Người nào cũng sắc mặt biến đổi hoảng sợ nhìn đầu người ở dưới đất, tiếng xì xào nổi lên.
Cam Kỳ cuối cùng mới có phản ứng mặt trắng bệch, ra lệnh một tiếng, mười mấy vệ binh đứng đằng sau y xông ra rút đao ra.
– Thiên Vương! Lý Mục dám to gan gi3t chết sứ giả Tây Kim, giá hoạ cho Cừu Trì ta, kéo Cừu Trì ta xuống nước. Thiên Vương còn không bắt lấy hắn còn đợi đến khi nào?
– Ông dám! Phụ vương ta còn chưa hạ lệnh, thế mà ông dám ra lệnh rồi à?
Hầu Ly ngồi đối diện cũng rút đao ra khỏi vỏ, hét một tiếng, vệ binh sau lưng y cũng xông lên trước.
Hai bên đằng đằng sát khí, bầu không khí lập tức rơi vào căng thẳng, chạm vào cái là nổ ngay.
Hầu Định hai ánh mắt cuối cùng rời khỏi đầu người dưới đất nhìn chòng chọc vào Lý Mục, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nói:
– Lý Mục, ngươi làm vậy là có ý gì?
Lý Mục đi lên nắm lấy bím tóc của cái đầu người kia nhấc lên đặt lên trên bàn của mình, đứng thẳng lên.
– Cốc Hội Vũ sau khi rời khỏi Cừu Trì trên đường đi đã cướp giết một đoàn người Hán vô tội, bị ta đuổi theo và giết toàn bộ hắn cùng với thủ hạ của hắn. Lần này ta đến mang theo đầu của hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn cho lão anh hùng thấy lập trường của Lý Mục ta mà thôi.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất, nét mặt chuyển sang nghiêm túc, quay sang Hầu Định.
– Tây Kim Tiên Bi chiếm đất đai của nhà Hán, phạm phải tội ác chồng chất. Cốc Hội Long muốn đoạt Tây Kinh, ta cũng muốn Tây Kinh. Ta cùng với Tây Kim thế không đội trời chung.
– Nhưng Thiên Vương thì khác. Giữa hai chúng ta cũng không phải hận thù kẻ này sống người kia chết. Thiên Vương băn khoăn về lợi ích địa bàn trong tương lai, điều này cũng rất thường tình thôi. Lý Mục ta giờ phút này có thể tuyên bố, hễ là nơi thuộc Cừu Trì ngài, người Hầu Thị ngài, Lý Mục ta không chiếm một phân.
– Ta với Tây Kim ắt sẽ có một trận chiến. Ta không cần ngài lấy ra một quân tốt nào hỗ trợ cả, ta chỉ cần đến lúc đó ngài thủ ở trong Cừu Trì. Đợi khi ta công phá được Tần Thành, lấy được Tây Kinh, đất đai mà khi xưa ngài bị Tiên Bi chiếm đi ta cũng sẽ trả lại cho ngài nguyên vẹn, để cảm ơn ngài.
– Nhưng nếu như ngài nhất quyết hỗ trợ Tiên Bi, ta cũng không cần nhiều lời, cứ chiến là được.
Hai ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua một đám sĩ tộc Cừu Trì cùng võ sĩ đang giương cung bạt kiếm.
– Hôm nay ở nơi này chính là đầm rồng hang hổ, Lý Mục đã dám tới thì không sợ cơ quan bẫy rập của ngài.
Khi hắn nói ra câu này, giọng điệu bình thản, nhưng khí thế đại tướng quân lấy thủ bên trong thiên quân vạn mã kia lại khiến không một ai dám tỏ ra khinh thường.
Trong đại sảnh thoáng chốc lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng.
– Thiên Vương, ngài đừng bị tên người Hán này mê hoặc. Binh lực của Tây Kim rất mạnh, hắn lại chỉ có hai ngàn người, lấy cái gì để chiến đấu? Nếu như chọc giận Tây Kim, phát binh phạt ta, Cừu Trì chắc chắn sẽ gặp tai hoạ diệt quốc đó.
Cam Kỳ xông ra, quỳ xuống trước Hầu Định, hô to.
– Phụ vương. Lý Thứ sử là anh hào đương thời, tương lai chắc chắn làm nên nghiệp lớn. Người Tiên Bi chỉ là hạng muốn mượn đao giết người. Lợi dụng xong chúng ta rồi, họ cũng sẽ đoạt lấy Tây Kinh rồi ra tay đối phó với chúng ta đó.
Hầu Ly cũng bước lên, nói.
Ánh mắt mọi người đều dồn vào Hầu Định.
Hầu Định hai mắt sáng rực, vẫn ngồi yên không nhúc nhích không lên tiếng.
Trong đại sảnh một lần nữa lặng ngắt như tờ.
Đúng vào lúc này, bên ngoài sảnh đột nhiên có một người mặc thanh y trông giống như văn sĩ sải bước đi vào, vừa đi vừa cao giọng nói:
– Hầu Thiên vương, tôi là Trưởng sử Tưởng Thao của Lý thứ sử. Lần này Lý thứ sử tham dự chúc thọ, ngoài hai lễ mừng vừa rồi thì vẫn còn một món quà mừng khác, tôi xin được dâng lên.
Bầu không khí vốn đang cực kỳ gò ép căng thẳng bị người đàn ông này đi vào cắt ngang lập tức hoà hoãn trở xuống.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Hầu Định cũng ngước lên, miễn cưỡng nói:
– Còn lễ gì nữa?
Tưởng Thao hành lễ với ông ta, cười nói:
– Món quà mừng thứ ba này là chính tay Lý thứ sử chuẩn bị cho cá nhân Hầu thiên vương, xin Hầu thiên vương cho những người không liên quan lui hết, chỉ một mình ngài nhận thôi.
Trong đại sảnh tức khắc ồ lên những âm thanh xì xào.
Mọi người đều lộ vẻ tò mò, đồng loạt nhìn ra phía sau Tưởng Thao, nhưng lại không nhìn thấy có thứ gì cả.
Lý Mục ban đầu cũng chưa hiểu, khó hiểu nhìn Tưởng Thao. Rồi đột nhiên như bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt ngưng tụ lại.
Hầu Định hơi nhăn mày, suy nghĩ một chút, hạ lệnh cho mọi người lui hết. Mọi người đứng lên, Cam Kỳ kia rất không hài lòng nhưng cũng không thể làm gì khác đành phải hậm hực rời đi.
Hầu Ly nhanh chóng nhìn Tưởng Thao, thấy y khẽ gật đầu với mình, biết sự việc hẳn là thành công rồi thì rất mừng rỡ, cũng vội vàng lui xuống.
Bên trong đại sảnh cuối cùng chỉ còn lại Hầu Định cùng hộ vệ của ông ta.
Ông ta nhìn Lý Mục:
– Không biết Lý thứ sử còn có quà gì cứ việc trình lên, nơi này đã không còn người ngoài nữa.
Lý Mục không nói gì, hai ánh mắt quay sang Tưởng Thao.
Tưởng Thao lộ vẻ cáo tội, không dám nhìn vào mắt hắn, miệng thì kêu Hầu Định chờ một lát, sau đó thì lui ra ngoài.
Hầu Định đợi một lát, vẫn chưa nhìn thấy thứ gì được đưa vào, đang nhíu mày không vui muốn lên tiếng hỏi, đột nhiên phía bên đại sảnh có tiếng hồ tỳ bà đàn lên.
Âm sắc kia như dòng nước chảy lăn qua mặt băng lạnh thấu xương, đột ngột lại mang theo chút khô nóng của đêm hè bay tới, khiến người nghe rung động tinh thần.
Huyền âm vừa dứt, dư âm của nó vẫn còn đọng lại từng đợt.
Hầu Định sửng sốt.
Âm thanh tỳ bà tựa như đã từng rất thân thuộc kia vẫn còn tiếp tục.
Dạo đầu qua, tỳ bà bắt đầu nhập khúc. Cầm huyền sáu dây được người ta ôm nghiêng trước ngực, hai ngón tay nhỏ nhắn thon dài gẩy khẽ, làn điệu từ từ trải rộng ra.
Đầu tiên là làn điệu vui sướng thanh thoát đàn, gẩy, phân, móc, giống như cảnh xuân tươi đẹp, đôi tình thân mật, lòng hướng về nhau, để rồi theo âm thanh của tỳ bà, là hồi sức tình nồng xưa cũ.
Kế đó làn điệu lại chuyển, đầu ngón tay xoa vuốt, dây đàn như tiếng khóc nức nở u oán, ân tình ngày cũ không còn, sinh ly tử biết bất tận. Âm thanh như tiếng khóc thảm thưởng day dứt bên tai.
Lý Mục vốn hai hàng lông mày nhíu chặt cũng dần dần bị tiếng đàn tỳ bà này lây nhiễm trở nên bình lặng xuống, hàng lông mày giãn ra.
Hắn nhìn về phía Hầu Định.
Chỉ thấy ánh mắt ông ta mơ màng trôi xa, theo tiếng đàn u oán dường như nhớ tới gì đó, trong mắt lại lộ vẻ sắc bén.
Lý Mục từ từ nhắm mắt lại.
Đột nhiên, làn điệu tỳ bà lại chuyển tiếp.
Tay phảisong đàn, song gẩy, vuốt, vỗ,tay trái nén đánh, vặn dây, đẩy, kéo. Nhưng nghe âm thanh của đàn như gió mạnh, như mưa rào, như mũi tên rời dây cung từ bốn phương tám hướng lấp đầy mỗi một góc của sảnh đường rộng lớn này, tựa như âm thanh lên án hùng hồn dõng dạc, khiến cho người nghe gần như không thể hít thở.
Đột nhiên, theo đầu ngón tay quét mạnh cuối cùng, âm thanh tỳ bà phát ra những âm thanh như kim thạch chạm nhau sắp sửa vỡ toang, ngay sau đó toàn bộ đột nhiên im bặt.
Lý Mục mở choàng mắt ra.
Hầu Định ở đối diện hắn hai mắt đỏ hoe, nét mắt cứng ngắc, bất động một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu, sau đó dường như tỉnh táo lại, đứng phắt dậy, rút đao ra chém thẳng vào chiếc bàn trước mặt, nghiến răng nói:
– Nỗi hận cướp vợ sao có thể quên! Ta với Cốc Hội Long thề không đội trời chung!
– Lý thứ sử, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trợ giúp ngài cùng thiên đao vạn quả người Tiên Bi kia, báo thù cho ái thê của ta.
Hết chương 73
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT