Dù cho trong lòng rất không muốn nhưng đối mặt với sự kiên quyết của cha và sự khuyên giải của Lý Mục, Lạc Thần cuối cùng đành phải từ biệt mẹ chồng và A Đình, ngồi lên chiếc xe đỗ bên ngoài cửa đi tới bến tàu, bước lên con thuyền Cao Dận vừa mới thuê.

A Cúc cùng đám thị nữ vội vàng thu dọn khoang thuyền, lúc trải chăn đệm, Lạc Thần ngơ ngác ngồi ở một bên, nhớ tới một màn ly biệt với Lý Mục mà hốc mắt lại tủi hờn đỏ lên.

Cho tới nay, nàng vẫn luôn cho rằng mình thích Lục đại huynh. Huynh ấy rất giống cha. Bất kể là hình thức hay là phong độ của huynh ấy, tài hoa của huynh ấy, nhân phẩm của huynh ấy và cả ánh mắt dịu dàng mỗi khi nhìn mình của huynh ấy, không có điểm nào là không giống hình tượng trượng phu lý tưởng trong lòng nàng cả.

Về sau, trời xui đất khiến mà Lục đại huynh phải rời khỏi Kiến Khang, đi đến Tây Nam xa xôi, mà nàng cũng gả làm người vợ Lý gia.

Nàng gả chồng vào cuối mùa thu năm ngoái.

Hiện giờ mời là đầu xuân năm mới.

Thời gian cũng không tính là dài, tổng cộng cũng chỉ có mấy tháng ít ỏi mà thôi, trong khoảng thời gian đó hắn còn phải có một thời gian đi đất Thục đánh giặc. Nhưng không biết từ khi nào sự chú ý của nàng bắt đầu tập trung vào người đàn ông trẻ tuổi tên Lý Mục này.

Hắn hoàn toàn khác với phụ thân, với Lục đại huynh, khác với các huynh đệ mà nàng rất quen thuộc.

Ở trên người hắn, Lạc Thần dường như ngửi thấy một hương vị mới mẻ của một người đàn ông đã hấp dẫn toàn bộ cảm quan của nàng.

Từ sự chán ghét ban đầu cho đến những gì trải qua đêm qua, nàng cuối cùng bởi vì người đàn ông này mà từ một thiếu nữ biến thành một phụ nữ, tràn ngập trong tim và trong mắt là sự thẹn thùng xen lẫn vui sướng, còn có một loại cảm giác mới lạ. Thế rồi đột nhiên, phụ thân từ trên trời giáng xuống cứ thế mà dùng một đống lời lẽ lý do nghe có vẻ như rất có lý gần như dùng phương thức cưỡng ép mà mang nàng rời khỏi Lý Mục.

Càng làm cho nàng đau khổ lẫn thất vọng vẫn là thái độ của Lý Mục.

Hắn chính là lang quân của nàng nha!

Đêm qua thôi, hắn vừa mới làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ với nàng. Khi đó, hắn ôm lấy nàng, hôn hết lần này đến lần khác trên cơ thể nàng, cho dù có nhắm mắt lại nàng cũng có thể cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho mình, hơn nữa nàng cũng đạt được thỏa mãn cực lớn ở trong chuyện đó.

Một loại cảm giác thỏa mãn khi được hắn cần, dù là thể xác hay tinh thần.

Nhưng tại sao chỉ một ngày sau, khi mà đối mắt với sự quyến luyến cùng cầu xin đi theo của nàng mà hắn lại nhẫn tâm như thế?

Lẽ nào chỉ bởi vì phụ thân kiên quyết mà hắn đã phải nhượng bộ?

Tối nay, chỉ cần hắn tỏ ý muốn nàng ở lại, nàng nhất định sẽ ở lại.

Nhưng mà hắn không hề có, còn hùa theo phụ thân khuyên nàng quay về Kiến Khang. Tất cả những điều này nào không khiến cho nàng buồn bã đau khổ chứ?

Bên ngoài cửa khoang có tiếng bước chân, Cao Kiệu đi vào.

Trong lòng Lạc Thần lần đầu tiên trong cuộc đời dấy lên sự bất mãn đối với phụ thân.

– A Di…

Ông nhìn Lạc Thần, chần chờ một chút khẽ gọi nàng.

Lạc Thần không hề nhìn cha đứng lên, bước nhanh đi đến chỗ ngủ, cũng chẳng buồn cởi giày cứ thế mà nằm xuống, mặt quay vào trong đưa lưng về phía ông đầy dỗi hờn.

Cao Kiệu đứng đó, yên lặng rất lâu mới chậm chạp đi đến bên cạnh nàng, cúi người xuống cởi giày cho nàng, lại dịch hai chân nàng vào trong chăn.

Động tác của ông vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ sợ quấy rầy nàng.

Lạc Thần nhắm mắt lại, lại nghe được phụ thân thấp giọng dặn dò A Cúc cẩn thận chăm sóc mình.

Một lát sau, nàng nghe tiếng bước chân nặng nề của ông bước đi chậm rãi và biến mất bên tai.

Lạc Thần rúc mình ở trong chăn, cuộn tròn mình lại, nước mắt âm thầm tuôn trào ra.

……

Vài ngày sau, Cao Kiệu mang theo Lạc Thần trở về Kiến Khang.

Tiêu Vĩnh Gia từ cuối năm ngoái đã lại dọn đi Bạch Lộ Châu, trong thời gian một tháng này vẫn luôn không thấy bà lộ diện, cũng không truyền quay lại nửa phần tin tức nào.

Cao Kiệu vẫn như trước đây ban ngày luôn bận rộn, ban đêm lúc ngủ tuy rất mệt, nhưng có lẽ nguyên nhân có tuổi mà thường trằn trọc khó ngủ. Có đôi lúc nhớ đến lời nói để lại trước khi đi của thê tử, nói có việc cần suy nghĩ kỹ, suy nghĩ kỹ xong sẽ đến tìm mình nói chuyện, nhớ lại thái độ của bà khi đó rất khác thường. Vậy mà đã qua lâu như thế thê tử vẫn không nói gì cả, giống như tảng đá treo lơ lửng trên đầu, làm cho trong lòng ông khó tránh khỏi thấp thỏm, khoảng thời gian trước cũng đã từng phái người truyền tin hỏi tình hình gần đây của vợ.

Nhưng lúc ấy cũng không có hồi âm.

Cao Kiệu nhớ tới ngày ấy mình lên đường đi Kinh Khẩu, là ý niệm nhất thời nổi lên, suốt đêm lên đường, khi đó cũng không báo cho Tiêu Vĩnh Gia biết, cứ thế mà đưa con gái về chung quy vẫn có chút chột dạ.

Tới nhà rồi, dặn dò người hầu sắp xếp cho con gái xong, mình thì nghĩ ngợi xem đi giải thích ngọn nguồn cho Tiêu Vĩnh Gia như thế nào thì Cao Thất lại chuyển lời cho ông, rằng ngày hôm trước trưởng công chúa có sai người đi gọi ông qua gặp bà.

Đã qua hai ngày rồi.

Cao Kiệu không dám chậm trễ lập tức thay đổi y phục, chỉnh lại diện mạo, tức khắc chạy đến Bạch Lộ Châu. Khi lên đến đảo rồi, ông lại nghe hạ nhân nói trưởng công chúa đang ở Họa Triều hiên bèn vội vã qua đó tìm. Lúc vừa đi vào không khỏi sửng sốt.

Họa Triều hiên được xây dựng bên bờ sông, Tiêu Vĩnh Gia đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn dòng sông. Gió sông từ cửa sổ mở toang tràn vào, thổi tung ống tay áo và vạt áo của bà.

Nghe được tiếng bước chân Cao Kiệu đi vào, bà quay đầu lại, mái tóc được búi đơn giản, trang phục màu trắng trơn, trên vai chỉ khoác hờ chiếc áo choàng dài để chống gió. Khắp người bà, ngoại trừ chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay từ nhỏ thì không có châu báu và ngọc bội nào quanh người. Một khuôn mặt càng sạch sẽ hơn, thậm chí không nhìn thấy một nửa lớp trang điểm nào.

Nhiều năm qua, từ lâu Cao Kiệu đã quen với sự xuất hiện của Tiêu Vĩnh Gia trong trang điểm và quần áo lộng lẫy, đột nhiên nhìn thấy bà như thế này, mày thanh và đôi mắt trong veo, tựa như thay đổi thành con người khác, thoạt nhìn trông còn trẻ đi rất nhiều, ban đầu còn không dám chắc chắn, dừng lại một chút mới khẽ gọi “A Lệnh” một tiếng, trong giọng điệu lộ rõ sự kinh ngạc

Tiêu Vĩnh Gia so với lúc trước vóc dáng mảnh khảnh hơn nhưng tinh thần có vẻ rất tốt, thần sắc rất bình tĩnh, gật đầu, bảo ông ngồi xuống.

Cao Kiệu đè nghi ngờ trong lòng xuống, nhìn vợ mấy lần, ngập ngừng một chút hỏi:

– Nàng….có sao không? Nàng bị ốm à?

Tiêu Vĩnh Gia cười nhẹ:

– Tôi không sao. Biết mình bề bộn nhiều việc mà tôi vẫn phải làm phiền đến mình. Mong mình chớ trách.

Cao Kiệu phản ứng đầu tiên chính là vợ mình đang trách mình ngày đó nhận được thông báo của bà mà không kịp đến gặp.

– A Lệnh, nàng đừng hiểu lầm. Không phải là do ta thoái thác không tới gặp nàng. Mà là mấy hôm trước ta đi Kinh Khẩu, hôm nay vừa mới về thôi.

Ông vội giải thích.

Tiểu Vĩnh Gia ngây người.

Cao Kiệu thấy đôi mắt đẹp của bà ném tới, trong mắt mang theo sự khó hiểu thì nói tiếp:

– Có chút việc ta phải tự mình đi tới Lý gia gặp Lý Mục….

Ông chần chừ, cẩn thận nhìn thê tử.

- …Rồi tiện thể thì đón A Di đi về cùng…

Tiêu Vĩnh Gia hiển nhiên giật mình, hai hàng lông mày lập tức nhăn lại:

– Con gái đang yên đang lành ở đó tự dưng mình lại đón con nó về làm cái gì?

Cao Kiệu vừa thấy bà thay đổi biểu cảm dường như sắp nổi giận lên, trong lòng rất  khẩn trương, vội vàng nói:

– Con gái đang ở nhà, hôm nay vừa mới trở về, nó không sao hết. Nàng đừng sốt ruột, nghe ta giải thích đã.

Ông trấn an thê tử vài câu, đi ra ngoài đuổi hết người làm ở hiên đi, ra lệnh không ai được phép tới gần, sau đó đóng cửa lại.

Tiêu Vĩnh Gia vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm ông, vẻ mặt không vui.

Cao Kiệu quay lại, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, kế đó nói hết những nghi ngờ của mình ra.

Tiêu Vĩnh Gia còn chưa nghe hết đã giận giữ vỗ bàn cắt ngang lời ông.

– Cao Kiệu! Cái lão già nhà ông này, ông suốt ngày đi tính kế người khác, đầu óc của ông có phải hỏng rồi không? Con rể của tôi mà là kẻ có mưu đồ làm loạn à? Ông đúng là nói năng lung tinh. Coi chừng đấy cho tôi.

Cao Kiệu thấy bà giận giữ như thế xua tay liên tục:

– A Lệnh à, nàng kiên nhẫn nghe ta nói hết đã. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, con gái thì đã gả cho nó rồi, nếu nó tốt thì ta làm sao mà nghi oan cho nó được. Hơn nữa chính nó cũng đã thừa nhận với ta rồi.

Tiêu Vĩnh Gia lúc này nén cơn tức giận xuống, lại vừa kinh ngạc và nghi ngờ:

– Ý mình nói thế là gì?

Cao Kiệu liền kể lại một lần cuộc hội thoại đêm đó mình đến Kinh Khẩu rồi gọi Lý Mục đến bờ sông cho vợ nghe.

Ông chau mày.

– A Lệnh à, nó cuồng vọng gan lớn, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Bị ta vạch trần ngay trước mặt mà nó vẫn có thể nói ra nhưng lời cuồng vọng vượt qua bổn phận như vậy. Dã tâm của nó rõ như ban ngày. Hiện giờ nó mới chỉ là một Vệ tướng quân tép riu, ngày sau nếu như nó có được thế lực, nó sẽ làm ra chuyện gì ta thật sự không dám tưởng tượng.

– Đừng nói nàng là chị ruột của bệ hạ, Cao Kiệu ta không phải là lấy công chúa thì cũng sẽ không thể ngồi yên nhìn kẻ nhiễu loạn kỷ cương như nó phạm thượng được. Từ lúc triều đình dời xuống phía Nam đến nay, thực lực quốc gia ngày càng suy yếu, là vì sao, còn không phải bởi vì nội loạn liên tiếp, nhân tâm không đồng lòng hay sao. Nền tảng lập quốc đã không yên, nếu như có thêm một kẻ có dã tâm như thế, ngày sau một khi đắc thế gây nên sóng gió, không cần người Hồ xuống phía nam thì Nam Triều đã tự diệt vong rồi.

Tiêu Vĩnh Gia ngơ ngẩn ngồi tại đó không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới chậm rãi ngước lên, nhìn ông.

– Chính bởi vì thế mình mới đón con gái về à?

Giọng của bà run nhè nhẹ, có thể thấy được vào lúc này nỗi lòng bà rối loạn cỡ nào.

– Con gái Cao Kiệu ta sao có thể gả cho một kẻ có dã tâm được, cho nên ngay trong đêm ta đã mang theo A Di trở về nhà. Lúc trước gả con nó cho gia đình cấp thấp, đã khiến nó phải chịu uất ức rồi. Nay biết Lý Mục là hạng người lòng muông dạ thú, làm sao ta tiếp tục mắc sai lầm mà ngồi yên trơ mắt nhìn con nó hãm trong vũng bùn lầy, tương lai bị liên lụy được?

Tiêu Vĩnh Gia đưa tay lên đỡ trán.

– Thế A Di có biết không? Con nó có thái độ như thế nào

Trước mắt Cao Kiệu hiện lên dáng vẻ không nỡ rời đi của con gái đêm hôm đó, lại nhớ tới lúc ở trên thuyền không chú ý tới mình, tâm tình cũng nặng trĩu.

Lặng thinh một lát nói:

– Con nó còn chưa biết ngọn nguồn. Ta chỉ nói là Lý Mục phải rời nhà, ta phải đón con nó về nhà. Tất cả đều là ta không phải. Bởi vì lời nói vô ý trước kia của mình mà làm hại con gái. Cũng may thời gian thành hôn chưa lâu, mới mấy tháng mà thôi. Chắc qua một thời gian nữa con nó sẽ quên được thôi.

Ông nhìn Tiêu Vĩnh Gia, trong mắt đầy vẻ áy náy.

– Hiện giờ con nó đang giận ta lắm, ta gặp nó mà nó cũng không thèm nhìn ta nữa. Nàng là mẫu thân của con nó, ta đành phải nhờ nàng đi khuyên giải con gái vậy.

Tiêu Vĩnh Gia lắc đầu:

– Thôi, mình cần gì phải nói mấy câu khách sáo thế làm gì. Việc đã đến nước này còn có thể làm gì được nữa. Hôm nay tôi sẽ về bầu bạn với con nó luôn.

Cao Kiệu lộ vẻ cảm kích.

Tiêu Vĩnh Gia thấy đau đầu vô cùng, nhắm mắt lại, khi mở ra nói:

– Bên Lý Mục nếu sự thật là như thế, mình có tính toán gì không?

Cao Kiệu lại bị khơi ra cơn giận, chỉ là trong ánh mắt nhưng lại nhàn nhạt lộ ra một tia tiếc nuối.

– Loạn thần tặc tử vốn ai cũng có thể gi3t chết. Nhưng mà nó có chí Bắc phạt, thật sự là hiếm có. Ta nghĩ, nó vẫn còn trẻ, lại có chút bản lĩnh, cho nên mới không biết trời cao đất dày mà ngỗ nghịch đến nông nỗi này. Mà nhìn mẫu thân của nó cũng là người thông tình đạt lý, nếu như giết nó thật sự là quá đáng tiếc. Theo ý ta không bằng cho nó một chút bài học, ngày sau nếu như nó biết hối cải cũng không muộn…

Ông nhìn thê tử.

– Việc này can hệ trọng đại. Hôm nay ngoại trừ nàng ta chưa từng nói với người thứ hai, nàng không được nói với người ngoài, chỗ con gái tạm thời cũng đừng nhắc đến ở trước mặt bệ hạ, càng không được để lộ chút phong thanh nào.

Tiêu Vĩnh Gia lẩm bẩm:

– Được, tôi nên về thành luôn thôi…

Người con rể mà mình đã chấp nhận này đột nhiên lại bị cho biết là một kẻ có dã tâm. Nếu như không phải là do trượng phu ổn trọng của mình nói ra, chỉ sợ bà sẽ cho người kéo ra chém đầu ngay lập tức. Tâm tình của Tiêu Vĩnh Gia tệ thế nào có thể nghĩ, lại thương cho con gái quá đỗi, nào còn tâm trạng gì bàn bạc chuyện lúc trước đã nghĩ kỹ rồi nói với trượng phu nữa, trong lòng phiền muộn hỗn loạn đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, mới đi được hai bước chợt thấy ù tai hoa mắt, hai chân mềm nhũn, cả người nghiêng đi đổ xuống.

Cao Kiệu giật mình hoảng sợ.

Cũng coi như thân thủ lúc trẻ còn chưa hoàn toàn thoái hóa, ông rất nhanh nhẹn xông lên đỡ lấy, thấy thê tử cả người mềm nhũn ở trong lòng mình, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đã ngất đi rồi thì lòng nóng như lửa đốt, bế bổng lên, đi một mạch vào trong phòng sinh hoạt riêng, đồng thời cao giọng sai người đi mời lang trung.

Lạc Thần về đến nhà, trong lòng vẫn rất đau khổ, cũng không muốn ở lại trong thành Kiến Khang, đang muốn đi Bạch Lộ Châu tìm mẫu thân lại chợt nghe nói mẫu thân đột nhiên bị ngất đi thì vô cùng sốc, lập tức sai người chuẩn bị xe, ngồi trên thuyền đi lên đảo. Lúc đến nơi thấy mẫu thân đã tỉnh, đang nằm ở trên giường, nhìn thấy mình tới thì mỉm cười, ngồi dậy như muốn xuống giường thì chạy tới ngồi vào mép giường, bảo bà cứ nằm yên.

Tiêu Vĩnh Gia cũng không bị bệnh nặng gì, chỉ là cơ thể bị suy nhược, trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa do cảm xúc dao động quá lớn cho nên khí huyết bị tắc nghẽn mà hôn mê bất tỉnh. Lang trung kia kê mấy đơn thuốc, dặn dò bà phải chịu khó nghỉ ngơi rồi mới đi.

Hai mẹ con xa nhau lại gặp lại, Cao Kiệu lặng lẽ đứng một bên, sau đó âm thầm đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Lạc Thần không còn kiêng dè gì nữa nằm xuống gối đầu của mẫu thần, đôi mắt lại đỏ lên, dùng giọng nói nghèn nghẹn nói:

– Mẹ ơi, cha chẳng nói lý chút nào hết á. Con muốn ở lại thêm một chút mà cũng chẳng cho nữa. Lúc trước là cha cứ một hai ép gả con đi, giờ lại một hai bắt con về nhà. Cứ cho là huynh ấy phải đi làm việc cho hoàng đế cữu cữu đi, nhưng cha sao có thể như thế được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu có chuyện, cha mẹ cũng đừng giấu con.

Tiêu Vĩnh Gia đã phát hiện ra rằng con gái mình đã thích Lý Mục rồi, bây giờ sự việc đã thành ra như thế này thì thương con gái quá đỗi, lại thấy nàng khổ sở như thế ngoài việc ôm con gái dỗ dành thì không biết làm gì khác hơn, cười khổ, nói lại những lời đã nói với trượng phu, nói với con gái là mình thời gian này mình cảm thấy không khỏe và rất nhớ nàng, vừa lúc nghe nói hoàng đế muốn phái Lý Mục phải xa nhà, nên đã bảo Cao Kiệu thuận đường đón nàng về bầu bạn với mình.

– A Di, con không trách mẹ chứ? Con đã về nhà rồi thì ở lại bên mẹ một thời gian, có được không con?

Lạc Thần ban đầu rất buồn, nhưng khi nghe mẹ năn nỉ mình như vậy thì lau nước mắt, ngồi dậy, nhìn mẹ cẩn thận.

Mới hơn một tháng không gặp mà mẫu thân đã gầy đi rất nhiều. Lại nghĩ cho tới nay cha mẹ không hòa hợp, mẫu thân một mình ở nơi này, lúc trước thì có mình bầu bạn cùng, hiện giờ mình đã gả đi Lý gia, có mẹ chồng với em chồng và Lý Mục đều rất tốt với mình, quá xuôi chèo mát mái, chỉ có mẫu thân là cô đơn một mình không có ai bên cạnh.

Bạch Lộ Châu này có tên là thắng địa danh uyển thực chất đối với mẫu thân thì nó không khác gì nhà giam giam cầm bà đâu. Lạc Thần lòng mềm nhũn, bao nhiêu nghi ngờ và bất mãn vào lúc này cũng không rảnh lo nữa, gật đầu đáp ứng.

Tiêu Vĩnh Gia gọi người thu dọn nhà ở để con gái ở lại.

Cao Kiệu thấy thê tử đã khuyên được con gái rồi, cuối cùng tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày kế tiếp, ông cũng không ngại vất vả ngày nào khi từ Đài Thành trở về dù có muộn đến mấy cũng sẽ đi lên đảo thăm vợ và con gái.

Ngày hôm nay, triều đình yên ổn được mấy ngày lại bởi vì Vệ tướng quân Lý Mục được triệu về mà lại lần nửa nổi lên một trận sóng gió nhỏ.

Hoàng đế muốn nhân tình thế thu phục Ba Thục rất thuận lợi mà đẩy biên giới lãnh thổ về phía Bắc, nên để mắt đến Nghĩa Thành nằm ở phía Bắc Kinh Châu, bổ nhiệm Lý Mục làm thứ sử, tức khắc mộ binh xuất phát đi đến Nghĩa Thành, xây dựng thành trì và đồn điền, tích trữ lương thảo để chuẩn bị cho tương lai Bắc phạt.

Tin tức này vừa đưa ra đã gây ra chú ý khắp nơi.

Ngoài cười nhạo ra thì là kinh ngạc cùng với khó hiểu.

Ai nấy đều biết vùng Kinh Châu Tương Dương ban đầu là vùng đất tuyến đầu thượng du Trường Giang của Đại Ngu chống đỡ người Hồ phương Bắc tiến xuống phía Nam. Hứa thị đã gây dựng căn cơ ở nơi đó nhiều năm rồi. Những năm gần đây, cùng với ý đồ xâm nhập xuống phía Nam của người Hồ mà đã xảy ra rất nhiều trận chiến với quy mô lớn nhỏ khác nhau.

Cũng từng có người kiến nghị với Hứa Tiết là đẩy mạnh trú binh tiến xa hơn về phía Bắc một chút, như thế có thể giảm bớt áp lực quân sự ở thượng nguồn Trường Giang, không đến mức để mỗi khi người Hồ có động tĩnh muốn xâm nhập về phía Nam là vùng Kinh Tương liền như lâm đại địch, dân chúng cứ thấp thỏm lo âu.

Nhưng Hứa Tiết chưa từng tiếp thu.

Nguyên nhân đương nhiên nằm ở nhiều phương diện. Nhưng quan trọng nhất là nếu như đẩy mạnh tiến lên về phía Bắc thì cần phải phân tán một lượng lớn binh lực, tiêu hao gấp đôi lương thảo, mà nhân khẩu cùng thổ địa đoạt được lại còn lâu mới có thể bù đắp tiêu hao. Cho nên Hứa gia không có chút hứng thú nào đối với việc tiếp tục Bắc tiến.

Chỉ cần vững chân ở Kinh Tương, khắp Nam Triều này không có người nào dám động đến Hứa gia.

Thế mà bây giờ hoàng đế lại phái Lý Mục đi Nghĩa Thành phía Bắc Kinh Tương khai hoang thác cảnh.

Nghĩa Thành là một địa phương như thế nào ai cũng đều biết. Mấy năm liên tục chiến loạn, mười hộ thì chín hộ nhà trống, ngay cả man tộc cũng coi thường, cướp bóc xong liền vội vã bỏ đi, giờ chỉ còn lại một thành trì chết hoang tàn. Nếu được việc, nó sẽ giống như dựng một bức tường cổng cho Kinh Tương. Nếu không thành, với Hứa gia không hề có tổn thất gì.

Đối với hoàng đế, đạo thánh chỉ này ngoài việc mua danh chuộc tiếng đua đòi để hình dung thì chẳng có ý nghĩa gì khác.

Mà đối với Lý Mục, hắn nhận được bổ nhiệm này cũng chỉ chứng minh một sự kiện, theo hướng tốt thì đó chính là nhờ uy thế của trận chiến trước đó, một con nghé mới sinh không sợ hổ. Còn nói khó nghe thì là chỉ là một kẻ nóng nảy, tự tìm cái chết.

Kỳ lạ chính là Cao Kiệu chỉ duy trì sự im lặng đối với đạo thánh chỉ này.

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh hoàng đế và Cao Kiệu đã hoàn toàn xé rách mặt.

Càng có lời đồn rằng có người vào mấy ngày trước nhìn thấy Cao Kiệu đã đón con gái vừa mới xuất giá không lâu trở về Kiến Khang rồi. Phỏng đoán hợp lý nhất đó là Cao Kiệu cũng không xem trọng quyết nghị này, càng không xem trọng tương lai của Lý Mục, đơn giản mượn cơ hội này đón con gái về nhà.

Với dòng dõi của Cao thị, tuy rằng trước kia đã gả con gái cho Lý Mục, nhưng hiện giờ nếu muốn hòa li đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Động thái này cũng có thể coi là sự ghẻ lạnh của cha vợ đối với con rể.

Vào lúc ban đêm, Hứa Tiết mở tiệc trong phủ, tiệc vui kéo dài suốt đêm.

Cao Kiệu thoái thác hết những lời hỏi thăm của nhóm đồng liêu, cuối cùng khi có thể ra khỏi Đài Thành thì trời đã tối đen. Cũng giống như mấy ngày trước, ông không về phủ đệ mà đi thẳng lên Bạch Lộ Châu.

Bởi vì ra khỏi thành còn phải đi một đoạn đường đi, còn phải đi thuyền, cho nên lúc đến nơi thì đã cuối giờ Tuất.

Lạc Thần trở về đã nhiều ngày, ngoại trừ bầu bạn với Tiêu Vĩnh Gia thì chưa từng ra ngoài nửa bước, trời vừa tối thì nàng đã trở về phòng.

Cao Kiệu còn chưa ăn cơm, rất đói, đến nơi liền hỏi con gái, khi biết nàng đã về phòng nghỉ ngơi, ông chỉ im lặng.

Tiêu Vĩnh Gia sai người chuẩn bị cơm cho ông, mình thì ngồi một bên, chờ Cao Kiệu dùng cơm xong nói:

– Mình ngày nào cũng bận như thế cứ đi lại quá vất cả. Từ ngày mai mình không càn phải ngày nào cũng tới đây đâu. Tôi sẽ săn sóc con gái thật tốt, nó rất ngoan, hiểu chuyện, sớm hay muộn, cũng sẽ thông cảm cho mình.

Cao Kiệu nhìn thê tử.

Bắt đầu từ cuối năm ngoái, ông đã cảm nhận được tính tình của Tiêu Vĩnh Gia có sự thay đổi lớn. Khi ở trước mặt ông đã không còn hống hách và mỉa mai như trước, mà thực ra rất lịch sự khách sáo. Thay đổi như thế lẽ ra là rất tốt, nhưng mà không biết vì sao trong lòng ông thoáng sinh ra cảm giác bất an. Cứ luôn cảm thấy bà trở nên xa cách, dường như không còn là người mình quen thuộc nữa.

Ông chần chừ một chút, cuối cùng hỏi:

– A Lệnh, gần đây có phải nàng có tâm sự không? Nếu có thì cứ yên tâm, nói cho ta biết đi, biết đâu ta giúp được nàng thì sao.

Tiêu Vĩnh Gia chỉ cười nhẹ:

– Tôi không sao.

Dứt lời đứng lên bảo A Cúc đi chuẩn bị chỗ ngủ cho Cao Kiệu.

Mấy buổi tối gần đây, hai người mặc dù ở chung một viện nhưng đóng cửa viện rồi cả hai vẫn phân phòng như cũ.

Cao Kiệu nhìn theo bóng lưng của vợ, hơi thấy mất mát, đang lúc thất thần thì hạ nhân tới bẩm báo nói thuyền của Lý Mục vừa lên đảo, nói ngày mai lên đường rời Kiến Khang, đêm trước khi đi hắn đặc biệt đến đây từ biệt ông với trưởng công chúa.

Tiêu Vĩnh Gia dừng lại, quay đầu lại, chạm ánh mắt với Cao Kiệu.

Cao Kiệu mặt sầm xuống.

– Nói chúng ta đi nghỉ ngơi rồi, không gặp, bảo nó về đi.

Hạ nhân vâng dạ chuẩn bị đi, Tiêu Vĩnh Gia lại nói:

– Từ đã, ta đi ra ngoài gặp nó.

Cao Kiệu sửng sốt:

– A Lệnh, nó ý đã quyết, gặp còn có ích gì? Những gì nên nói thì tối hôm đó ta đã nói với nó rồi. Huống hồ ý đồ nó đến đây chắc chắn là muốn gặp A Di.

Tiêu Vĩnh Gia nhăn mày:

– Tôi tự biết việc. Không cần ông phải nhiều lời.

Bà mặc kệ Cao Kiệu mà đi ra ngoài.

Hết chương 60

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play