cô gái kia…! ".
Chỉ mới gọi một câu, chưa kịp nói gì thì cô gái liền ngắt ngang: " Tớ tên Nhạc Tử Ngạn, không phải cô gái này, cô gái kia ".
" Ah!...!tớ tên Lộ Du Mộc ".
Du Mộc im lặng vài giây rồi mới trả lời, cô chợt nhận ra… đến tận bây giờ cô mới biết tên của cô gái là Nhạc Tử Ngạn.
Hoắc Cẩn Kình có chút ngạc nhiên, anh ta bỗng hét toáng lên: " Giề! hai cô đi suốt với nhau mà lại không biết tên nhau á? Vậy sao tự nhiên đi cùng nhau? Tôi tưởng hai cô quen nhau chứ ".
Hoắc Cẩn Kình bỗng hét toáng lên làm một số người giật mình, còn đâu hình tượng lạnh lùng cao ngạo của anh ta lúc lần đầu gặp mặt.
Nếu nói anh ta là boss của một băng đảng xã hội đen lớn mạnh ngang ngửa với Lục Doãn Cung thì mới là lạ và có vấn đề ấy.
Còn nếu nói anh ta là dân tấu hài thì ít ra mọi người còn tin.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Cẩn Kình nói cũng đúng! Du Mộc và Nhạc Tử Ngạn đã luôn ở cạnh nhau từ lúc thoát khỏi nhà tù tới tận bây giờ, đã hai ngày rồi mà họ vẫn không biết tên nhau đúng thật là kỳ lạ.
Du Mộc nghĩ rằng mình không cần phải giải thích về chuyện này nhưng cũng nên nói với họ một câu để cho họ biết rằng Nhạc Tử bây giờ đã là người của Du Mộc cô:
" Tôi tùy tiện cứu người ta ra nên bây giờ phải chịu trách nhiệm thôi! Chứ cũng đâu có quen biết gì? Đâm lao thì phải theo lao thôi! "
" Ha!...!" Hoắc Cẩn Kình nghe xong cạn lời, chẳng biết Du Mộc thật sự tùy ý hay do cô ngu ngốc nữa.
Lần đầu anh ta gặp trường hợp không biết nên khóc hay nên cười.
Lộ Nhập Thượng đương nhiên biết cô gái tên Nhạc Tử Ngạn này, vì họ đều bị nhốt chung trong một nhà giam dưới lòng đất.
Còn Ngục Tửu và Lục Doãn Cung thì gương mặt vẫn mang sắc thái bình thường không thể bình thường hơn.
Lộ Nhập Ảnh không biết từ bao giờ đã ngủ thiếp đi trên đùi của Nhập Thượng.
Cậu bé có vẻ đã rất lâu rồi không được gần gũi với bố mình, nên khi gần gũi với bố liền có một cảm giác an toàn, quên đi hết mệt mỏi mà ngủ ngon như một đứa trẻ được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ.
Hình dạng lúc này của cậu ta mới giống một đứa trẻ ngây thơ, còn lúc lần đầu gặp Du Mộc cô chỉ thấy cậu bé như một người khác hoàn toàn bây giờ.
Biểu hiện giống một người đàn ông lớn tuổi, cực kỳ lạnh lùng, cao ngạo và biểu cảm trên gương mặt không hề lộ cảm xúc nào giống như một đứa trẻ.
Nhìn cảnh đó Du Mộc có chút đau lòng, ước gì mẹ cô còn sống, ước gì ba cô không rời bỏ mẹ con cô.
Nếu như vậy, chẳng phải cô đang được yêu thương chăm sóc giống Nhập Ảnh sao? Du Mộc có chút ghen tị, cô bất giác vùi đầu vào bờ ngực săn chắc của Lục Doãn Cung mà choàng tay ôm chặt lấy hắn trong vô thức.
Doãn Cung có vẻ đoán được suy nghĩ hiện giờ của Du Mộc, hắn nhíu mày, bàn tay to lớn càng siết chặt lấy cô hơn, một tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, Du Mộc từ từ thả lòng người, giây phút sau đó cô liền ngủ thiếp đi trong lòng của hắn như một đứa trẻ.
Lục Doãn Cung thấy Du Mộc ngủ đã say, bấy giờ hắn mới bế cô lên trên căn phòng được chuẩn bị cho riêng mình.
Đặt Du Mộc nằm cạnh, hắn để đầu cô thoải mái gối lên tay mình.
Xong hắn cũng ôm trọn Du Mộc vào lòng mà thiếp đi.
Không gian bên dưới liền trở lên yên tĩnh lạ thường, không có sát khí nhưng lại chứa toàn sự lo lắng,bất an, hồi hộp.
Một số người cũng về phòng dành cho khách, bọn họ rời đi dần… cuối cùng cũng chỉ còn lại Nhập Ảnh, Nhập Thượng và Cẩn Kình.
Bây giờ điều duy nhất mà bọn họ có thể làm là ngồi chờ đợi tin tức từ con rắn được gửi đi.
...***...
Tại một căn phòng sang trọng nhưng không lớn lắm ở một nơi nào đó của Trung Quốc.
Có hai người đàn ông đều ăn mặc sang trọng, tôn lên vẻ đẹp oai phong, cao ngạo.
Có khí chất!
Tay bọn họ, mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ mà lắc nhẹ trên tay, thi thoảng lại đưa lên nhâm nhi một ngụm nhỏ.
Trong căn phòng vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, nhưng không khí trong đó lại cực kỳ u ám, có thể ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, vì là cuối buổi chiều nên không gian càng tối dần, mỗi lúc màn đêm buông xuống lại thêm một dày đặc.
Một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế văn phòng, ngón tay trỏ liên tục gõ lên mặt bàn:
" Không ngờ tên Lục Doãn Cung lại tham gia vào chuyện này, nội bộ giữa cậu ta và tôi từ trước giờ luôn lục đục, tôi muốn trừ khử cậu ta từ lâu rồi.
Vậy bây giờ có nên… lấy lý do cậu ta vô duyên vô cớ muốn giải cứu các tên tội phạm khét tiếng mà phá hủy nhà tù rồi trừ khử cậu ta luôn không? "
Người đàn ông còn lại ngồi trên ghế sofa, anh ta khí chất mạnh mẽ và trông cũng trẻ trung hơn người đàn ông ngồi trên ghế văn phòng.
Tên đó gác chân sang một bên, nghe đối phương nói xong thì liền bật cười:
" Lục Doãn Cung ấy à, tên đó mạnh lắm, đừng nói gì đến thế lực, một trăm người có lao vào giết anh ta thì cũng đều bị hạ đo ván thôi, anh ta rõ ràng chẳng phải con người.
Ông không đấu lại cậu ta đâu! Hấp tấp thì sẽ chẳng làm nên được trò trống gì, công sức coi như đổ sông đổ biển "
" Cậu nói chí phải, là do tôi quá nóng vội rồi…" Người đàn ông ngồi trên ghế trầm ngâm rồi trả lời.
Cả hai người đều cực kỳ bí ẩn, người đàn ông ngồi trên ghế sofa thì có mái tóc màu đen, gương mặt bị che khuất trong bóng tối nên không thể nhìn rõ được.
Tên còn lại cũng vậy, bọn họ đều ẩn nấp trong bóng tối, không thể nhìn rõ được gương mặt.
~Nhạc Tử~.