----
Thẩm Cẩm Nhiên đang đi kiểm tra kho hàng và bến cảng như thường lệ, cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ bình thường, mỗi ngày đều phải cẩn thận đi kiểm tra cả bến cảng một lần.
Hôm nay cô cũng làm việc như thường lệ, cẩn thận đi kiểm tra xem xét này kia, nghĩ tới hôm nay là ngày trả lương, cô mong chờ sau khi tan tầm sẽ về ăn thịt nướng, thưởng cho bản thân mình một bữa.
Đang lúc cô nghĩ đến cảnh tượng buổi tối ăn món gì đó thì liền nghe thấy một tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó cô liền mất đi ý thức.
Trước khi nhắm mắt lại trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, e là bữa thịt nướng của cô phải ngâm nước nóng rồi.
Khi cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong một khu rừng rập rạp.
Thẩm Cẩm Nhiên lẩm bẩm:
"Vậy là vụ nổ kia khiến mình văng đến tận đây sao? ”
Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé khô ráo của mình, toàn thân cảm thấy không thoải mái, đây tuyệt đối không phải bàn tay của cô nha.
Chẳng lẽ mình xuyên qua rồi hả?
Trời đất trời đất ơi!
Cẩm Nhiên ngoại trừ tiếc nuối không được ăn thịt nướng ra thì cũng chẳng tiếc nuối chuyện gì khác nữa.
Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, một mình ăn no cả nhà không đói, làm qua nhiều công việc để mưu sinh, luyện được một thân kỹ năng kỳ quái.
Cho đến khi mẹ viện trưởng cảm thấy một cô gái nhỏ có một công việc an ổn chút vẫn tốt liền nhờ quan hệ tìm cho cô công việc tuần tra bến cảng.
Nghĩ đến đây cô cũng không biết sau khi cô bị nổ tung thì mẹ viện trưởng có nhận được tiền bồi thuờng có tiền bồi thường hay không, nếu không có thì quá thiệt thòi rồi.
Cẩm Nhiên đứng dậy phủi phủi đất cát dính trên người mình xuống rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu cô, giống như là đang trình chiếu một bộ phim vậy, thì ra là cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Thẩm Cẩm Nhiên, hôm nay cùng chị họ Thẩm Diễm Hồng ra ngoài hái nấm.
Hai người trong lúc vô tình đi tới một sườn núi, Thẩm Diễm Hồng không chú ý liền trượt chân té ngã, mắt thấy sắp ngã xuống thì chị họ lại bắt cánh tay nguyên chủ ổn định được cơ thể nhưng không nghĩ tới chính là nguyên chủ lại ngã xuống.
Thẩm Diễm Hồng vừa nhìn thấy nguyên chủ hôn mê bất tỉnh liền sợ hãi, sợ người trong nhà trách tội, đặc biệt là mẹ của nguyên chủ.
Thẩm Diễm Hồng váng đầu xoay người rời đi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có ý muốn cứu nguyên chủ.