Lộ Du Mộc đi lại trước cửa phòng của Lục Doãn Cung.
Cô đã ra khỏi phòng của Thụy Nhan và Lập Chiêu từ hai mươi phút trước, nhưng đến giờ vẫn không dám bước vào phòng hắn.
Không phải Du Mộc sợ không dám vào mà do vào rồi sẽ không biết mở lời như thế nào.
Du Mộc cả đầu đều thấy bối rối, đứng ngồi không yên, suy nghĩ suốt hai mươi phút cũng chẳng biết mình đang làm cái gì.
Còn đang loanh quanh thì cửa phòng bật mở, Du Mộc giật bắn rồi nhìn lên liền đụng trúng ánh mắt của Ngục Tửu.
Ánh mắt Ngục Tửu có chút khác lạ, không lườm hay tỏ vẻ khó chịu khi thấy Du Mộc như mọi hôm mà chỉ thấy ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Mặc dù có chút không quen nhưng Du Mộc không nói gì mà chỉ đưa mắt ngó nghiêng nhìn vào trong.
Cô thở dài một hơi rồi quyết định bước vào.
Ngục Tửu vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Du Mộc từ từ đóng cánh cửa lại rồi quay đi.
Bên trong phòng, Lục Doãn Cung đang ngồi trên sofa bấm điện thoại, nhìn thấy Du Mộc vào hắn liền để sang một bên, gương mặt lạnh như núi băng, mặc dù không cảm nhận được nộ khí nhưng cả căn phòng đều lạnh toát giống như ánh mắt của hắn.
Du Mộc tới gần, cô mân mê ngón tay cái không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lộ Du Mộc vốn chẳng sợ ai, cô rất mạnh mẽ.
Nhưng từ lúc quen Lục Doãn Cung, Du Mộc liên tục bị hắn chi phối, ép cô làm theo ý hắn mà không cần nghĩ đến cảm nhận của cô.
Lục Doãn Cung quen với hành động của Du Mộc, mỗi khi cô sợ hãi hoặc có chuyện gì đó muốn nói mà không dám nói thì luôn luôn mân mê ngón tay.
" Chuyện gì " Thấy Du Mộc liên tục sờ tay lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền quát khiến Du Mộc giật mình.
Du Mộc mấp máy môi, ban đầu nói to rồi nhỏ dần giống đang thì thầm chỉ đủ một mình cô nghe " Doãn Cung, tôi… tôi xin lỗi "
Du Mộc nói nhỏ tới mức nếu không nghe kỹ thì chỉ thấy cô nói mỗi tên hắn.
Doãn Cung cau mày, hắn mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Du Mộc.
Du Mộc biết trước giờ hắn không giỏi chờ đợi, chỉ thích người thẳng thắn, có chuyện liền nói thẳng, không thích ấp úng, vòng vo.
Du Mộc trước giờ cũng thẳng thắn, đây là lần đầu có chuyện mà cô lại khó mở lời tới như vậy.
Nhưng dù gì cũng phải nói ra, Du Mộc thở nhẹ, cô liền nói:
"Tôi xin lỗi…vì đã tưởng anh là người giết mẹ tôi.
Cậu bé lúc nãy là người chứng kiến mọi chuyện"
Du Mộc nén nhìn Doãn Cung, bất chợt đụng trúng ánh mắt hắn, hắn nhìn chằm chằm Du Mộc.
Biểu cảm hắn vẫn không thay đổi, gương mặt như núi băng ngàn năm không tan.
Chẳng nhẽ đối với hắn truyện này không quan trọng, không! Chắc chắn không phải như vậy.
Doãn Cung sắc mặt không biến đổi, ánh mắt chỉ chú ý nhìn vào tâm là Du Mộc.
Hắn trầm giọng nói: "Qua đây".
Du Mộc chần chừ "Tôi"
Doãn Cung nhíu mày, thấy Du Mộc vẫn ngồi hắn liền tiếp tục nói " Đừng để tôi nhắc lại lần hai "
Du Mộc nghe hắn nhấn mạnh liền rón rén bước tới gần.
Cô nói nhỏ giống như đang thì thầm: " Doãn Cung, thật ra tôi không có giết mẹ anh đâu, tôi A…".
Du Mộc chưa kịp bước tới gần liền bị một lực mạnh kéo xuống.
Bàn tay to lớn của Doãn Cung lôi tay Du Mộc, nhìn lại thì từ bao giờ Du Mộc đã ngồi trọn trên đùi hắn.
Du Mộc bất giác đỏ bừng mặt, cô định đứng dậy nhưng cánh tay của Doãn Cung siết chặt lấy eo Du Mộc khiến cô không thể cử động.
Doãn Cung nhìn chằm chằm lên cổ và xương quai xanh của Du Mộc, hắn nhíu mày rồi khẽ cong môi cười thầm.
Trên cổ Du Mộc, những dấu hôn mãnh liệt của đêm hôm đó vẫn còn chằng chịt ở trên cổ mặc dù đã mờ dần từng ngày.
Lục Doãn Cung xoa xoa tay lên dấu hôn rõ nhất mà hắn để lại đêm đó, hắn nhìn chằm chằm vài giây rồi cúi đầu xuống cắn mạnh.
Du Mộc đột nhiên bị giật mình lên kêu lên:
" A đau! Doãn Cung… đau, anh làm gì vậy ".
Du Mộc càng kêu, Doãn Cung càng cắn mạnh hơn, hắn còn không ngừng day đi day lại như đang thưởng thức mỹ vị khiến Du Mộc giật bắn mình và không ngừng run rẩy.
Tới khi ngửi thấy mùi máu tanh hắn mới chịu dừng lại, vết răng của hắn rõ rệt trên cổ Du Mộc bị hắn cắn mạnh và đay nghiến tới mức rớm máu.
Lục Doãn Cung đúng là dã thú.
Du Mộc bị hắn cắn đột xuất, cô không kịp phản ứng nên cố nín thở chịu đựng.
Tới khi hắn nhả ra Du Mộc mới thở gấp.
Doãn Cung cúi xuống liế.m láp vết máu trên cổ Du Mộc khiến cô rùng mình, xong hắn lấy tay xoa xoa vết thương.
Hắn cất giọng trầm trầm cạnh tai Du Mộc: "Lộ Du Mộc, tốt nhất em đừng bao giờ có ý định bỏ trốn thêm một lần nào nữa.
Nếu em dám, tôi nhất định sẽ khiến em cảm nhận mùi vị sống không bằng chết".
Du Mộc nghe xong có chút sợ hãi.
Nhưng Du Mộc biết Lục Doãn Cung nói một là một, hai là hai.
Hắn nói được thì nhất định sẽ làm được, mặc dù ban đầu khi bị Doãn Cung bắt lại sau lần đầu bỏ trốn thì cô vẫn nuôi ý định đó.
Nhưng khi Du Mộc biết Doãn Cung không phải hung thủ, cô cũng không giết mẹ hắn nên không còn lý do nào để trốn nữa.
Nhưng hắn giam giữ cô bất hợp pháp, Du Mộc đương nhiên không muốn ở cạnh hắn.
Du Mộc cũng không biết bản thân cô bị gì, năm đó khi biết hắn sát hại mẹ mình, dù rất hận hắn những lại không nỡ ra tay trả thù.
Trong lòng Du Mộc cũng không có câu trả lời.
Du Mộc cũng khá ngạc nhiên, nửa năm đi theo Doãn Cung, hắn chỉ làm mấy hành động đụng chạm nhẹ, không ngờ từ khi tìm được cô, hắn liền cưỡ/ng bức, giờ thì lại đụng chạm gần gũi như này… đúng là càng nghĩ thì càng khó đoán, không biết hắn đang nghĩ gì?
Nhìn gương mặt lúc nào cũng chỉ lạnh lẽo, sắc bén như dao và tràn ngập nộ khí như kia thì chắc chắn không thể nào là do hắn động lòng hay có tình cảm với Du Mộc được.
Có khi nào hắn coi Du Mộc là công cụ làm ấm giường của hắn vì ngoài gần gũi với cô ra thì Du Mộc thấy hắn không bao giờ tới gần người phụ nữ khác.
Chắc chắn hắn đã coi Du Mộc làm công cụ ấm giường rồi.
Lục Doãn Cung vuốt ve vết cắn trên cổ Du Mộc được một lát, hắn mới bắt đầu mở miệng:
"Tôi biết rồi, sau khi em bỏ đi Hoắc Cẩn Kình liền đến gặp tôi".
Du Mộc im lặng suy nghĩ, lúc đó Lục Doãn Cung cho người điều tra thì thấy cô là người của Hoắc gia nên hắn ta gặp Hoắc Cẩn Kình để làm rõ sự việc vì Hoắc gia và Lục gia không đụng không chạm, lấy đâu ra Du Mộc thành người của Hoắc gia.
Nhưng Doãn Cung đã biết cô không phải là hung thủ giết mẹ hắn, vậy tại sao lúc bắt được cô hắn vẫn lôi chuyện đó ra để ép buộc cô ở bên hắn.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Nhưng như vậy không phải là cô đã được minh oan rồi sao? Hắn biết cô không phải là người giết mẹ hắn, nói như vậy nghĩa là hiểu nhầm giữa cô và hắn đã được giải quyết.
Mối hận thù năm đó cũng đến lúc bị vứt bỏ rồi.
~Nhạc Tử~.