Lạc Thần dẫn Lý Mục tới phòng của mình.

A Cúc theo vào hầu hạ.

Lạc Thần kinh ngạc phát hiện ra thái độ của nàng với Lý Mục so với lúc trước ở Kinh Khẩu từ lịch sự xa cách giữ ý đến lúc này khác xa một trời một vực, như là thay đổi thành người khác. Nàng chỉ huy hạ nhân mang nước ấm và những đồ cần thiết vào, lại tự tay trải chăn ga giường, sau đó mới dẫn người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Thái độ của A Cúc với Lý Mục cũng chuyển biến theo mẫu thân nàng.

Buổi tối hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lạc Thần càng tò mò hơn.

A Cúc đi rồi, Lý Mục đi vào phòng tắm, Lạc Thần đi lên giường trước.

Nàng buông màn, nằm trong ổ chăn, trong lòng thầm nghĩ đến những nghi vấn, nhưng một lát sau, lực chú ý của nàng đã bị những động tĩnh của Lý Mục ở trong phòng tắm thu hút. Nàng nhắm mắt lại, nhưng bên tai thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng nước soàn soạt, không biết vì sao, trong đầu nàng nhớ lại một đêm ở Kinh Khẩu, nàng nhìn thấy hắn tr@n trụi đi ra ngoài. Lại tưởng tượng hiện tại hắn đang ở đây…

Lạc Thần bất giác thấy vành tai nóng lên.

Nàng không nghe nữa nhưng tiếng nước tắm bên kia vẫn cứ rất rõ ràng.

Lạc Thần kéo chăn lên cao che đầu lại, sau một lúc lâu lại bực bội kéo chăn xuống, phát giác tiếng nước tắm đã ngừng.

Cách tấm màn nàng nhìn thấy Lý Mục đi ra.

Hắn vừa đi vừa nhanh chóng mặc quần áo vào, nhưng không đi về phía giường, mà dừng lại nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm một chỗ có thể ngủ.

Vừa rồi khi còn cuộn mình trong chăn, Lạc Thần vẫn đang suy nghĩ, nếu hắn đi thẳng lên giường và muốn ngủ với nàng sau khi hắn ra ngoài, nàng sẽ làm gì? Nhưng giờ phút này nhìn thấy hắn đi ra, vẫn giống như lúc ở nhà hắn ở Kinh Khẩu muốn tìm chỗ khác ngủ, nàng lại không đành lòng.

Nơi này là nhà mình, khuê phòng của nàng.

Lạc Thần đột nhiên có một ý nghĩ tương tự mình cần làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, không nhịn được bật thốt lên:

– Huynh tới đây ngủ trên giường đi.

Bên ngoài màn, người thanh niên trẻ tuổi kia hơi sững lại, sau đó thì đi tới. Tấm màn được vén lên, Lý Mục xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn nàng.

Lạc Thần xấu hổ không thôi, khẽ dịch vào bên trong, dùng chăn bọc mình kín mít, chỉ lộ ra cái đầu bên ngoài, dùng giọng điệu tỏ vẻ như không có việc gì nói:

– Cúc ma ma chưa kịp chuẩn bị chăn đệm cho huynh. Dù sao giường tôi cũng rộng rãi, huynh ngủ một đêm cũng không sao.

Hắn cười nói cảm ơn và thổi tắt nến.

Lạc Thần cảm thấy chiếc giường bên dưới hơi lún xuống.

Bên cạnh nàng có thêm một người đàn ông khác. May là phòng tối om, hắn cũng không nhìn thấy gì.

Nàng đẩy chăn ra ngoài:

– Này, huynh đắp đi.

Hai người đắp chung một cái chăn.

Hắn đắp chăn lên người, không có thêm động tác gì khác. Lạc Thần nhắm mắt, tự co mình lại thành một cục, không dám nhúc nhích, sợ không cẩn thận sẽ đụng vào hắn. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn nàng chung chăn chung gối với một người đàn ông. Sau khi cảm giác mất tự nhiên rất khó tả bị đánh tan, những nghi vấn trong lòng nàng lại nổi lên.

Nàng mở mắt ra, nhìn bóng người mơ hồ đang nằm ngửa ở bên cạnh mình, thì thầm hỏi:

– Huynh đã ngủ chưa?

Hắn nghiêng người nhìn nàng:

– Sao vậy?

– Tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẫu thân tôi lúc trở về nom rất khác lạ…

– Mẹ nàng đi Thanh Khê Viên, có chút gây gổ mâu thuẫn với Chu thị. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.

Trong giọng nói của hắn tựa như mang theo một sức mạnh trấn an khiến người ta thấy vô cùng an tâm. Tính tình mẫu thân không tốt, lại bất hoà với Chu Tễ Nguyệt kia từ rất lâu rồi, trong tình huống như vậy hai người chạm trán nhau, mẹ trở về, sắc mặt tốt mới là lạ.

Lạc Thần đã hiểu. Nhưng không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy có gì đó còn vướng mắc. Chần chừ một giây, nàng vẫn cẩn thận hỏi:

– Giữa huynh và Chu thị là chuyện gì vậy?

Hắn ừm một tiếng, có vẻ như là cười.

Lạc Thần rất chắc chắn! Mặc dù trong màn rất tối, nàng không nhìn thấy rõ mặt mày hắn, nhưng ngữ điệu của hắn rõ ràng là đang cười nàng.

Nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng, lại giận dỗi.

– Huynh cười cái gì? Tôi cũng chỉ tiện hỏi mà thôi, huynh không nói thì thôi. Tôi không muốn nghe nữa, khỏi làm bẩn tai mình.

Nàng xoay người, lăn đến mé giường bên kia, cuốn cả chăn trên người hắn đi, đưa lưng về phía hắn.

– Không có gì đâu. Ta không đi, ta bảo Tôn Tam huynh thay ta đi chuyển lời lại. Kế đó thì ta tới chỗ nàng luôn.

Phía sau lưng, giọng của hắn vẫn mang theo ý cười như cũ.

Lạc Thần cuối cùng đã hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng.

– A Di ơi, ta hơi lạnh. Cho ta chút chăn đi.

Một lát sau, nàng nghe người kia nói.

Nàng lập tức lăn trở về, chỉ là vẫn dành cái gáy cho hắn.

Hắn lại vẫn đang cười, đắp chăn, cũng tiện duỗi tay dịch góc chăn cho nàng, dịu dàng nói:

– Ngủ đi.

Khoé môi Lạc Thần bất giác nhướn lên, nhắm mắt lại ngủ.

….

Ngày hôm này vốn là ngày nghỉ tắm gội, Cao Kiệu như thường lệ bận rộn ở nha thự Đài Thành, sẩm tối mới rảnh rỗi. Ông vào trong cung thì lại được báo Hưng Bình Đế đêm qua dùng ngũ thạch tán, nửa đêm nóng bức khó ngủ, cả đêm mùa đông như thế chỉ mặc áo mỏng chạy quanh ngự uyển rất lâu, mãi hừng đông mới đi ngủ, hiện tại vẫn còn chưa thức dậy.

Cao Kiệu trong lòng lo lắng, lại nghĩ tới chuyện Lý Mục hôm nay đi Bạch Lộ Châu đón con gái, bèn gọi người đi truyền lời cho hắn, nói mình đang ở trong cung, nếu như hắn đón được người thì cứ ở trong nhà, khi nào bên này việc trong cung xong thì ông sẽ trở về.

Ông ở bên ngoài đợi rất lâu, mãi cho đến cuối giờ Tuất sau mấy lần thúc hỏi nội thị đều nói hoàng đế đang ngủ, cũng nói Hứa hoàng hậu đang hầu hạ bên cạnh, biết Cao Kiệu chờ cầu kiến thì truyền lời ra, bảo ông tối nay cứ đi về đi, có việc gì thì ngày mai lại đến, đừng quấy rấy hoàng đế nghỉ ngơi.

Sau khi dùng ngũ thạch tán, người dùng sẽ có tinh thần phấn chấn, không quản lý được khóc cười, thậm chí làm tăng h@m muốn, cực kỳ sung sướng, nó được rất nhiều kẻ sĩ, danh sĩ yêu thích, trên dưới đều dùng, rất thịnh hành.

Hưng Bình Đế lúc còn trẻ có lẽ là để giải toả cảm xúc mà đã bắt đầu dùng nó.

Nhưng ngũ thạch tán có tính nóng, lại là độc tính, dùng lâu dài làm tổn hại đến gan đến tì, thậm chí có lời đồn không ít người đã chết sau khi dùng nó. Những năm gần đây, Cao Kiệu vẫn luôn khuyên hoàng đế từ bỏ thứ chết người kia nhưng thứ đó là vật gây nghiện, Hưng Bình Đế hết dùng lại ngừng, ngừng lại dùng lại, liên tục như thế, trong quá trình đó không bị đã bị dằn vặt giày vò bao nhiêu lần rồi. Hai năm trở lại đây, sức khoẻ của hoàng đế đã dần dần không còn được như trước, chính ông ta cũng biết điều này có liên quan đến việc dùng ngũ thạch tán, cho nên đang cố hết sức bỏ thuốc.

Đã lâu lắm rồi Cao Kiều không nghe được tin tức hoàng đế tiếp tục dùng thuốc, vốn cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Ông cũng là người khá thông y lý, lẽ ra, đêm qua ăn vào, sáng nay dược tính thuốc tan, ngủ một ngày trời tới lúc này ít nhất cũng phải tỉnh táo thức dậy rồi mới đúng. Cao Kiệu dần dà cảm thấy không ổn, làm sao chịu nghe theo Hứa hoàng hậu mà cứ thế rời đi được, suy nghĩ một chút, ông lập tức phái người mời Tân An Vương đến.

Tân An vương Tiêu Đạo Thừa là tộc đệ của Hưng Bình Đế, từ sau khi Hưng Bình Đế cố ý xa lánh sĩ tộc, việc chấp chính phần nhiều nhờ cậy vào vị tộc đệ này, xem như là một vị tông vương có uy vọng nhất trong tông thất. Tân An vương năm nay đã gần ba mươi, dung mạo đường đường, ngày thường quan hệ với Cao Kiệu cũng rất tốt, nghe tin thì ngay trong đêm vội vàng tới, cùng với Cao Kiệu mang theo thái y mạnh mẽ xông vào tẩm cung của Hưng Bình đế, quỳ gối ngoài cửa, xin hoàng hậu cho phép thái y vào.

Hứa hoàng hậu sắc mặt rất khó coi, nhưng đối mặt với hai người Tân An Vương và Cao Kiệu cũng không dám ngăn cản, đành phải cho người đi vào.

Hưng Bình đế nằm ở trên long sàng, mặt đỏ bừng, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, ngủ mê mệt không tỉnh, Cao Kiệu gọi ông ta mấy tiếng cũng không hề có phản ứng.

Thái y vội vã dùng kim châm châm cứu, mãi lâu sau mới nghe trong cổ họng hoàng đế phát ra một tiếng rất lạ, bấy giờ mới từ từ mở mắt ra, tỉnh lại, được nội thị đỡ ngồi lên, mù mịt hỏi:

– Giờ là giờ nào rồi? Trẫm đã ngủ bao lâu rồi?

Cao Kiệu thở phào nhẹ nhõm, tiến lên bẩm báo:

– Bệ hạ! Từ lúc đêm qua người dùng ngũ thạch tán thì đã qua một ngày một đêm rồi!

Hưng Bình đế lộ vẻ xấu hổ, không dám nhìn Cao Kiệu, lẩm bẩm:

– Trẫm nghĩ đã lâu rồi không dùng, hôm qua hiếm khi được ngày vui vẻ nên lúc về đã dùng một chút…Chỉ một chút thôi…Lần sau trẫm không dám dùng nữa, Cao tướng yên tâm…

Cao Kiệu biết hoàng đế tâm trí nhu nhược, sợ là rất khó mà cai triệt để loại thuốc này, thầm than trong lòng, nhưng cũng không nói gì, cùng với Tiêu Đạo Thừa tạm thời tránh đi để hoàng đế thay quần áo xong mới lần nữa đi vào, hành lễ quân thần.

Hưng Bình đế hỏi chuyện gì.

Cao Kiệu nói:

– Thưa bệ hạ, chính là chuyện ngày hôm qua trên cung yến Mộ Dung thị sẵn lòng bày tỏ góp sức. Tiên Bi nhiều tộc, chỉ duy nhất tộc Mộ Dung là trong tộc có nhiều người có tài năng, trời sinh xảo trá thiện biến, không hiểu ân nghĩa. Triều ta từ lúc lập nước đến nay đã nhiều lần ban ân, ban quan lớn hậu tước cho tộc Mộ Dung, lúc trước nếu không phải Đại Ngu ta phá lệ hậu đãi, Mộ Dung thị làm sao có thể nổi bật ở trong tộc Hồ đông đảo tại phương Bắc? Nhưng mà Mộ Dung thị lòng muông dạ thú, mấy lần làm phản, thậm chí lúc Đại Ngu ta gặp quốc nạn suýt nữa sụp đổ đã nhân cơ hội cháy nhà mà đi hôi của, đoạt lấy thổ địa phương Bắc. Về sau bởi vì không địch lại được người Hạ mà toàn tộc ẩn nhẫn, ngủ đông nhiều năm. Hiện tại thế cục Bắc Hạ lay động, nước lung lay sắp đổ, Mộ Dung thị lại muốn mượn cơ hội nổi dậy. Người của tộc này rõ ràng là có mưu đồ phục quốc, đâu ra một lòng trung thành với Đại Ngu ta? Mộ Dung Tây mưu sự không thành, hiện đang trốn ở phương Bắc liên lạc với bộ hạ cũ. Mà Mộ Dung Thế tới Đại Ngu ta, mượn danh nghĩa là sẵn sàng góp sức, rõ ràng là tìm kiếm sự che chở, muốn mượn danh Đại Ngu ta nhằm thu phục trái tim của mọi người ở phía Bắc. Thần khẩn cầu bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng bao giờ thu nạp hạng thay đổi thất thường này mà cần đuổi ra khỏi Đại Ngu, không cho phép Mộ Dung thị mượn danh Đại Ngu ta một lần nữa khởi sự tại phương Bắc nữa.

Hưng Bình Đế thoáng lộ vẻ không vui trên mặt, nhưng vẫn gượng cười nói:

– Cao tướng à, khanh quá lo rồi. Trẫm làm sao mà không biết Mộ Dung thị thay đổi thất thường. Nhưng lần này không giống lần trước. Mộ Dung thị đã đại thương nguyên khí từ lâu, cựu bộ ít ỏi, khó mà làm nên việc lớn. Mộ Dung Thế hiện giờ thành tâm đ ến đầu nhập, nếu như trẫm không thu nạp, lẽ nào không làm nguội lạnh trái tim những người phương Bắc khác cũng có lòng đầu nhập Đại Ngu ta đúng không? Mộ Dung Thế còn trình huyết thư viết tay của Mộ Dung Tây cho trẫm rồi.

Ông ta cười to mấy tiếng:

– Trẫm cho rằng, Cao tướng có thành kiến với Mộ Dung Tây đấy.

Mộ Dung Tây lúc trước từng cầu hôn trưởng công chúa, một khúc thiên kim phú đã truyền khắp Tần Hoài. Sau đó Cao Kiệu cưới trưởng công chúa. Nghe nói, ông cực kỳ không thích bài thiên kim phú kia. Đã rất không thích, thế thì đối với Mộ Dung Tây một tay tạo nên bài phú chắc chắn cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm.

Huống chi là, về sau lúc Bắc phạt, Cao Kiệu sở dĩ không thể Bắc tiến như ý nguyện là vì tại Bắc Hạ đã bị Mộ Dung Tây mạnh mẽ ngăn cản. Trước có cường địch, sau có quốc nội cản tay, Cao Kiệu bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ đành thất bại mà rút binh về phía Nam.

Ý của Hưng Bình Đế là, thù nhà hận quốc, cả hai thứ Cao Kiệu khó tránh khỏi đều mang lòng cá nhân, sao ông ta lại không biết. Ông nôn nóng nói:

– Bệ hạ, những lời thần nói hoàn toàn xuất phát từ công tâm, không hề mang lòng ân oán cá nhân gì. Mộ Dung thị không thể tin tưởng, xin bệ hạ hãy nghe thần.

Hưng Bình Đế xua tay:

– Cao tướng không cần quá lo lắng. Ngày hôm qua Mộ Dung Thế dâng lên kim đao và bản đồ, đã đủ cho thấy thành ý rồi.

– Bệ hạ! Kim đao mà Mộ Dung Thế hiến tặng là vật sở hữu của tổ tiên khai quốc, được gọi là thánh vật của gia tộc Mộ Dung, quả thực là minh chứng cho sự phản bội đối với Đại Ngu ta, rõ ràng là sỉ nhục của đất nước. Bệ hạ không từ chối mà còn vui vẻ nhận lấy, đạo lý là ở đâu? Mà bản đồ quan ải kia, thần cả gan hỏi bệ hạ một câu, trên dưới Đại Ngu ta nhiều văn võ hiện giờ còn có lòng hướng về Bắc thượng thu phục Lưỡng Đô nữa không? Nếu đã không có, nhận tấm bản đồ quan ải này thì có tác dụng gì?

Hưng Bình Đế bị hỏi làm cho cứng họng không trả lời được, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Bỗng nhiên, hai hàng lông mày nhăn lại, giơ tay bưng trán, nói:

– Trẫm đau đầu quá. Nếu không có việc gì, các khanh đi về hết đi, việc này về sau bàn lại.

Tiêu Đạo Thừa vội đứng ra giảng hoà:

– Những góp lời của Cao tướng xuất phát từ đại cục, xin bệ hạ thận trọng suy xét. Đúng thực là tối này cũng đã muộn rồi, sức khoẻ bệ hạ quan trọng nhất. Cao tướng cũng ngày đêm làm lụng vất vả, cũng nên trở về nghỉ sớm đi.

Cao Kiệu biết rõ hoàng đế sẽ không nghe lời khuyên của mình, không thể làm gì hơn đành phải bái biệt.

Sắc mặt Hưng Bình đế lúc này mới hoàn hoãn một chút, nói:

– Cao tướng đi cẩn thận. Gặp hoàng a tỷ thì chuyển lời hỏi thăm của trẫm, mấy ngày rồi trẫm chưa gặp tỷ ấy, trẫm cũng rất nhớ tỷ ấy.

Cao Kiệu đáp lời, nhìn theo hoàng đế đứng dậy rời đi, sau đó chán chường ra khỏi cung.

Lúc từ biệt với Tiêu Đạo Thừa ở cửa cung, ông nói:

– Bệ hạ với điện hạ rất thân thiết, có lẽ bệ hạ sẽ nghe theo lời khuyên của điện hạ. Những chuyện khác thì thôi vậy, nhưng xin điện hạ lưu ý đến sức khoẻ của bệ hạ nhiều hơn, đừng để bệ hạ tiếp tục phóng túng nữa. Xảy ra chuyện như tối nay rất là nguy hiểm.

Tiêu Đạo Thừa nghiến răng nói:

– Hoàng hậu bụng dạ khó lường, tối nay nếu như không phải có Cao tướng ở đây thì hậu quả khó mà tưởng tượng được. Cao tướng có tấm lòng chân thành, khiến Cô thật sự hổ thẹn. Cao tướng yên tâm, chỉ cần bệ hạ chịu nghe Cô khuyên, Cô nhất định dốc hết sức mình.

Nếu như Hưng Bình Đế chết đi, Thái Tử tuổi nhỏ kế vị, Hứa thị nhân cơ hội phát triển lớn mạnh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Đạo Thừa. Tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của y hẳn cũng giống như mình, hy vọng Hưng Bình Đế không xảy ra việc gì. Cao Kiệu thở dài, đang định đi lên chiếc xe đang đợi mình hồi lâu chuẩn bị quay về Cao gia, đột nhiên nhìn thấy hướng thành đông thoáng có ảnh lửa nổi lên.

Chắc là ở hướng đó đang bị cháy vào lúc nửa đêm. Đứng ở nơi này cũng nhìn thấy ánh sáng đỏ, cho thấy đám cháy lớn như thế nào.

Nếu các tòa nhà dân cư liền kề bị cháy, cộng với kiểu thời tiết này, một khi đám cháy lan rộng, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Cao Kiệu sửng sốt, vội vã cùng Tiêu Đạo Thừa chạy tới thành đông. Hai người vội vàng đi tới cửa thành, vẫn chưa nhìn thấy điểm cháy, nhưng ánh lửa đằng trước lại càng lúc càng rõ ràng, biết là đám cháy phát sinh ở bên ngoài thành, bấy giờ mới thoáng yên  lòng, bước lên thành lâu nhìn xem đó là nơi nào.

Đã có hơn mười tên môn tốt gác đêm đứng trên thành lâu bị ánh lửa gây chú ý đang chỉ trỏ, trông thấy Cao Kiệu cùng Tân An vương đột nhiên xuất hiện thì cuống quít quỳ xuống.

Cao Kiệu đứng ở trên thành lâu nhìn thấy được rõ ràng. Điểm cháy này hình như là xảy ra ở vùng Thanh Khê cách ngoài thành mấy dặm. Ông biết nơi đó có Thanh Khê viên thuộc sở hữu của Úc Lâm Vương. Thế lửa to lớn như thế, lẽ nào là Thanh Khê Viên bị cháy?

Cao Kiệu lập tức sai người đi gọi Kiến Khang lệnh dẫn người đi dập lửa, mình với Tiêu Đạo Thừa cũng đi qua đó.

Lúc tới nơi, mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Thanh Khê viên cổng lớn mở toang hoang, bên trong không có một bóng người, toà cao hiên Bảo phương lầu hoa lệ nhất bên trong toàn bộ đã bị ngọn lửa nuốt hết. Ngọn lửa lớn hừng hực đang lan sang hai bên, phòng ốc cùng cây cối hoa cỏ gần đó cũng đang bị ngọn lửa nuốt chửng. Loại hỏa hoạn này nhân lực không thể dập tắt, Cao Kiệu chỉ có thể ra lệnh cho mọi người sơ tán ra xa, chờ lửa tự tắt.

Ngọn lửa tiếp tục cháy cho đến rạng sáng và thiêu rụi tất cả những ngôi nhà liền kề rồi cuối cùng mới tắt.

Kiến Khang lệnh dẫn người lấy nước đổ nước vào đống đổ nát vẫn còn cháy lẻ tẻ, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy hai xác chết cháy trong đống đổ nát ban đầu được gọi là Bảo phương lâu, là một nam một nữ.

Bản thân Úc Lâm Vương không ra mặt, tới chỉ có quản sự vương phủ cùng với quản sự Chu gia. Sau khi xác định khuôn mặt bị biến dạng và các phụ kiện bằng vàng và ngọc trên cơ thể không bị lửa đốt cháy, người ta đã xác nhận rằng thi thể của người phụ nữ trước khi chết ăn mặc hở hang nay đúng là chủ mẫu Chu Tễ Nguyệt vương phi của Úc Lâm Vương, mà người đàn ông kia là thủ lĩnh thị vệ.

Dưới nền đất khắp chung quanh là bát đ ĩa cốc ly bầu rượu cháy đen nằm rải rác.

Hiển nhiên, khi đám cháy bắt đầu, hai người này hẳn đang uống rượu ở đây. Hạ nhân trong viên thì một người cũng không thấy. Kiến Khang lệnh sai người đi lục soát các nhà còn lại, phát hiện trong nhà kho bị mất không ít thứ quý giá, dưới đất có không ít tiền bị rơi vãi không kịp mang đi. Mọi người suy đoán chắc là nô bộc phát hiện Bảo phương lâu nửa đêm bốc cháy, thế lửa lớn không thể dập tắt, thấy chủ mẫu bị thiêu chết ở bên trong, vì sợ chịu trách nhiệm và sợ bị chết mà tranh nhau cướp đoạt tiền tài rồi bỏ trốn đi hết ngay trong đêm.

Úc Lâm Vương một lòng tu tiên, vợ chồng sống riêng với nhau, Vương phi bình thường hơn nửa thời gian ở nơi này, nghe nói âm thầm bao nuôi không ít trai lơ, điều này từ lâu đã không phải bí mật. Chu gia trước kia cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng đã từng ngăn cản, nhưng mà Chu Tễ Nguyệt vẫn làm theo ý mình thường xuyên ở lại nơi này, Chu gia không thể làm gì được, đành phải mặc kệ bà ta.

Nghe Kiến Khang lệnh bẩm báo xong, sắc mặt quản sự Chu gia cực kỳ xấu hổ.

Cao Kiệu cùng Tân An Vương mặc nhiên không lên tiếng.

Quản sự Vương phủ tiến lên, hành lễ với Cao Kiệu và Tân An Vương, sắc mặt lộ vẻ áy náy, nói:

– Nơi này nửa đêm vô ý bị cháy, không ngờ lại làm kinh động đến hai vị, làm hai vị phải đi một chuyến vất vả đến đây, thật sự có lỗi. Vương phi hôm qua tới đây chính là để tĩnh dưỡng sức khỏe, điện hạ có biết ạ, nhưng mà lại gặp bất trắc thế này, đúng là bất hạnh. Thị vệ này chắc là nhìn thấy lửa cháy có lòng trung thành cứu chủ, nhưng mà thế lửa quá lớn cho nên mới cũng chết ở đây. Điện hạ nói, ngài ấy rất cảm kích Tân An vương điện hạ cùng Cao tướng công. Hai vị đã vất vả rồi, nơi này những việc còn lại cứ giao cho nô là được, xin hai vị về sớm nghỉ ngơi. Đợi điện hạ xuất quan, ắt sẽ tặng lễ cảm ơn.

Nói xong, ông ta cúi người thật sâu.

Quản sự Chu gia thầm thở phào nhẹ nhõm, vội phụ họa theo.

Cao Kiệu với Tân An vương nhìn nhau, tất nhiên cả hai đều hiểu rõ mà không nói ra, nói:

– Hai chúng ta chỉ trùng hợp nhìn thấy cho nên mới tới đây. Vương phi bất hạnh lâm nạn, mong điện hạ nén bi thương. Nơi này đã không có việc gì nữa, hai chúng ta đi trước.

Quản sự cung kính tiễn.

Cao Kiệu cùng Tân An Vương chịu đựng cả đêm cũng đã thấm mệt, cáo từ lẫn nhau, từng người trở về nhà.

Cao Kiệu một đêm không ngủ, cả người đã rất mệt mỏi, ngồi trên xe lại không chút nào buồn ngủ. Việc góp lời khuyên nhủ hoàng đế, ông vốn không ôm hy vọng gì, thấy hoàng đế có phản ứng như thế, điều này cũng nằm trong dự liệu của ông. Nhưng mà chuyện vừa rồi xảy ra thật sự khiến cho ông phải cảm khái. Từ trên người Chu thị, bất giác ông lại liên tưởng đến thê tử Tiêu Vĩnh Gia. Mấy năm nay, quan hệ giữa hai vợ chồng lạnh nhạt, đối mặt với sự lạnh lùng của thê tử, ông thật sự là bó tay hết cách, cộng thêm lại bận chính sự, đâu ra tinh lực, tâm tư và tình yêu như thời trẻ. Cuộc sống cũng chỉ như vậy, từng ngày cứ thế trôi qua.

Đêm qua Chu thị đột nhiên xảy ra bất trắc, điều này lại khiến cho ông thấy rất lo lắng. Ông đã không còn nhớ rõ lần trước hai người cùng phòng là khi nào. May mà mấy năm nay, Tiêu Vĩnh Gia đối với chuyện trong nhà càng ngày càng nhạt lạnh, mặc dù không chịu ở cùng mình nhưng lại chưa từng có lời đồn đại nào giống như lời đồn đãi của Chu thị. Nếu không, nếu một ngày nào đó bà cũng để xảy ra lời đồn đại giống như vậy, Cao Kiệu thật sự không biết đến lúc đó mình sẽ phải ứng phó như thế nào.

…..

Cao Kiệu vừa cảm khái vừa cảm thấy may mắn vô cùng, vội vội vàng vàng đi về Cao gia thì trời đã sáng choang. Mình ra ngoài cả một đêm, cứ tưởng rằng Tiêu Vĩnh Gia cùng với con gái con rể đã trở về nhà rồi, không ngờ lại chẳng thấy bóng dáng một người nào ở trong nhà cả.

Cao Kiệu kinh ngạc, rồi lại nghi ngờ có phải thê tử đổi ý, đã làm khó không cho Lý Mục đón con gái hay không. Ông nhớ lại giọng điệu và thái độ của bà nói chuyện với mình khi đêm qua mình đến tìm bà. Lúc ấy mình không nghĩ gì nhiều, tin là thật, vội vàng trở về. Giờ này cẩn thận nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy không đúng, không yên lòng, cũng không màng nghỉ ngơi nữa, vội vàng quay ra đi thẳng một mạch đến bến đò Bạch Lộ Châu.

….

Lý Mục mơ một giấc mơ.

Trong mơ hắn quay lại đêm tân hôn của kiếp trước, hắn với Lạc Thần ở bên nhau.

Hắn là Đại Tư Mã quyền khuynh thiên hạ, trên từ hoàng thất hậu duệ quý tộc cho tới văn võ cả triều, những người đó ở sau lưng thì phê bình hắn, thù hận hắn, nhưng ở trước mặt hắn lại phải tôn kính hắn, nghe lệnh hắn.

Nàng là hình bóng đã in sâu vào trái tim hắn từ thuở thiếu niên, là con gái Cao thị chân thật tồn tại, về sau là phu nhân nhà họ Lục. Nhưng với hắn mà nói, nàng chỉ là hư ảo, giống như tiên nữ sống trong tiên cảnh hư ảo. Một người phụ nữ có thể mang lại kh0ái cảm cho đàn ông bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu, cũng không thể so sánh với nàng. Với nàng, hắn chỉ xứng nhìn lên. Thậm chí hắn còn không dám sử dụng nàng như một tưởng tượng để giải tỏa. Điều đó như thể khinh nhờn nàng. Nhưng đêm nay, nàng lại bước xuống từ đám mây, và trở thành một thực tế sống động mà hắn có thể chạm vào. Là người phụ nữ và là vợ của hắn. Khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào.

Khi hắn ý thức được nàng thật sự thiện lương, dịu dàng, tình cảm và thấu hiểu như hắn đã từng tưởng tượng, hơn nữa còn sẵn sàng dành phần còn lại của cuộc đời ở bên hắn, dẫu rằng trong lòng hắn hiểu rõ, thực ra nàng vì tình thế bức bách mới gả cho mình, nhưng hắn vẫn si mê nàng như cũ.

Khooảnh khắc đó, dù cho có bắt hắn quỳ gối dưới chân nàng cầu hoan, hắn cũng vui vẻ nguyện làm.

Cảnh trong mơ của Lý Mục dần dần trở nên kiều diễm ướt át. Bên trong màn ấm, mây mưa mê đắm, hai người nằm chung một gối, nàng ngoan ngoãn chui vào trong lòng hắn, hương thơm xâm chiếm lòng người…

Cảnh trong này quá mức chân thực, đến mức ngay cả trong giấc mơ hắn cũng cảm nhận rõ miệng đắng lưỡi khô, thần hồn điên đảo.

Hắn đột nhiên tỉnh lại, mở choàng mắt ra, thình lình phát hiện trong ngực mình thật sự có một thân thể mềm mại, trong mũi tràn ngập một cỗ hương thơm ấm áp.

Trời đã mờ sáng, ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua màn, hắn nhìn thấy thiếu nữ đưa lưng về phía mình, nửa nằm úp mặt vào trong, vẫn đang ngủ say sưa, mái tóc đen rối tung trên gối, lộ ra một phần làn da sau gáy trắng như tuyết.

Lý Mục nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng xẹt qua chuyện đêm qua.

Nàng gọi hắn ngủ cùng giường.

Lúc này nàng hãy còn đang ngủ, ngủ thật sâu trong tư thế ban đầu, cuộn tròn người, ngắm nhìn từ phía sau, hình dáng nàng nhỏ nhắn, thanh tú dễ thương, lại ngoan ngoãn. Làm cho hắn không biết mình đã dậy và nghiêng người về phía nàng từ lúc nào rồi. Một cánh tay của hắn ôm lấy người cô từ phía sau, ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay dán vào người nàng. Những nơi mà lòng bàn tay chạm vào cực kỳ mềm mại, bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi nóng. Trái tim hắn đập liên hồi như trống, và cảm giác tội lỗi mạnh mẽ nhanh chóng ập đến với hắn.

Hắn không dám cử động, sợ làm nàng thức giấc, nín thở, nhẹ nhàng thu ánh tay kia về, lại cẩn thận dịch ra bên ngoài một chút, bấy giờ mới vén màn lên, nhanh chóng rời khỏi giường.

Hết chương 51

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play