----
Đại Cường vùi đầu thấp hơn, hồi lâu cũng không nói gì.
Thẩm Diễm Hồng khóc lóc nói:
- “Con biết con ở cái nhà này không được chào đón, nhưng mà con cũng là người nhà họ Thẩm, bà nội, bà hỏi như vậy, có phải là muốn hủy hoại con, con vô tội, con căn bản không hề biết vì sao anh Đại Cường lại cho con trứng gà, anh ấy cũng không nói rõ.”
Vương Thúy Phân tặc lưỡi, nói với giọng mà mọi người đều có thể nghe thấy:
- “Đây thực sự là một công việc kinh doanh có lãi mà.”
Cẩm Nhiên cảm thấy giờ phút này khuôn mặt của mẹ cô rất giống như một nhân vật phản diện.
Bác gái cả không vui đáp trả:
- “Nhà lão tam này, cô nói như vậy là ý gì, chuyện còn chưa rõ ràng, cô liền lấy búa đập chết rồi? Tâm địa của cô xấu xa như vậy, cô không thể chịu được khi nhìn thấy Diêm Hồng nhà chúng tôi, tôi biết, nhưng mà cũng không cần phải đối xử với nó như vậy, nó còn là một đứa trẻ.”
Cẩm Nhiên: “Từ chối kinh điển như vậy, mặc dù trễ nhưng mà vẫn tới.”
Sự việc cứ bế tắc như vậy, lúc này chị cả cất giọng trong trẻo nói:
- “Tôi và các em chưa từng nhận bất cứ đồ vật gì của con trai trong thôn làng, bà nội tôi dạy chúng tôi, muốn gì thì tự mình kiếm, không chiếm tiện nghi của ai, chuyện của Diễm Hồng, có lẽ là hiểu lầm rồi, dì Vương, dì xem nhà con cho dì 5 quả trứng gà, bỏ qua chuyện này đi, chúng ta là người trong một thôn, cúi đầu không gặp ngẩng đầu liền thấy, đừng làm ầm lên như vậy.”
Bà nội Thẩm mang theo ý cười nhìn chị cả, nói:
- “Ý của con bé chính là ý tôi.”

Thẩm Diễm Hồng nghe thấy, ý nghĩa đằng sau của lời nói đó, chính là buộc tội cô, vẫn là không cho phản bác.

Vậy thì sao!

Cô còn chưa kịp mở miệng, bà nội Thẩm nghiêm nghị nhìn cô một cái, Thẩm Diễm Hồng cả kinh, ngậm miệng, cũng không dám nói gì.

Bác gái cả và bác gái hai đều không vui cho lắm, trong nhà cứ như vậy vô duyên vô cớ lấy đi 5 quả trứng gà, thật sự mất máu.”

Bác gái hai không vui nói:

“Chuyện này mà để con gái ra mặt thì có uy tín gì chứ, tình tình giống như bà nội vậy, còn phải có con trai, chỉ vào mặt mấy cô gái này, không nuôi nổi.”

Dì Vương nhìn 5 quả trứng tới tay, liền vui vẻ nói:

- “Tôi là người như thế nào thì mọi người cũng đều biết, tôi cũng không phải là lợi dụng ai cả, nhưng mà dì này, Diễm Hồng nhà dì phải dạy dỗ cho tốt.”

Bà nội Thẩm cười cười, đưa đám người rời đi.

Cẩm Nhiên cảm thấy, tiếp sau đó mới là một vở kịch thực sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play