Chiếc khăn bịt mắt đã che đi ánh sáng, thế giới của cô bị bóng tối xâm chiếm.

  Cù Tân Cương ngơ ngác, cô biết Phó Bá Đông bị bệnh, cô sợ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

  Phó Bá Đông vẫn còn ở phía sau cô ấy, tóc sau gáy bị vải ép lại, bàn tay xinh đẹp dường như đang thắt nút lại.

  "Không phải... Cần ký hợp đồng gì hay sao?" Cù Tân Cương có chút trợn mắt, lông mi cọ vào vải, sau khi giác quan bị không nhìn thấy, cô ấy càng ngày càng hoảng sợ.

  Rất tối a, muốn khóc rồi....

  Cù Tân Cương hai mắt nhức nhối, run rẩy vì sợ hãi.

  Có lẽ Phó Bá Đông đi trước mặt cô, bởi vì tiếng thở ngày càng mơ hồ và lộn xộn, từ sau tai cô chậm rãi tiến về phía trước.

  Tấm vải che mắt cô được điều chỉnh nhẹ nhàng, đầu ngón tay của Phó Bá Đông dường như vô tình vuốt ve má cô.

  Phó Bá Đông chỉ đang kiểm tra cẩn thận để đảm bảo rằng lớp vải này che kín mắt của Cù Tân Cương.

  Cù Tân Cương mím môi, khóe miệng phát ra một âm thanh như tiếng thút thít, gần như ngất đi vì nín thở.

  Phó Bá Đông cười nhẹ: "Tôi muốn ký hợp đồng, nhưng tôi muốn thử trước xem hiệu quả thế nào."

  Cù Tân Cương dựng tóc gáy, "Thử xem thế nào?" Lòng bàn tay đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

  Phó Bá Đông ghé sát rất gần, "Em không cần làm gì, chỉ cần ở bên cạnh là được."

  "Còn chị thì sao?" Cù Tân Cương hỏi.

  "Tôi sẽ làm chút gì đó, dùng so sánh với trước đây." Phó Bá Đông trầm giọng nói.

  Sau khi bị bịt mắt, Cù Tân Cương có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương lạnh lẽo, giống như mùi hương trầm từ trong chùa tỏa ra trong tuyết dày, nghiêm túc, vắng vẻ.

  Ngửi được mùi hương này, cô không khỏi lại lần nữa nín thở, rõ ràng cô là người bị bịt mắt, nhưng cũng là người cảm thấy bị xúc phạm.

  "Theo tôi."

  Sau đó, Cù Tân Cương bị cổ tay nắm lấy, Phó Bá Đông dẫn cô về phía trước. Cô đi theo, bước đi với tâm trạng vô cùng sợ hãi, sợ va phải thứ gì đó.

  Phó Bá Đông vội vàng dừng lại, hỏi: "Em sợ sao?"

  "Có một chút." Cù Tân Cương nói dối, nhưng thực chất là nhiều hơn một chút.

  Lập tức, vai cô có chút nặng trĩu, cô bị ép ngồi xuống, không biết mình ngồi ở đâu.

  Cù Tân Cương buông thõng tay bên người thậm chí không dám mò mẫm, trái tim lo lắng loạn nhịp.

  Bàn tay quanh cổ tay buông lỏng, Phó Bá Đông dường như bỏ đi.

  Tiếng vải sột soạt dần dần nhỏ đi, như thể là có một chiếc tủ nào đó bị mở ra.

  Cù Tân Cương không biết nhiều về cách bố trí căn phòng, chỉ dựa vào âm thanh thì không thể đoán được Phó Bá Đông đang làm gì. Cô trở nên hết sức cảnh giác, giống như một người trong phim võ thuật đang luyện tập khả năng nghe âm thanh và xác định địa điểm.

  Một lúc sau, tiếng bước chân của Phó Bá Đông lại vang lên, từ xa chậm rãi tiếp cận.

  Cù Tân Cương sợ hãi, lùi lại một chút không còn dấu vết.

  Một đôi tay đặt lên vai cô, từ từ trượt xuống theo đường vai, nhẹ nhàng chạm vào eo cô.

  Quá thân mật, Phó Bá Đông động tác chậm rãi nhẹ nhàng, thân mật đến mức khiến cô dựng tóc gáy.

  Eo cô bị siết chặt, hai tay ôm chặt ở trên, tuy không làm cô ngạt thở nhưng nội tạng lại bị bóp nhẹ, cô khó chịu đến mức nước mắt chảy ra.

  Cù Tân Cương vội vàng giơ tay lên, tùy ý đặt lên cánh tay Phó Bá Đông, giọng run run nói: "Đau, đau quá."

Cô sợ đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi, làm ướt tấm vải che mắt.

  Vải càng ngày càng sẫm màu sau khi ngâm trong nước, các vết nước trông như mực nở.

  Phó Bá Đông buông eo cô ra, nhưng lại vén vạt áo che eo cô lên.

  Trong phòng đang bật máy sưởi nên Cù Tân Cương không cảm thấy lạnh mà chỉ cảm thấy hụt hẫng.

  Cù Tân Cương hỏi với giọng đầy nước mắt: "Chị đang làm gì vậy?"

  Phó Bá Đông đã vén áo lên rất cao, phần eo và bụng bị lộ ra, khiến cho cô bị sự xấu hổ lấn chiếm.

  "Thay quần áo cho em." Phó Bá Đông nói.

  Cánh tay của Cù Tân Cương bị buộc phải giơ lên, áo sơ mi, áo khoác của cô đều bị cởi ra, như thể người cởi quần áo của cô đang thiếu kiên nhẫn.

  Tấm vải che thân được cởi ra, cô vội vàng khoanh tay, giấu đi vết răng trên xương quai xanh.

  "Đây cũng là một phần trị liệu để chữa bệnh sao?" Cù Tân Cương hỏi.

  "Phải."

  Một ngón tay ấn lên vết sẹo cũ của Cù Tân Cương.

  Cù Tân Cương hơi há miệng, lo lắng thở dốc, như thể ngón tay ấn vào không phải vết răng trên xương đòn mà là chặn mũi cô.

  Sau đó, quần của cô cũng bị kéo xuống, cô giãy giụa một chút, khó chịu nói: "Có thể hay không đừng làm như vậy? Tôi không thích như vậy."

  Nhưng Phó Bá Đông lại rất nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Bây giờ cũng không tính là bắt đầu, đợi sau này em có thể dừng bắt cứ lúc nào, tôi có giới hạn của tôi, em cũng có thể có."

  Cù Tân Cương ngừng giãy giụa, đôi dép cùng chiếc quần dài treo trên chân rơi xuống đất. Cô không thể nhìn thấy gì nên phải mò mẫm xung quanh để yên tâm.

  Có tựa lưng ở mặt sau, da bên dưới, có lẽ là trên ghế sofa.

  Cù Tân Cương hít một hơi thật mạnh, giọng nói run rẩy: "Chị rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?"

  Loại cảm giác này thật đáng sợ, người bình thường uy hiếp luôn rất trực tiếp, nhưng Phó Bá Đông thì không. Ở Phó Bá Đông có hai thái cực, chính trực mà mơ hồ, thẳng thắn mà kín đáo.

  Phó Bá Đông chống tay lên ghế sofa, như muốn nhốt người trước mặt, đôi mắt trở nên mờ mịt vì đầy máu, hơi thở nóng hổi. Thậm chí, cô còn cảm thấy chiếc áo sơ mi mình cởi vẫn còn chật nên giơ tay cởi thêm hai chiếc cúc nữa.

  "Nói rồi, giúp em thay quần áo."

  Cù Tân Cương siết chặt chân, nức nở nói: "Nếu như chị muốn chơi hoá trang, có thể mua búp bê."

  "Không thích hợp." Phó Bá Đông lấy lòng bàn tay che mặt cô, "Quần áo không vừa với cơ thể của họ."

  Sau đó, có tiếng xào xạc vang lên, Phó Bá Đông dường như đã nhặt được thứ gì đó.

  "Đứng dậy." Phó Bá Đông nói.

  Cù Tân Cương đứng dậy khóc, nhận thấy nước mắt chảy xuống cằm và trên ngực, không cần che áo, những giọt nước mắt đó trực tiếp rơi xuống lớp ren sát ngực. Hai tay cô ấy giơ lên, thứ gì đó trông giống như một chiếc váy nào đó được khoác lên người cô.

  Loại vải này rất quen thuộc, có lẽ vì đã quen với cuộc sống ăn mặc sang trọng, nên cô đặc biệt nhạy cảm với chất liệu tốt, chỉ cần chạm vào là có thể đoán được mình đang mặc gì.

  Đó là chiếc váy màu hồng sen của Phó Bá Đông treo trong tủ.

  Cù Tân Cương sững người, sợi tóc kẹp trong quần áo bị nhẹ nhàng kéo ra.

  "Được rồi." Phó Bá Đông nói: "Đúng là sạch sẽ, sau khi em trở về, tôi sẽ kêu dì Lưu mang đi giặt sạch."

  Cù Tân Cương nước mắt đột nhiên ngừng rơi, thậm chí không thể khóc nữa.

  Đúng như dự đoán, Phó Bá Đông không yêu cầu cô làm gì cả, quay người bỏ đi.

  Cù Tân Cương đứng lên, giọng nói khàn khàn vì khóc lâu: "Chị đang trả thù phải không? Chị có phải cảm thấy, tối hôm đó nên bóp chết tôi đi sẽ tốt hơn không?"

  Phó Bá Đông dừng một chút, "Em vì cái gì cho rằng tôi đang báo thù em?"

  Cù Tân Cương cắn môi.

  "Em có thể tưởng tượng ngày hôm đó tôi đã khó khăn như thế nào không? Tại sao em không nghĩ rằng tôi đang trả thù mình khi mặc bộ trang phục này cho em?" Phó Bá Đông bình tĩnh nói.

  Cô nhàn nhạt cười từ xa: "Nhưng tôi không trả thù ai, tôi đang chữa bệnh. Phương pháp của bác sĩ rất hay, chỉ là không phù hợp với tôi, tôi muốn dùng phương pháp của mình để chữa khỏi bệnh."

  Ở phía xa, một ngăn kéo mở ra.

  Trái tim của Cù Tân Cương thắt lại.

  Mặc dù bị bịt mắt nhưng cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh, một số âm thanh rất vi diệu trở nên rõ ràng hơn vì cô bị bịt mắt.

  Cô biết Phó Bá Đông đang làm gì vì cô đã nghe thấy âm thanh như vậy cả đêm.

  Đây có phải là một cách chữa trị?

  Cù Tân Cương không biết, nhưng cô sợ hãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, toàn thân run rẩy.

  Dây kéo phía sau váy không đóng kín nên phần thân trên lỏng lẻo, dễ tuột khỏi vai.

  Mọi thứ đều quen thuộc như vậy, lúc đó tầm nhìn của cô bị mép giường che khuất, nhưng bây giờ lại bị một mảnh vải che khuất.

  Phó Bá Đông thật sự bị bệnh, cô cũng sắp phát bệnh, cô giống như lại bị bóp cổ, ngạt thở đến suýt ngất đi.

  Tiếng vo ve không đúng lúc của Phó Bá Đông đã đánh thức cô, cô bật khóc, toàn thân run rẩy dữ dội hơn.

  Tiếng thở ngừng lại rồi lại vang lên, có lẽ Phó Bá Đông mặt đỏ bừng, đang dùng một cử chỉ mà cô không thể tưởng tượng được để giải khuây.

  Một người lạnh lùng, kiêu ngạo lại vào lúc này lại phát ra âm thanh như vậy.

  Cù Tân Cương khóc đến đau đầu, đáng lẽ phải buồn ngủ đến mức có thể ngủ khi đứng, nhưng thực ra lại vô cùng tỉnh táo.

  Có lẽ Phó Bá Đông thật sự không phải trả thù cô, chuyện như vậy đối với bản thân Phó Bá Đông càng thêm xấu hổ.

  Giọng nói lạnh lùng vốn có của Phó Bá Đông trở nên tê dại, khàn khàn: "Tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng họ không thể chữa khỏi bệnh cho tôi hoàn toàn bởi vì căn nguyên..."

  "Ở em"

  "Đôi khi tôi nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của em, vẻ mặt bất lực khi em ngạt thở, ngón tay em đặt trên mép giường, và em..."

  "Ngay bên cạnh tôi."

  Phó Bá Đông nói không liên tục, xen lẫn chút ngâm nga, thanh âm càng ngày càng nhỏ, hơn nữa, cũng nói có chút hỗn loạn, không giống như thường ngày người trật tự một chút.

  "Tôi cũng nghe theo lời khuyên của bác sĩ, không nên chú ý đến em, nhưng cơn ác mộng vẫn chưa hề qua đi, em là cơn ác mộng của tôi."

  "Em có hiểu được cảm giác thất vọng kéo dà, đó là tôi dường như đã mất khả năng kiểm soát bản thân không?"

  Cù Tân Cương cảm thấy mình đại khái có thể hiểu được, cô thật sự không ngốc như vậy, thường xuyên nhớ tới chuyện ngày đó liền trở nên sợ hãi.

  Phó Bá Đông nói thêm: "Rõ ràng là phương pháp của bác sĩ không phù hợp với tôi lắm, tôi không muốn họ dùng thuật thôi miên để lừa dối tôi. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và nghĩ rằng đây là cách tốt nhất."

  Cù Tân Cương không nói được lời nào.

  Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng rút giấy ra, rồi Phó Bá Đông bước đi.

  Tiếng nước chắc là phát ra từ phòng tắm, chắc Phó Bá Đông đang rửa tay.

  Sau khi nhận ra Phó Bá Đông đã ở rất xa, Cù Tân Cương bật khóc vì sợ hãi đến mức không thể rơi nước mắt, khóc đến mức thở hổn hển, khẽ sụt sịt.

  Phó Bá Đông từ phòng tắm đi ra, đi tới trước mặt cô.

  Cù Tân Cương buộc mình phải khóc rất khẽ, bờ vai run lên vì khóc.

  Phó Bá Đông cúi người nhìn cô, giơ tay kéo mảnh vải che mắt ra, chợt nhìn thấy một đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

  Cù Tân Cương ngẩng đầu nói: "Đây là phương pháp chữa bệnh của chị sao?"

  "Phải." Phó Bá Đông tóc bù xù trên vai, trong mắt không còn nghiêm khắc nữa, mang theo một tia thỏa mãn cùng lười biếng hiếm có.

  "Kết húc dùng thử rồi sao?" Cù Tân Cương lại hỏi.

  Phó Bá Đông kiên định nhìn vào mắt cô, sau đó trả lời: "Kết thúc rồi, tôi cảm thấy cũng không tệ."

  Cù Tân Cương gồng mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu."

  Phó Bá Đông mỉm cười, gọi tên Cù Tân Cương, bình tĩnh nói: "Bởi vì ngày đó, tôi nghiện với những video thể loại này."

  Cù Tân Cương đã từng nghe những lời tương tự trước đây.

  Phó Bá Đông ôm chặt mảnh vải ướt đẫm nước mắt, "Tôi đã thử xem mấy video, tự mình mua rất nhiều thứ, nhưng chúng đều không thể khiến tôi vui vẻ hay ngừng nghiện, chỉ khi nghĩ đến em, cơn nghiện mới dừng lại."

  "Em phải bồi thường cho tôi."

  Cù Tân Cương rơi nước mắt, mọi oán hận đều ập đến trong lòng, cô quả thực có lỗi, không thể chữa trị cho Phó Bá Đông, cũng không thể chữa trị cho bản thân.

  "Chờ tôi."

  Phó Bá Đông đi vào phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

  Trên tấm thảm cạnh ghế sofa, quần áo Cù Tân Cương đang mặc được xếp chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên.

  Cù Tân Cương không muốn mặc bộ váy này nữa nên cẩn thận thay lại bộ quần áo của mình.

  Sau khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Phó Bá Đông nhanh chóng bước ra trong bộ váy ngủ màu trắng.

  Cù Tân Cương nhìn thẳng vào, sợ Phó Bá Đông lại nói ra điều gì chấn động.

  Phó Bá Đông chỉ liếc nhìn cô một cái, xoay người rời khỏi phòng, một lúc sau, cô mang theo túi đựng tài liệu quay lại.

#Bé cù sắp lọt hố của Phó tổng ùi.kkkkk

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play