Phủ đệ của Hứa gia cách Cao gia không xa, nhưng cũng không tính là tiếp giáp, ở giữa cách vài con phố.

Hứa Tiết đêm nay về phủ, đêm khuya, ông ta đang ở trong thư phòng, bốn bề yên tĩnh nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ của nhà họ Cao cách đó vài con đường.

Ông ta nhắm mắt lại, ngồi thẳng người, hít vào thở ra, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Lý Mục được ban thưởng và thụ phong ở trên triều đình ngày hôm qua. Khi đó Cao Kiều nhìn con rể, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng và tự hào, khiến cho Hứa Tiết như bị đâm vào mắt, như chặn ở cổ họng, dù là đã qua một đêm nhưng cảm giác khó chịu này vẫn khó có thể tiêu tan.

Ông ta vô cùng hối hận ngay từ đầu đã không cân nhắc kỹ càng, hoàn toàn nhìn nhầm. Chẳng những không nghĩ tới lúc ấy Lý Mục chỉ là một Biệt bộ Tư Mã sau này sẽ có năng lực lớn như thế này, càng khiến ông ta như bị khoan tim là Lý Mục vốn biết rõ bản thân là người thuộc quân phủ mình, thế mà lại bởi vì mình phán nhầm tình thế dâng tặng hắn cho Cao Kiệu, khiến cho hắn trở thành con rể của Cao Kiệu như hôm nay.

Hiển nhiên, Lý Mục vốn ban đầu không phù hợp từng quấy cho Cao gia đến nghiêng trời lệch đất, làm cho trên dưới Cao gia hận thấu xương hiện giờ lại được tiếp nhận hoàn toàn.

Quan hệ giữa cha vợ và con rể như cá gặp nước.

Hứa Tiết không ngừng hít ra thở vào, cuối cùng mới đè nén được sự khó chịu trong lòng xuống, chậm chạp mở mắt ra.

Triều đình thay đổi bất ngờ, dòng chảy ngầm cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng đều xảy ra tình huống không thể ngờ tới. Cùng Cao Kiệu tranh chấp hơn nửa đời người, ai có thể đảm bảo mình vẫn luôn có con mắt tinh đời, không phạm sai lầm? Dù là Cao Kiệu cũng từng mấy lần bị ăn thiệt ở chỗ mình.

Sai lầm thì cũng sai rồi. So với ngồi đây trách móc không bằng bằng bày mưu lập kế cho tương lai thì hơn.

May mà mình hành động nhanh, liên kết với Lục Quang xuất binh Bắc phạt, hiện giờ cục diện đang rất tốt.

Nam Dương đã lấy được, hiện giờ chỉ cần Dương Tuyên có thể đánh hạ được Dĩnh Xuyên, Lục gia cũng đánh hạ được Yển Thành, hai quân vây kín cùng đồng lòng đánh hạ được Lạc Dương, nó cũng sẽ được coi là một kỳ công.

Nếu thật sự lấy được Lạc Dương, ý nghĩa bảy đô thành của Bắc Hạ gần như đã diệt vong, công lao có một không hai như thế thắng tuyệt đối Lý Mục công chiếm Trường An.

Cho dù Bắc Hạ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, không thể nào ngay lập tức lấy được Lạc Dương, nhưng mà đoạt lại được vùng đất cũ của Giang Hoài, chỉ dựa vào công lao này thôi về sau trong triều đình cũng đủ để cho mình có địa vị ngang hàng với Cao Kiệu, mình lại tiếp tục ung dung mưu tính đại kế.

Hứa Tiết lại thấy rất kích động, không nhịn được đứng dậy, từ trong hộp thư lấy ra một bản chiến báo mà ông ta đã thuộc lòng vừa được chuyển tới mấy ngày trước, lại xem một lần nữa.

Chiến báo này đến từ con trai thứ Hứa Xước của ông ta.

Hứa Xước là một trong những đứa con trai mà Hứa Tiết rất thưởng thức.

Không giống như nhiều gia đình thế gia hiện giờ, gia trưởng rất coi trọng con cháu tài giỏi thanh cao như Lục Giản Chi, Hứa Tiết không thiếu những đứa con trai biết ngâm thơ làm phú, đàm huyền luận đạo. Đứa con thứ này của ông ta tài văn chương tuy rất bình thường nhưng lại rất kiêu dũng thiện chiến, có tài quân sự. Hứa Tiết vẫn luôn chú trọng đào tạo bồi dưỡng, chờ mong sau này có ích cho gia tộc.

Nhưng mà ông ta cũng biết, đứa con trai này của mình tính tình kiêu căng, không đủ chững chạc, không có sự trầm ổn, tôi luyện cũng mệt, cách việc một mình đảm đương một phía còn xa lắm, vì vậy lần này Bắc phạt ông ta không dám giao việc lớn cho con mình mà lệnh cho Dương Tuyên nắm giữ soái ấn, chỉ cho Hứa Xước giữ chức Hữu tướng quân, nghe theo mệnh lệnh của Dương Tuyên.

Trong chiến báo riêng mà Hứa Xước gửi cho Hứa Tiết, nói mình ở trong trận chiến Nam Dương đã chiến đấu anh dũng, lập được công lao lớn, được toàn liên quân kính phục. Vào ngày gửi tin, gã đã lĩnh quân vào Dĩnh Xuyên, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cách Dương Địch chỉ còn mấy ngày, tướng sĩ dưới trướng đều sốt sắng mong lại lập được kỳ công.

Giữa những hàng chữ thể hiện rõ khí phách hăng hái, tin tưởng tuyệt đối.

Hứa Tiết xem xong tin riêng của con trai, lại lật đến tin báo của Dương Tuyên gửi cho mình.

Dương Tuyên nói, mình đã không phụ trọng trách mà Hứa tư đồ giao phó, bản thân đã không dám chậm trễ, cộng thêm có sự hợp tác hợp quân của Lục Giản Chi, may mắn không làm nhục mệnh đã lấy được Nam Dương, quân tâm rất phấn chấn.

Mình sẽ dốc hết sức mình làm tròn phận sự để không phụ sự tín nhiệm của Tư đồ. Nhưng mà Bắc Hạ đã bỏ lại Trường An đưa binh về bảo vệ Lạc Dương, dùng toàn lực ứng phó với liên quân Đại Ngu Bắc phạt. Có câu con rết trăm chân, chết mà không ngã, nay binh đồn trú Dự Châu đếm không hết, trên có hậu quân từ các nơi hợp dòng tới, nếu như chúng ta tấn công chính diện thì không phải là hành vi sáng suốt. Cho nên liên quan chia binh làm hai đường, muốn phá huỷ Dĩnh Xuyên quân địch phòng bị trống không trước, mình thì tấn công Dương Địch, Lục thị đánh Yển Thành, sau đó bao vây kín, vậy thì phần thắng sẽ lớn hơn. Hiện giờ đại quân của Lục thị đang đi Yển Thành, phía bên mình cũng đã rút quân theo kế hoạch đã định, dự đoán trong vòng mấy ngày sẽ đến Dương Địch. Chiến báo tiếp theo mình sẽ gửi đến kịp thời.

Tin báo của Dương Tuyên lời ít mà ý nhiều, nhìn ra được sự cẩn trọng và nghiêm túc trong lời nói của anh ta.

Hứa Tiết đặt xuống, lại nhìn lá thứ kia, suy nghĩ một lát.

Đột nhiên ánh mắt ông ta hơi động đậy, tựa hồ nghĩ tới trước đó sơ ý cái gì, lập tức đi tới sau án lấy bút chấm mực, nhanh chóng thảo một bức thư, đóng đại ấn của mình, dán kín, đang chuẩn bị gọi người dùng tám trăm dặm khẩn cấp gửi đi thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân.

Quản sự đẩy cửa bước vào, kêu to:

– Bẩm Tư Đồ, vừa nhận được chiến báo của Dương tướng quân ạ.

Hứa Tiết lúc trước đã có lệnh, mỗi khi nhận được chiến báo thì lập tức trình lên ngay không kể thời gian giờ giấc.

Ông ta nhận phong thư được dán xi da trâu, lúc mở ra, trong lòng lại chợt thấy kích động, ngón tay thậm chí còn rơi run lên.

– Chúc mừng Tư Đồ! Nhất định là lại tin chiến thắng rồi.

Quản sự đứng ở một bên tươi cười nói.

Hứa Tiết mở niêm phong, lấy phong thư bên trong ra, bình tĩnh xem.

– Tư Đồ, chắc là công tử nhà chúng ta lại lập được kỳ công rồi nhỉ? Không phải tôi nịnh gì đâu, công tử văn võ song toàn, anh tài ngút trời, chỉ cần thêm tôi luyện nữa thôi đừng nói trưởng công tử Lục gia, dù là Lý Mục vừa lấy được Trường An kia ở trước mặt công tử thì cũng…

Quản sự khen ngợi không ngừng.

Lần trước cũng là ông ta trình chiến báo lên. Hứa Tiết rất vui, còn trọng thưởng cho ông ta. Cho nên lần này ông ta dĩ nhiên càng thêm nịnh bợ.

Ánh mắt ông ta rơi trên mặt gia chủ, thấy gia chủ đọc tin báo nhanh như gió, chưa xem xong mà sắc mặt đột nhiên biến đổi, như là trên đầu giáng xuống hàn băng không nhìn thấy được, khiến cho cả người ông ấy như bị đông cứng lại.

Quản sự ngẩn người, giọng nhỏ dần xuống.

– Cút!

Hứa Tiết đột nhiên vỗ bàn, lạnh lùng quát to.

Quản sự giật mình vội ngậm miệng lại, khom người gần như là vừa lăn vừa bò lui ra ngoài.

Đôi mắt của Hứa Tiết gần như rơi ra khỏi hốc mắt.

Ông ta nhìn chòng chọc vào tin báo trong tay, gần như không tin được vào hai mắt của mình.

Nhưng mà giấy trắng mực đen rất rõ ràng.

Dương Tuyên suất lĩnh đại quân Hứa thị mở hướng tiến về Dương Địch. Thái độ của Bắc Hạ khác thường, ngay cả quân coi giữ đường cũng không có ý chí chiến đấu, gần như không hề bắt gặp sự chống cự nào, liền thuận lợi tới gần Dương Địch, lại nhận được tin tức, nói viện quân của Bắc Hạ chưa đuổi tới, binh lực của Dương Địch trống không.

Xuất phát từ trực giác dẫn binh đánh giặc nhiều năm, Dương Tuyên nghi ngờ phía trước có trá, ra lệnh cho đại quân tạm dừng, cho thám báo đi thăm dò quân tình.

Lần dừng lại này bị Hứa Xước phản đối.

Một đường tiến lên phía Bắc, Hứa Xước nhiều lần tranh đi tiên phong, cất cao tiếng hát khải hoàn, dần dần mà khinh địch, một lòng chỉ muốn mau chóng chiến thắng.

Trong mắt gã, loại võ tướng xuất thân hàn môn như Dương Tuyên dù có năng lực đến đâu chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân làm việc cho nhà mình, cho nên làm sao mà để vào trong mắt. Bình thường nghị sự trong lều lớn, động một chút là làm trò trước mặt tướng sĩ, mở miệng là cắt ngang lời chủ soái, tự mình lên giọng nói chuyện, Dương Tuyên cũng chỉ biết nhẫn nhịn.

Lần này thấy Dương Địch ở ngay đằng trước, dễ dàng lấy như lấy đồ trong túi, đại quân đang có ý chí chiến đâu sục sôi, Dương Tuyên lại không chịu phát binh, Hứa Xước làm sao chịu nghe. Vì thế gã dựa vào thân phận âm thầm liên hợp rất nhiều tướng lĩnh nghe theo mình, đoạt lại soái ấn của Dương Tuyên, ra lệnh đại quân đi trước đánh chiếm Dương Địch. Kết quả là bị trúng kế, bị quân địch bao vây, thất bại thảm hại, Hứa Xước cũng suýt nữa thì bị bắt tại chỗ.

Vẫn là Dương Tuyên cứu chủ, dẫn xuất mấy vạn binh còn lại không nghe theo chỉ huy của Hứa Xước kia đi theo mình, quân đội giết xông vào vòng vây trùng trùng xé vở vòng bao vây của đại quân Bắc Hạ, cứu ra được Hứa Xước, lại còn mang theo tướng sĩ may mắn còn sống sót chạy thoát. Trên đường đi lại đụng phải truy kích của đại quân Bắc Hạ, vừa chiến vừa rút lui, Nam Dương lẽ ra đã lấy được rồi cuối cùng cũng không thủ được, bị mất hơn phân nửa, mãi cho đến khi lui về đến gần vùng Kinh Tương mà Hứa thị đã kinh doanh nhiều năm mới ổn định được trận tuyến đánh lui truy binh của Bắc Hạ.

Trận này thất bại thảm hại, không những làm cho chiến quả Bắc phạt thắng được lúc trước bị mất hầu như không còn, mà quân phủ Hứa thị càng hao binh tổn tướng, số tướng lĩnh từ phó tướng trở lên bị thiệt hại hơn hai mươi người, binh lính thương vong chạy tứ tán quá nửa, nguyên khí bị đại thương, đối mặt với quân địch Bắc Hạ hung hãn, đã không còn lực để chính diện ứng chiến nữa.

Hiện giờ Dương Tuyên chỉ có thể mang theo quân đội còn lại tạm thời lui về mảnh đất giao giới giữa Tương Dương và Nam Dương, thỉnh tội rất nhiều, y cũng đang nôn nóng chờ tin tức chiến đấu của Lục Giản Chi.

Dương Tuyên cuối cùng thỉnh cầu, lúc cần thiết, cho phép mình được xem xét thời thế, phá vây mà ra tiến đến viện trợ Yển Thành, dẫn Lục Giản Chi trước tiên cùng lui binh về, bảo tồn thực lực. Đại kế Bắc phạt chỉ có thể bàn bạc lại sau. Nếu không thì, một mình Lục thị thâm nhập Dự Châu, dù là cuối cùng đánh được Yển Thành cũng bị rơi vào vây hãm, tiền đồ rất nguy hiểm.

Hứa Tiết xé nát tin báo, cả người run rẩy không ngừng.

Vào mấy ngày trước, triều thần còn nghị luận, Lục Giản Chi lĩnh quân tấn công Yển Thành rất là thuận lợi, Lục Quang rất đắc ý.

Hứa Tiết cũng tràn đầy chờ mong đại quân Hứa thị có thể đánh hạ được Dương Địch.

Dương Tuyên là một đại tướng rất có năng lực, trước đây chưa từng làm cho ông ta thất vọng. Huống chi lần này ông ta chuẩn bị đầy đủ, binh nhiều lương đủ, tin tưởng mười phần.

Con trai mình lại không coi Dương Tuyên ra gì, Hứa Tiết từ lâu đã biết. Nhưng từ trước đến nay ông ta lại làm ngơ không để tâm, bình thường lúc nghĩ đến cũng chỉ mở miệng hỏi vài câu cho có mà thôi.

Vừa nãy khi đọc tin của con trai, cảm nhận được giọng điệu trong thư, đột nhiên hiểu ra, nghĩ đến hiện giờ đại quân bên ngoài khác với ngày thường, nhỡ đâu con trai không nghe theo soái lệnh, chỉ sợ gây bất lợi cho đánh giặc. Cho nên ông ta mới vội vàng viết thư hồi âm, vốn là muốn gia tăng mệnh lệnh nghiêm khắc hơn, yêu cầu con trai ở bên ngoài cần phải hoàn toàn nghe theo chủ soái chỉ huy, nếu không nghe thì sẽ xử lý theo quân pháp.

Có nằm mơ ông ta cũng không nghĩ tới thư còn vừa mới viết xong, ông ta còn chưa kịp gửi đi, không ngờ lại nhận được kết cục thảm bại như thế.

Hứa Tiết cảm thấy cổ họng vừa ngọt vừa ngứa, hộc ra một búng máu, trước mắt tối sầm lại, ngã xuống.

Rầm một tiếng, làm cho quản sự bên ngoài giật mình hoảng sợ.

Quản sự thấy gia chủ nôn ra máu ngã xuống đất, cuống quýt nâng ông ta dậy, lại đi gọi người đến.

Chẳng mấy chốc, tâm phúc của Hứa Tiết lần lượt đuổi tới, mới biết được đại chiến thất bại thảm hại, người nào cũng sắc mặt trầm trọng, không ai lên tiếng.

Hứa Tiết nằm ở trên giường, chậm chạp ở mắt ra, đột nhiên đẩy cơ thiếp đang bón canh sâm cho mình ra, ra lệnh người hầu không liên quan lui đi hết, sau đó ngồi dậy.

– Chúng ta tạm thời giấu giếm tin tức với triều đình, không được tiết lộ ra.

– Lập tức truyền mệnh lệnh của ta ra lệnh cho Dương Tuyên không được phát một binh một tốt nào hết.

Ông ta gằn từng câu từng chữ.

Phụ tá biết ông ta đang nghĩ gì.

Trận chiến này, đại quân Hứa thị tổn thất thảm trọng, mặc dù dốc sức gây dựng lại cũng không còn lực để đánh hạ Lạc Dương nữa, làm không tốt sẽ làm cho vùng địa bàn Kinh Tương còn tràn ngập nguy cơ.

Hứa Tiết đã không còn tâm tái chiến nữa.

Lần này Bắc phạt dù chưa kết thúc nhưng bại cục đã định.

Nếu như lại nghe theo thỉnh cầu trong thư của Dương Tuyên phá vây mà ra rồi viện trợ Lục Giản Chi lui về, Lục gia vẫn giữ lại được đại bộ phận thực lực, mà Hứa gia thì càng thương vong hơn.

Hai nhà Hứa Lục vốn đã không có quan hệ thân thiết gì rồi, trước kia còn không ngừng giẫm đạp lẫn nhau. Hiện giờ chẳng qua là vì chèn ép đối thủ chung mới tạm thời liên hợp lại mà thôi.

Hành vi như thế cũng là điều bình thường của con người.

Nhưng cứ thế mà buông tay mặc kệ, dẫu sao thì trước đó từng có minh ước, chỉ sợ dư luận triều đình sẽ gây bất lợi cho Hứa gia.

Phụ tá do dự, thấp giọng nói ra lo lắng của bản thân.

Nghỉ ngơi một thời gian, sắc mặt Hứa Tiết tuy vẫn tái mét nhưng cảm xúc đã khôi phục lại rồi.

– Đổi lại là Lục Quang, lão ta sẽ lấy thân mạo hiểm vì Hứa gia ta không?

– Bắc phạt bại thì bại thôi, đây cũng chẳng phải là lần đầu thất bại. Cao Kiệu mấy lần không có kết quả đấy. Có người nào dám chỉ trích ta không nào?

– Mà việc thấy chết không cứu…

Ông ta cười lạnh:

– Có phải những Yết binh bao vây Nam Dương đều đã chết rồi à? Dương Tuyên một đường rút lui ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu có thể bảo vệ được vùng Nam Dương cuối cùng đánh hạ được, cũng đã là dốc hết sức lực rồi, hắn không phải là thần, làm sao mà chắp cánh thoát khỏi vòng vây bay đi Yển Thành cứu con trai Lục gia được?

Mọi người bị một lời của ông ta đánh thức tỉnh, đồng loạt gật đầu tán thành.

Hứa Tiết cố lên tinh thần, cùng mọi người thương nghị kế sách ứng phó suốt đêm.

……

Trong thư phòng của Hứa gia, đêm nay ngọn đèn dầu chưa hề tắt.

Cùng đêm, Lục gia vẫn sóng êm gió lặng, trên dưới an ổn.

Tất cả những người trong Lục phủ ngoài hạ nhân trực đêm thì còn lại đều đã đi ngủ say, không mảy may ý thức được cơn cuồng phong đang ập xuống đầu mình từ cách xa ngàn dặm.

Chỉ có một người ngoại lệ, dù đã rất muộn rồi nhưng mà vẫn không thể nào ngủ được.

Lục Hoán Chi từ phòng mình đi ra, lặng lẽ lẻn vào trong viện của huynh trưởng cách chỗ mình chỉ một bức tường, quen nẻo quen cửa đi thẳng vào nội thất, đứng trước hộp cầm đặt trên giá.

Lục Giản Chi rất yêu quý cây đàn cổ này. Trước khi ra ngoài, chẳng những đặt vào trong hộp cầm khóa lại, còn phủ một tấm vải lên trên đó.

Lục Hoán Chi nhìn một lát, chậm rãi đưa tay ra nhấc tấm vải lên, dùng đao cạy hộp cầm, tìm tìm một hồi, cuối cùng dưới cây đàn cầm tìm được bản cầm phổ mà lần trước gã từng nhìn thấy một lần.

Phổ là một bản phổ giản lược, đã cố gắng ngắn gọn, nhưng một bản nhạc có hơn mười trang, chép trên loại giấy bột màu lam sứ chuyên dùng trong cung, dùng chỉ đóng thành quyển. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào bên trong, soi sáng mấy dòng chữ trên trang đầu.

Nghe tin đại huynh tha hương ốm nặng, triền miên không khỏi, Di có xúc cảm sáng tác bản nhạc phổ này, ngàn lời vạn chữ gửi gắm trong bản nhạc, hy vọng đại huynh sớm ngày nguôi ngoai, buông bỏ nỗi lòng, hướng tới trời cao biển rộng. Khúc phổ này không chỉ để khuyên nhủ đại huynh phấn chấn, mà cũng là khích lệ đại huynh xin hãy cố gắng.”

Thể chữ rất đẹp, vừa nhìn là biết được viết từ tay khuê các.

Lục Hoán Chi lật phía sau cầm phổ, nhìn chằm chằm vào chữ viết mà gã cực kỳ quen thuộc ở trên đó, tay hơi run rẩy lên.

Gã lật xong, nhắm mắt thật lâu, trước mắt hiện giờ hình ảnh Lý Mục che chở nàng hiên ngang bỏ đi, để lại mình bị người ta nhạo báng, cả người một lần nữa như bị kim châm, mở choàng mắt ra, cắn răng, run rẩy xé trang lót xuống, nhét bừa bản cầm phổ vào trong ngực áo, đóng hộp cầm lại, lại phủ tấm vải lên, xoay người mượn bóng đêm lẻn ra ngoài.

……

Ngày hôm sau, vào ban đêm, bờ sông Tần Hoài ở thành Nam Kiến Khang đèn đuốc sáng trưng, thanh lâu tiệm rượu san sát nối tiếp nhau, tiếng đàn sáo, tiếng gió đêm không ngừng nghỉ lọt vào trong tai.

Trong một nhã gian lầu hai của một thanh lâu, mười mấy nghệ kỹ trang điểm đậm ngồi cùng nhau, đánh ánh mắt tình tứ với vị công tử trẻ tuổi ngồi ở ghế trên.

Công tử trẻ tuổi này tuy không phải khách quen, nhưng xem cách ăn mặc và phong cách của gã là biết đây là con cháu sĩ tộc.

Loại địa phương này, thường hay có quan lại quyền quý hoặc là con cháu thế gia lui tới, mọi người đều nhìn quen rồi. Giữa các chị em trước kia từng có người được nhìn trúng mua vào phủ làm thị thiếp hoặc là ca cơ vũ cơ cũng không ít. Nhưng thấy vị khách đêm nay tới lại có chút kỳ lạ, triệu mười mấy chị em đến hầu mình mà chỉ yêu cầu chơi cầm, mình thì dẫn theo cả người hầu đi vào, lại vẫn duy trì mãi dáng vẻ ngồi như này, không uống một ngụm rượu, cũng không mở miệng nói lời nào, nét mặt kiêu ngạo, như là khinh thường loại địa phương này, thì tất cả đều không khỏi rất tò mò.

Trong số đó có một kỹ nữ thoạt nhìn lớn tuổi nhất tầm 25-26 tuổi tên là Lục Nương được các cô gái vây quanh đi ra, mỉm cười nói:

– Tiểu lang quân, ngài tới chỗ chúng tôi gọi nhiều chị em chúng tôi ra như thế nhưng vừa không uống rượu cũng không mua vui, chẳng lẽ là muốn chúng tôi cứ ngồi không với ngài cho đến sáng hôm sau à?

Chị ta vừa nói xong, các cô gái còn lại đều bật lên cười.

Lục Hoán Chi đánh mắt sang người hầu đi theo.

Người hầu hiểu ý, lấy ra một cái túi vải nhỏ, mở ra, tùy ý vứt xuống, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, rất nhiều tiền vàng rơi ra, sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng.

Nhóm kỹ nữ đây là lần đầu tiên được gặp một vị khách ra tay hào phóng như thế, mừng khôn xiết, vội dập đầu cảm ơn sau đó thi nhau nhặt tiền vàng lên, lại nghe vị công tử kia lên tiếng:

– Từ đã.

Mọi người biết gã có chuyện, đều dừng lại.

Lục Hoán Chi nói:

– Chắc hẳn các ngươi đều nghe nói đến con gái Cao thị tinh thông nhạc lý đúng không?

Các cô gái sửng sốt, không biết vì sao gã lại đột nhiên nhắc tới con gái Cao thị, nhưng đều gật đầu.

Mỗi năm trong thành Kiến Khang tổ chức Hội Khúc thủy lưu thương, để trợ hứng cho các đại quan quý nhân, những kỹ nữ họ cũng được gọi qua đó.

Lục Nương kia cười:

– Làm sao mà không biết được? Tôi còn nhớ mấy năm trước, tại hội Khúc thủy lưu thương cô ấy với trưởng công tử Lục thị tiêu cầm cùng hoà thanh, âm thanh như tiếng trời, lúc ấy tôi cũng may mắn được tận tai nghe thấy, đến nay vẫn không quên được. Chỉ là không biết tại sao công tử lại hỏi đến?

Lục Hoán Chi cười:

– Thế thì khéo thật. Ở chỗ ta đúng lúc có một bản cầm phổ do cô ấy sáng tác ra, các ngươi có muốn xem không?

Các cô gái mừng rỡ, vây lấy đòi muốn, chờ Lục Hoán Chi lấy cầm phổ ra thì tranh nhau lật xem.

Rất nhanh, kỹ nữ tên Lục Nương kia ngồi sau đàn cầm, dựa vào bản phổ thử đàn một đoạn, đàn xong thì dừng lại, cảm thán nói:

– Con gái Cao thị quả nhiên là danh xứng với thực, tôi chỉ là một cầm kỹ thôi, tuy không hiểu về tâm cảnh của cô ấy khi sáng tác phổ nhạc này, nhưng đàn ra rồi cảm thấy mây bay nước chảy tình ý chân thành. Tôi cực kỳ thích.

Lục Hoán Chi nói:

– Phổ này có tên là Loan Phượng Minh, chính là tháng Ba năm ngoài sau hội Khúc thủy lưu thương cô ấy đã sáng tác ra bản phổ cầm này, tặng cho trưởng công tử Lục gia ở nơi xa xôi ngàn dặm.

Các cô gái ngây hết cả người.

Vừa rồi bọn họ đột nhiên nghe nói là phổ cầm do con gái Cao thị sáng tác ra thì đều vui vẻ, chỉ nghĩ cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy tận tai nghe được, cũng không ai nghĩ gì khác cả. Nhưng lúc này nghe đến cái tên của phổ cầm, lại nghe vị công tử này giải thích như thế, tất cả đều kịp phản ứng.

Tên là Loan Phượng Minh, đương nhiên là mang ý nghĩa gửi gắm nỗi lòng tương tư của nam nữ.

Trước kia con gái Cao thị gả cho Lý Mục thấp hèn đã gây chấn động toàn thành.

Lý Mục kia tuy xuất thân nhà nghèo nhưng lại có danh chiến thần Nam Triều. Hắn giành lại được Trường An từ trong tay người Hồ, vừa về kinh vào hai ngày trước, tin tức này không ai không biết. Nhóm kỹ nữ dĩ nhiên cũng đều biết.

Nghe ý tứ của vị công tử trẻ tuổi này chính là sau khi con gái Cao thị gả cho Lý Mục rồi nhưng vẫn còn nhung nhớ không quên vị trưởng công tử Lục gia, thậm chí còn âm thầm liên lạc qua khúc phổ, duy trì mối quan hệ riêng tư giữa nam và nữ.

Các cô gái yên lặng.

Lục Hoán Chi nói:

– Ta muốn bắt đầu từ ngày mai, khúc phổ này sẽ được đàn tấu và mau chóng truyền bá ra ngoài. Hễ nơi nào có nhạc khúc liền có thể thấy ngay. Vậy thì số tiền vàng này toàn bộ đều thuộc về các ngươi.

Các cô gái nhìn nhau, không ai nói gì.

Lục Hoán Chi lại đánh mắt với tuỳ tùng. Tuỳ tùng lại ném ra một túi tiền vàng nữa.

Lục Hoán Chi nhìn mấy kỹ nữ mắt toả sáng, khoé môi nhướng lên một nụ cười lạnh lùng khinh thường.

– Các ngươi không cần sợ. Ta không cần các ngươi phải nói gì cả, ta chỉ cần các ngươi giúp ta lan truyền khúc phổ này ra ngoài là được. Những việc còn lại ta tự có an bài. Lý Mục có tìm tới thì các ngươi cứ nói vô tình có được khúc phổ này, còn lại thì không biết gì cả, hắn có thể làm gì các ngươi?

– Hơn nữa là, một khi truyền bá ra ngoài, Kiến Khang có mấy trăm lâu quán, nghệ kĩ hơn một ngàn, mỗi người đàn tấu, ai mà biết là do các ngươi truyền bá ra đầu tiên?

Mười mấy cô gái vẫn không có ai lên tiếng, tất cả đều đổ dồn về cô gái tên Lục Nương kia.

Lục Nương không nói gì cả.

Lục Hoán Chi đợi một lát, sắc mặt dần dần trầm xuống hừ lạnh:

– Nếu các ngươi không muốn, vậy thì ta sẽ đi kêu người khác làm. Tần Hoài kỹ nữ giỏi cầm không chỉ có mỗi các ngươi đâu.

Một kỹ nữ lộ vẻ sốt sắng, vội nói:

– Tôi bằng lòng.

Nói xong quỳ xuống, đi nhặt túi tiền vàng lên.

Tay còn chưa chạm vào túi tiền vàng thì đã bị một cái chân đi giày thêu từ phía sau đã bay túi tiền đi.

Kỹ nữ kia quay đầu lại, thấy Lục Nương mặt mày giận giữ, nói:

– Ngươi chưa từng thấy tiền bao giờ hả? Tầm mắt nông cạn như thế, người nào cho bừa ngươi cũng dám lấy hả?

Lục Nương này rất có danh tiếng vùng Tần Hoài, cầm kỹ xuất chúng, ân khách đông đảo, cũng có không ít đệ tử, kỹ nữ này là một trong số đó. Thấy cô ấy giận giữ thì co rúm người lại, cuống quýt rụt tay về.

Lục Nương quay sang Lục Hoán Chi, trả bản phổ cầm lại cho gã, lạnh lùng nói:

– Công tử, tôi không biết ngài có oán thù gì với Lý Đại tướng quân, cũng không quan tâm ngài từ đâu có được bản cầm phổ này, lời nói là thật hay giả. Tôi chỉ biết, Lý tướng quân đã thay mặt người Nam Triều chúng ta chiến đấu chống lại người Hồ, đoạt lại Trường An, là anh hùng của người Nam Triều. Chúng tôi sinh ra đã mang kiếp ti tiện, lưu lạc phong trần, nhưng mà lương tâm của người Nam Triều thì vẫn còn.

Cô ấy nhìn tiền vàng dưới đất, trong giọng nói mang theo một tia khinh miệt.

– Đừng nói những thứ này, dù là ngài có mang núi vàng núi bạc đến, cũng đừng mơ Lục Nương này làm chuyện bỉ ổi kia cho ngài.

Cô ấy nói xong, các cô gái còn lại đồng loạt gật đầu, kỹ nữ muốn nhặt tiền vàng kia cũng tỏ vẻ xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.

Lục Hoán Chi mặt hết đỏ lại trắng, nhìn chòng chọc vào Lục Nương, gật đầu, nhặt cầm phổ lên đứng dậy bỏ đi ra ngoài.

Tuỳ tùng của gã vội nhặt tiền vàng lên, hậm hực lườm Lục Nương buông một câu “chờ đó”, rồi gấp gáp đuổi theo.

Mới đuổi theo vài bước, đột nhiên chân khựng lại sợ ngây người.

Gã nhìn thấy Lục Hoán Chi cũng bị định trụ ở ngay cửa lớn nhã gian.

Bên ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó, thân mình bị đèn lồ ng màu đỏ sậm ở sườn hành lang chiếu vào thành một cái bóng màu đen trang nghiêm.

Người nọ hai mắt nặng nề, nhìn chằm chằm Lục Hoán Chi, chắn đường đi của gã.

Tùy tùng nhìn một cái là nhận ra đó chính là Lý Mục vừa mới trở về Kiến Khang còn chưa được mấy ngày.

Phía sau hắn là tiền thống lĩnh Túc Vệ Doanh hiện đã được đề bạt chưởng quản kho vũ khí Kiến Khang, Đô vệ Lý Hiệp.

Lý Hiệp bước lên nói với Lục Hoán Chi đang ngây ra như phỗng:

– Lục công tử, tôi đến đây để giải trí, không ngờ lại gặp ngài cũng ở đây. Nhân tiện hôm nay tôi cũng mời Lý thứ sử đến. Hay là mọi người tụ tập với nhau nhỉ, ngài không trách tôi nhiều chuyện chứ?

Hết chương 100

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play