Dương Tuyên không thể nào khuyên được Lý Mục thu hồi ý nghĩ mà gã thấy tuyệt đối không bao giờ thực hiện được kia, vì thế đáp ứng, tất cả đều là vì một lòng muốn bảo vệ hắn.

Trong thâm tâm, từ lâu gã đã coi Lý Mục như con cháu của mình, chỉ sợ hắn tìm người bên ngoài, đến lúc đó không nói chuyện chu toàn ở trước mặt Cao Kiệu, bị Cao Kiệu trách móc.

Hơn nữa, bình thường bên ngoài chiến trường Lý Mục luôn trầm lặng ít nói, so với người cùng tuổi thì trầm ổn chín chắn hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lại gặp được loại chuyện nam nữ này, nếu như bởi vì trẻ tuổi không hiểu chuyện, trong sự kích động mà bốc đồng tự ý đi cầu thân, đến lúc đó nhỡ đâu bị sỉ nhục ngay trước mặt, thật đúng là làm gã không đành lòng chút nào. Cho nên không thể làm gì khác, cuối cùng đành phải nhận lời.

Dương Tuyên ra khỏi doanh trướng, nhìn về phía doanh trướng mà hiện tại đang tụ tập rất nhiều nhân vật lớn đương triều trong đó, hai hàng lông mày khóa chặt, vừa nghĩ lát nữa nên mở miệng thế nào vừa đi. Lúc đi đến gần, từ xa đã nghe được những tràng cười rất to ở bên trong đó vọng ra ngoài.

Gia chủ của ba sĩ tộc đỉnh cao đương triều là Cao Kiệu, Hứa Tiết cùng Lục Quang đang ở trong đó, người có tiếng cười to nhất trong đó chính là Hứa Tiết.

Dương Tuyên đi đến trước rèm trướng, nói vài câu với thủ vệ bên ngoài.

Thủ vệ kia đi vào. Một lát sau, rèm trướng được vén lên, Hứa Tiết đi ra ngoài, mặt mày hơi đỏ, mang theo chút mùi rượu.

Dương Tuyên bước lên hành lễ với ông ta.

Hứa Tiết đã hơi ngà ngà say, bị cắt ngang đi ra đây có chút không vui, cau mày nói:

– Có chuyện gì?

Dương Tuyên cung kính nói:

– Bẩm Tư Đồ, mạt tướng có một chuyện cần bẩm báo trước với Tư Đồ, cho nên mới mạo muội mời ngài ra đấy, mong ngài thứ lỗi. Việc này có liên quan đến Lý Mục ạ.

– Thằng nhóc đó có chuyện gì?

Bấy giờ thần sắc của Hứa Tiết mới hòa hoãn hơn một chút.

Dương Tuyên chần chừ một lúc, đè thấp giọng nói:

– Tư Đồ còn nhớ mấy tháng trước, lúc mà Cao tướng công khao quân ở bên ngoài quận thành Đan Dương đã từng hứa với Lý Mục là về sau bất kể cậu ta yêu cầu điều gì thì cũng đều đáp ứng không?

Hứa Tiết ừ một tiếng:

– Sao thế, cậu ta bây giờ có chuyện cần nhờ rồi à? Thế cậu ta muốn gì?

Trong giọng điệu thoáng lộ vẻ khó chịu.

– Bẩm Tư Đồ, điều Lý Mục muốn…chính là cưới con gái của Cao công ạ.

Dương Tuyên cẩn thận nói, ngẩng đầu nhìn, thấy Hứa Tiết thần sắc cứng đờ, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc, hồi lâu mới như có phản ứng, cười lạnh nói:

– Mọi người đều có xu hướng nịnh nọt người khác, quả nhiên là thế! Mới chỉ là một Trung Lang tướng nhỏ bé mà trong mắt đã không có người khác rồi. Cậu ta muốn trèo lên Cao gia để về sau mọi việc đều thuận lợi đây.

Dương Tuyên vội vàng nói:

– Xin Tư Đồ đừng hiểu lầm. Lý Mục tuyệt đối không phải người thấy lợi quên nghĩa đâu, Tư Đồ đã bồi dưỡng cậu ấy nhiều năm, cậu ấy làm sao mà không có lòng biết ơn được cơ chứ? Cậu ấy là bởi tính tình quá thẳng thắn, không hiểu nhân tình thế sự. Con gái của Cao công nổi danh xinh đẹp, danh tiếng tốt, là mục tiêu mà đám thiếu niên khát khao và không kìm lòng nổi cũng là điều dễ hiểu. Huống chi chính cậu ta cũng nói, mọi thứ lấy Tư Đồ làm đầu. Nếu như Tư Đồ cho rằng việc này không ổn, cậu ấy tuyệt đối không dám làm trái. Tư Đồ yên tâm, mạt tướng đã biết nói với cậu ta thế nào rồi. Không dám làm phiền Tư Đồ nữa.

Dương Tuyên khom người rồi rời đi.

Hứa Tiết nhìn chằm chằm bóng lưng của gã, đợi Dương Tuyên đi được mấy trượng thì chợt mở miệng gọi gã lại.

Dương Tuyên sốt sắng quay trở lại, chờ Hứa Tiết lên tiếng. Qua hồi lâu lại không nghe thấy gì cả, bắt gặp ông ta chỉ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sắc bén như đang suy nghĩ gì đó, trong lòng bất giác thấy thấp thỏm, đồng thời là hối hận.

Cũng không biết tại sao mình lại nhượng bộ người cấp dưới trẻ tuổi không lớn hơn con trai mình bao nhiêu, chuyện đáp ứng này đúng là quá hoang đường quá vô lý mà. Việc này tốt nhất nên dừng ở mình, bất luận thế nào cũng không nên để Hứa Tiết biết được. Hứa Tiết thiện dùng người nhưng tâm tính hẹp hòi. Theo ông ta nhiều năm, co nên Dương Tuyên biết rõ người này.

– Tư Đồ…

Dương Tuyên đang tính nói vài câu có lợi giúp cho Lý Mục thì đã thấy ông ta khoát tay áo, chậm rãi lộ ra vẻ mặt đã không còn giận giữ nữa.

Sương mù trên gương mặt một chốc trước đó đã bị càn quét hết.

– Bá Hùng, – Hứa Tiết gọi tên chữ của gã, giọng điệu thân thiết. – Ban đầu là do ta thiếu suy xét. Lý Mục đã có suy nghĩ này là do lúc trước Cảnh Thâm đã hứa hẹn với cậu ta, ngươi nói hộ cho cậu ta cũng không hề sai.

Dương Tuyên sững sờ.

– Chọn ngày không bằng đụng ngày. Cảnh Thâm đang ở bên trong, nhân lúc đệ ấy đang vui vẻ, ngươi đi theo ta.

Dứt lời vẫy vẫy tay, quay người đi vào bên trong.

Thái độ của Hứa Tiết đột ngột chuyển biến lớn làm cho Dương Tuyên trở tay không kịp. Nhìn thấy ông ta đi vào trong doanh trướng, không kịp suy nghĩ gì nữa vội vàng đuổi theo.

– Đa tạ Tư Đồ. Nhưng mà mạt tướng cả gan có thể mời Tư Đồ ra mặt thay cho mạt tướng nói cho Tướng công được không ạ.

Hứa Tiết híp híp mắt.

– Cũng được. Đi theo ta.

Người ta đã đi vào, Dương Tuyên đành phải đi theo.

Bên trong đại trướng có bày bảy tám chiếu ăn, Cao Kiệu ngồi ở giữa, bên phải là Phó Xạ Lục Quang, chiếu tiếp theo đều là mấy người Thượng thư Chu Quýnh.

Vị trí bên trái Cao Kiệu để trống, để dành cho Hứa Tiết ngồi xuống. Mọi người kính rượu cười cười nói nói, Chu Quýnh đang biểu dương Lục Giản Chi con trai trưởng của Lục Quang đã liên tiếp lập công lao tại Lâm Ấp và Giang Bắc, những người khác thì phụ họa theo.

Lục Quang rất vui vẻ nhưng vẫn khiêm tốn mà xua tay liên tục, chợt thấy Hứa Tiết dẫn theo Dương Tuyên đi vào, mọi người đều đồng loạt nhìn.

Dương Tuyên là mãnh tướng hạng nhất bên trong quân phủ của Hứa Tiết, những người này đều biết. Dương Tuyên hành lễ với mọi người. Cao Kiệu gật đầu mỉm cười, bảo gã miễn lễ, Lục Quang thì ngồi yên, đám Chu Quýnh chỉ nhìn hướng Hứa Tiết, rối rít nói:

– Vừa rồi đang nói về sự việc tháng sau Trùng Dương đăng cao, sao huynh lại đi đâu thế?

Hứa Tiết cười nói:

– Bá Hùng tìm ta, nói là có chuyện quan trọng cần gặp Cảnh Thâm. Các vị uống rượu hẳn là cũng hòm hòm rồi, để dành một chút thưởng quân tối nay được không?

Hứa Tiết đã lên tiếng như thế, những người còn lại dĩ nhiên sẽ không ở lại, đưa mắt nhìn Dương Tuyên rồi lần lượt đứng hết lên.

Cao Kiệu chào mấy người Lục Quang xong ngồi trở lại vị trí chủ tọa, gọi Dương Tuyên ngồi xuống.

Dương Tuyên làm sao dám ngồi, đứng ở đó, cung kính thi lễ:

– Đa tạ tướng công. Mạt tướng đứng nói chuyện là được ạ.

Cao Kiệu thấy gã không ngồi cũng không ép buộc.

– Vừa rồi Tư Đồ nói ngươi có việc muốn gặp ta, là chuyện gì?

– Tướng công có nhớ lúc trước chuyện mình đã từng hứa với Lý Mục không ạ? Hôm nay Lý Mục tìm tôi nói là có chuyện cầu tướng công…

Dương Tuyên không dám nhìn vào ông, ấp a ấp úng nói.

Cao Kiệu giật mình, vỗ nhẹ vào trán, cười lên:

– Sao lại quên được nhỉ? Cậu ta cuối cùng đã nghĩ ra rồi à? Thế là chuyện gì?

– Bẩm tướng công, Lý Mục muốn cầu chính là…

Ở trên chiến trường, Dương Tuyên dũng mãnh vô song, dù là đối mặt với thiên binh vạn mã vẻ mặt cũng không biến đổi. Nhưng giờ phút này đụng phải ánh mắt và nụ cười của Cao Kiệu thì lại chột dạ, không dám nói hết câu.

Cao Kiệu bắt gặp gã cứ ấp a ấp úng hồi lâu, ánh mắt né tránh, mà trên trán bắt đầu có mồ hôi túa ra, dò xét một lúc, trong lòng đầy vẻ nghi hoặc, bèn nói:

– Cậu ta có yêu cầu gì? Cứ việc nói ra đi.

Đã đến bước này rồi nên nói không nên nói đều chỉ có thể nói ra thôi.

– Lý Mục yêu cầu chính là…được cưới con gái của tướng công…

Dương Tuyên nghiến răng, cuối cùng thốt ra những từ chứa trong đáy lưỡi đã cuộn lại nhiều lần.

Tháng tám dù đã qua lập thu nhưng cả ngày nắng như thiêu đốt, trong lều vẫn rất oi bức.

Cao Kiệu vừa mới uống hai chén rượu, gốc lưỡi vẫn cảm thấy nóng như thiêu đốt, bèn nắm lấy quai ấm trà trên bàn vừa cười vừa rót nước vào trong cốc. Nghe vậy tay run lên, nụ cười bên môi cứng lại, mà tay kia cũng khựng lại giữa không trung.

Ông nhướng mi nhìn Dương Tuyên phía đối diện, bắt gặp trán gã mồ hôi đầm đìa, cả người như được vớt từ trong nồi canh ra, tay cầm quai âm trà từ từ buông xuống.

– Dương Tướng Quân, ngươi mới vừa nói, Lý Mục muốn cưới con gái của ta à?

Ông lặp lại câu hỏi, câu sau cùng giọng hơi cao lên, nhưng được che giấu rất tốt, ngoài thần sắc nhìn hơi chút nghiêm trọng ra thì không phân biệt được vui giận gì cả.

Dương Tuyên thấy thế mới thoáng buông lỏng một chút, vội nói:

– Tướng công yên tâm, mạt tướng cũng biết chuyện này vô cùng hoang đường, lát trở về sẽ nói lại cho cậu ấy, buộc cậu ấy phải từ bỏ ý nghĩ này đi.

Bàn tay đang cầm ấm trà của Cao Kiệu buông hẳn ra, ngồi thẳng lên, không nói lời nào.

– Lý Mục ở dưới trướng mạt tướng nhiều năm, tuyệt đối không phải hạng người thi ân cầu báo, chỉ do cậu ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, càng không hiểu nhân tình thế sự, cho nên mới bốc đồng mà nảy sinh ý nghĩ này. Còn thực ra cậu ấy không hề có ý mạo phạm gì. Mong tướng công chớ trách cậu ấy.

Dương Tuyên lại cẩn thận nói.

Cao Kiệu vẫn yên lặng như trước.

– Tướng công đang ở địa vị cao, vị trí nóng bỏng, lẽ ra mạt tướng không nên lấy chuyện hoang đường này ra để làm phiền đến tướng công, xin tướng công đừng để bụng. Tôi sẽ trở về nói lại với Lý Mục. Mạt tướng xin được cáo lui trước.

Dương Tuyên cung kính thi lễ với Cao Kiệu, lui mấy bước mới quay người đi ra ngoài.

– Dương Tướng Quân!

Lúc gã đi đến cửa lều thì chợt nghe sau lưng Cao Kiệu gọi mình.

– Khi trở về ngươi đừng nói gì với Lý Mục cả. Việc này để ta suy nghĩ đã, sau đó sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.

Cao Kiệu chậm rãi ngước mắt lên, hai đạo ánh mắt nhìn về phía gã, bình tĩnh nói.

Dương Tuyên hơi kinh ngạc, sững sờ một chút lập tức cung kính nói:

– Cẩn tuân mệnh của tướng công. Mạt tướng xin cáo lui.

Cao Kiệu không nói gì thêm nữa, chờ Dương Tuyên ra ngoài rồi mới từ từ lấy một khăn tay trắng trong người ra, lau mồ hôi đã túa ra từ trán.

Hai mắt của ông nhìn về hướng mà Dương Tuyên rời đi, ánh mắt ngưng tụ. Một lát sau, như là vô ý thức, một lần nữa cầm ấm trà lên tiếp tục rót nước vào trong cốc.

Trà từ miệng ấm ùng ục chảy ra, không ngừng rót vào chén, dần dần rót đầy, ông vẫn không nhúc nhích, tay cầm ấm trà không hề buông ra. Nước tràn ra ngoài cốc, dần dần chảy thành vũng dọc theo mặt bàn, thấm ướt một góc ống tay áo rũ xuống của ông, hóa thành màu nước, nhưng ông lại không hề phát giác ra.

Kèm theo tiếng bước chân, giọng của Cao Hoàn chợt từ bên ngoài trướng truyền vào:

– Bá phụ có bên trong không ạ?

Cao Kiệu giật mình, lúc này mới sực tỉnh tinh thần, ý thức được mình đã mất bình tĩnh vội vàng đặt ấm trà xuống, cúi đầu vội vàng lau vết nước trên tay áo và nước đọng trên măt bàn.

– Bá phụ!

Cao Hoàn nhanh chân đi vào, thi lễ với Cao Kiệu.

Hôm nay đại quân từ Giang Bắc nhổ đến Kiến Khang, Hoàng đế đích thân ra khỏi thành nghênh đón và khao thưởng, toàn thành đều náo động, một sự kiện trọng đại hiếm có như vậy sao cậu lại không đến cho được. Giờ phút này cả người cậu ta còn đắm chìm trong kích động cùng chấn động do buổi lễ trọng đại trước đó mang đến, hai mắt sáng lấp lánh.

Cao Kiệu lấy lại bình tĩnh, mặt không biến sắc lặng lẽ giấu ống tay áo ướt đẫm trà đi, ngồi thẳng dậy, quan sát đứa cháu trai đã mấy tháng không gặp, nở nụ cười:

– Tử Nhạc, người trong nhà đều khỏe cả chứ?

– Đều khỏe ạ! A tỷ trước đó vẫn luôn ở cùng bá mẫu tại biệt viện, mấy ngày trước chất nhi có nhận được thư của bá phụ, biết bá phụ hôm nay về thành nên hôm đó đã đi đón người rồi ạ. Không chỉ a tỷ mà ngay cả bá mẫu cũng về nhà nữa.

Cao Kiệu mỉm cười gật đầu:

– Rất tốt. Ta làm xong chuyện ở đây thì tối nay cũng về. Cháu tới gặp ta có chuyện gì không?

– Bá phụ, cháu có một thỉnh cầu, mong được bá phụ đáp ứng ạ.

– Cháu nói đi.

– Bây giờ trận chiến đã định, qua vài ngày nữa chính là ngày Trùng Dương, cháu muốn bày yến tiệc trong nhà, đến lúc đó đại huynh cùng mấy người Lục gia đến thưởng cúc, cũng mời Lý Mục tham dự ạ. Nếu bá phụ thấy ổn thì cháu sẽ đi mời, chuẩn bị cho sớm.

Cao Hoàn nói xong nhìn Cao Kiệu, trong mắt đầy vẻ chờ mong.

Ánh mắt Cao Kiệu khẽ động, thản nhiên nói:

– Thôi, không cần đâu.

Cao Hoàn giật mình.

Trong suy nghĩ của Cao Hoàn, với thành tích quân sự hiện tại của Lý Mục, chỉ cần nhà mình mới huynh ấy tới nhà làm khách, tin tức vừa lan truyền ra ngoài, danh tiếng hay giá trị bản thân của huynh ấy nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.

Đây cũng là phương pháp báo đáp ổn nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Cậu vốn cho rằng điều này chắc chắn sẽ được Cao Kiệu tán đồng. Nhưng bất luận thế nào, loại chuyện này vẫn cần phải được gia chủ cho phép trước, cho nên cậu đợi đến ngày hôm nay mà nóng lòng đến hỏi.

Cậu không thể ngờ được rằng, Cao Kiệu lại từ chối đề nghị này của mình.

– Bá phụ! – Cao Kiệu sốt hết cả lên. – Huynh ấy có ơn cứu mạng cháu! Chỉ là mời huynh ấy đến nhà làm khách thôi mà…

– Không cần nói nữa, cứ thế đi.

Cao Kiệu ngắt lời cháu trai, lời nói kiên định.

– Lý Mục có ơn với Cao gia ta, bá phụ tự biết hồi báo cho cậu ta. Bây giờ đại quân vừa quay về, mọi việc còn nhiều, những chuyện này để sau đi. Cháu không có việc gì thì đừng rề rà ở đây nữa, về thành sớm đi.

Cao Hoàn thực sự không hiểu, bá phụ rõ là vẫn luôn thưởng thức Lý Mục tại sao lại cự tuyệt một việc đối với Cao gia mà nói chỉ như tiện tay mà thôi, mà đối với Lý Mục, nó có thể là một điều quan trọng giúp huynh ấy thuận lợi tiến vào tầng kết giao sĩ tộc Kiến Khang.

– Bá phụ…không phải lúc trước bá phụ ở trước mặt mọi người đã hứa…sẽ cảm ơn huynh ấy, nhưng vì sao bây giờ lại…

Cao Hoàn không cam lòng, nhỏ giọng nói thầm.

– Tử Nhạc, về sau cháu bớt qua lại với cậu ta đi. – Cao Kiệu nói.

Cao Hoàn giật mình không hiểu:

– Vì sao ạ?

Cao Kiệu sầm mặt xuống, quăng tới hai đạo ánh mắt, lạnh băng như sương.

Cao Hoàn chần chừ một chút không dám tiếp tục ngỗ nghịch nữa, nuốt lại những bất mãn cùng mù mịt xuống, thi lễ với Cao Kiệu rồi ấm ức đi ra ngoài.

Cao Hoàn vừa đi, Cao Kiệu ngồi ở chỗ đó, dần dần tỉnh táo lại, đôi lông mày dần nhăn lại, thân hình bất động, giống như đang nhập định.

Hết chương 11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play