Du Mộc và Quinn vẫn đứng ẩn nấp trong ngách nhỏ, dù có khí độc hay vũ khí gì đi nữa cũng không quan trọng bằng bây giờ phải đột nhập vào bên trong bằng cách nào?
Ở trong, những tên canh gác đều là loại tép riêu, nhưng lại có tận hơn bảy trăm tên nên rất khó khăn trong việc đột nhập vào.
Ngoại trừ ngách nhỏ Du Mộc và Quinn đang đứng ra thì không còn lối nào khác có thể xâm nhập vào, nên cách duy nhất là chỉ có thể cứ thế xông lên từ ngách nhỏ này.
Du Mộc và Quinn hơi thò đầu ra nhòm, bỗng thấy một tên canh gác đang loanh quanh đi lại gần phía ngách nhỏ.
Du Mộc và Quinn liền nhanh chóng thụt đầu lại, tên canh gác đó bước càng ngày càng đến gần, chỉ cách Du Mộc khoảng hai mét.
Mồ hôi hai người chảy ròng rã ướt hết tấm lưng, tên đó càng ngày càng tới gần.
Tim bọn họ đập thình thịch nhưng vẫn phải cố giữ im lặng, nếu tên đó tới gần thì Du Mộc có thể giế.t chết hắn bằng kim châm, nhưng một khi hắn chết mấy trăm tên khác ở bên trong chắc chắn sẽ phát hiện ra có người trong ngách.
Tới lúc đó đừng nói đến việc cứu người mà thân bọn họ chưa kịp ra khỏi ngách thì đã chết dưới họng súng của bọn chúng rồi.
Tên canh gác mỗi giây càng bước tới gần hơn, chỉ cách Du Mộc một mét, hắn cầm khẩu súng CAR-15 dài liên tục quanh đi quẩn lại và theo dõi xung quanh.
Du Mộc và Quinn càng ngày càng hồi hộp, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Du Mộc cố gắng giữ bình tĩnh, nếu bây giờ di chuyển ra khỏi ngách thì chắc chắn sẽ bị phát hiện nên cách duy nhất bây giờ là phải giữ im lặng.
Tên đó gần như tới sát Du Mộc hơn, chỉ cách cô khoảng nửa mét, nếu hắn tới gần hơn nữa chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Chỉ vài giây sau, một bước, hai bước,...!thời điểm hắn bước gần ngang với Du Mộc thì bỗng cánh cửa mật thất ở phía đằng kia trong phòng giam bật mở.
Tất cả mọi sự chú ý của hơn bảy trăm tên canh gác và năm mươi tù nhân đều nhìn ra.
Tên đang đứng gần Du Mộc cũng quay lại phía đằng đó, Du Mộc và Quinn bây giờ mới thả lỏng người, cánh cửa đó chỉ chậm một giây nữa thôi là cô và Quinn đã suýt không được thấy ánh mặt trời nữa rồi.
Một tên ăn mặc giống chỉ huy của nhà tù cùng với hai tên canh gác khác chạy vào, bọn chúng gương mặt cực kỳ hoảng loạn.
Du Mộc đoán ngay chuyện gì đó đã xảy ra.
Tên chỉ huy đang theo dõi camera hình cầu ở trong hang động bỗng nhìn thấy ba tên kia sòng sọc chạy xông vào liền tức giận đứng dậy quát lớn: " Có chuyện gì? "
Tên chỉ huy vừa xông vào thở nặng nhọc vài giây rồi cố gắng bình tĩnh lại.
Hắn nói một tràng dài:
" Ở nhà tù trên mặt đất có cuộc náo loạn lớn, Hoắc Cẩn Kình chưa xuất hiện nhưng đã hành động.
Tất cả những người của nhà tù trên đó đều bị giết sạch, một nửa tù nhân của nhà tù đều được hắn thả ra…bây giờ trên đó rất náo loạn.
Ngoại trừ các tù nhân thì người canh gác của nhà tù đều bị giết một cách bí ẩn.
Cai ngục không kịp ứng phó yêu cầu tôi xuống đây đưa thêm người lên trên để ngăn cản bọn chúng, một số tù nhân trốn ra ngoài đều bị bắt lại, không thì là cũng bị bắn chết tại chỗ, Hoắc Cẩn Kình có vẻ chưa phát hiện nhà giam dưới hang động này, anh ta vẫn tìm người bên trên nên bây giờ ở trên gần như bị loạn hết "
Tên chỉ huy ở dưới hang động nghe xong liền ngớ người, nhưng chỉ một vài giây sau hắn lập tức quay người phân phó gần một nửa người bên dưới lên nhà tù bên trên.
Bên dưới chỉ còn ba trăm người ở lại canh chừng tù nhân bên dưới.
Cuộc nói chuyện của bọn họ đều được thu âm vào trong chiếc nhẫn, Hoắc Cẩn Kình nghe được liền lên tiếng:
" Du Mộc, không phải tôi làm, chắc chắn có một ai đó cũng đang làm loạn ở đó "
Du Mộc nghe xong liền hiểu ra cuộc náo loạn ở trên đều không liên quan đến Lục Doãn Cung hay Hoắc Cẩn Kình.
Du Mộc không cần biết người gây ra cuộc náo loạn đó là ai? Nhưng người đó đã chính thức gián tiếp trở thành ân nhân của cô.
Bởi vì nếu không có cuộc náo loạn đó thì chắc chắn tên chỉ huy vừa xông vào cũng không có mặt ở đây, nếu hắn không có mặt ở đây thì tên vừa rồi đang tới gần ngách chắc chắn sẽ phát hiện ra Du Mộc và Quinn.
Lúc đó không ra tay cũng chết, mà ra tay cũng chết.
Vậy nên người gây ra náo loạn ở nhà tù bên trên Du Mộc liền coi đó là ân nhân.
Năm mươi tù nhân bị giam trong nhà kính, tất cả bọn họ đều nghe rõ cuộc nói chuyện của hai tên chỉ huy nhưng gương mặt của bọn họ cực kỳ bình tĩnh như chưa từng nghe thấy chuyện đó.
Bọn họ đường đường là ông chủ trong các bang phái xã hội đen lớn nhỏ, nếu chỉ vì nghe tin vừa rồi mà cuống cuồng lên đều không giải quyết được gì.
Những tên canh gác đều vô cùng cảnh giác bởi vì bây giờ trong phòng rộng lớn đó chỉ có duy nhất một nửa số người so với ban đầu nên bọn họ càng phải canh chừng nghiêm ngặt hơn.
Nghe tên chỉ huy xông vào cửa giải thích mọi chuyện bên trên với tên chỉ huy trong hang động.
Du Mộc liền hiểu ngay phía trên bây giờ chắc chắn đang trở thành một đống hỗn loạn giống như "bầy ong vỡ tổ." Thấy cơ hội đã đến, Du Mộc liền quay lại nói với Quinn:
" Sau khi tôi phá hủy camera, anh hãy xả khí độc được chứ? "
Quinn không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Du Mộc liền quay ra phía năm mươi tù nhân, cô lại bắn ra một kim châm sượt qua hai cánh cửa kính của Lộ Nhập Thượng và người đàn ông tóc trắng.
Lộ Nhập Thượng và người đàn ông tóc trắng nhanh chóng nhận ra tín hiệu của Du Mộc, những tù nhân khác cũng nhận ra liền đưa mắt về phía ngách nhưng bọn họ vẫn ngồi bất động, không dám quay hẳn đầu vì làm vậy sẽ bị phát hiện.
Du Mộc hơi thò đầu ra làm một ký hiệu đưa tay lên bịt miệng và mũi rồi lấy tay khác chỉ trỏ vào mặt mình như thể đang nhắc nhở bọn họ hãy bịt miệng và mũi lại.
Bọn họ nhanh chóng đã giải được ký hiệu của Du Mộc lên đưa tay lên bịt miệng và mũi theo yêu cầu của cô.
Những tên canh gác mặc dù không nhìn thấy chiếc kim bay sượt qua, nhưng thấy hành động lạ của tù nhân bọn họ liền càng cảnh giác cao hơn, tới mức lên một độ cao nhất.
~Nhạc Tử~.