Câu trả lời của Đinh Thiên Ân tuy không phải cố tình nói nhưng mà vẫn làm Đinh lão gia trở nên tức giận, đứng cũng không vững run run liền ngồi xuống:
"Mày...!mày nên chấm dứt tình cảm này cho tao, cho dù có chết tao cũng không chấp nhận loại con dâu xấc xược đó.

Chỉ khiến Đinh gia thêm mất mặt mà thôi."
Đinh phu nhân thấy tình hình giữa hai cha con trở nên căng thẳng liền lên tiếng xen ngăn:
"Chuyện gì cũng phải từ từ mà nói, con trai lớn rồi ông cũng nên để nó suy nghĩ, đừng bắt ép nó quá nhiều.

Thiên Ân nói đúng hôn nhân không có tình cảm cưới về rồi vài ba năm sau cũng đi đến việc ly hôn."
Đinh lão gia to mắt trợn trắng nhìn vợ của mình, ý tứ rõ ràng thấy được ông ấy giận càng thêm giận, quát to: "Bà thì biết cái gì mà nói, là vợ là mẹ chỉ nên lo việc nội trợ trong nhà mà thôi, đừng tỏ ra hiểu biết xen vào chuyện của tôi."
"Tôi..." Đinh phu nhân như bị nghẹn ở cổ họng, lời thốt ra được một chữ rồi không thể nói tiếp.

Gương mặt bà u buồn, hiểu rõ vị trí của mình ở Đinh gia bấy năm qua là một người vợ, một người mẹ nhưng hiển nhiên tiếng nói của và trong nhà gần như không có giá trị.

Đôi lúc bà buồn lắm cơ mà không ai thấu hiểu được nỗi lòng của bà, kể cả người chồng cùng bà chung chăn chung gối cũng vậy.
Nhớ đến ngày trước bà và Đinh lão gia kết hôn với nhau đều qua sự sắp xếp của người lớn, đến khi biết chuyện muốn trốn tránh cũng đã muộn.

Lúc đó bà và ông ấy không hề yêu nhau, chung sống bao nhiêu năm nay bà buồn có, uất ức cũng có, chỉ là bà chưa một lần chọn cách nói ra, chịu đựng một mình đến khi sinh Thiên Ân ra bà và Đinh lão gia mới gắn kết được một chút, có điều như vậy thì đã sao trong mắt ông ấy bà đơn thuần chỉ là cái bóng của một người vợ vô dụng.

Nghĩ đến bà lại cảm thấy xé lòng.
Đinh Thiên Ân không chấp nhận được sự ngoan cố của ba mình, dù gì anh cũng là con của ông ấy vậy mà ông ấy lại không quan tâm đ ến hạnh phúc của anh.

Nhất quyết gán ghép anh và Thái Phương Lam, còn nhiều lần nặng lời với mẹ, không nhịn được Đinh Thiên Ân ba mặt một lời nói với ba mình bằng ngữ khí ngạo nghễ:
"Chuyện của con con tự mình biết, chỉ mong ba đừng xen vào.

Vả lại mẹ là vợ của ba cũng được mười mấy năm rồi, điều này chắc ba biết mà cho nên con chỉ muốn nói ba hãy tôn trọng mẹ một chút.

Dù gì bà ấy cũng là một người mang nặng đẻ đau sinh con ra, cho ba một đứa con khỏe mạnh.

Bà ấy cần được quan tâm, được yêu thương, đặc biệt cái bà ấy cần nhất vẫn là sự dịu dàng của ba."
Đinh phu nhân nghe những lời con trai nói lấy làm xúc động, nơi hốc mắt có chút ấm nóng.

Hình như từng lời mà anh nói đều đúng những gì bà ấy cần có.

Con trai hiểu bà từng li từng tí, vậy mà người bên cạnh bà ngày đêm một chút cũng không.
Đối mặt với những lời này Đinh lão gia vẫn ngồi im thinh thích, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ cũng nên.

Anh chỉ mong ba có thể nhận ra cái mình cần làm và cái mình không nên mà thôi.
 
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ trước mắt, Song Nhĩ Khanh nhìn xuống tấm bản đồ chỉ dẫn đường đến chỗ của người phụ nữ kia.

Bây giờ đã là trời tối nên mọi thứ trước mắt hắn gần như đen sầm lại, nhờ vào ánh trắng đêm nay sáng tỏ chí ít vẫn thấy được khung cảnh lạ lẫm.

Lần đầu tiên hắn đặt chân đến đây nên cảm thấy mơ hồ cũng là chuyện đương nhiên.

Đứng suy nghĩ một hồi Song Nhĩ Khanh lên xe định đi tìm tiếp, nhưng mà cảm thấy có chút sợ sệt.

Trước mắt hắn là một con đường vắng vẻ, cho dù mang thân là đàn ông vẫn không tránh khỏi dè chừng.

Đang trong lúc biểu tình suy nghĩ có nên đi hay không thì bên cửa kính đột nhiên có tiếng đập cửa hại Song Nhĩ Khanh giật nảy mình quýnh quáng nhìn qua lại trông thấy một khuôn mặt chình ình của người mà hắn đang tìm, lập tức mở cửa vòng qua chỗ bà ta, lên tiếng:
"Chào bà, nhớ tôi không?"
Người đàn bà thấy hắn đi ra nở một nụ cười ma mị vô thức tựa lưng vào cửa kính xe, đáp: "Nhớ."

Lời nói hững hờ của bà ta khiến Song Nhĩ Khanh có chút ngạc nhiên không quên nhớ lại ngày hôm đó, hắn nhớ bà ta còn điên cuồng si mê hắn bây giờ lại thay đổi thái độ nhanh chóng.
Gạt đi ý nghĩ, Song Nhĩ Khanh nói tiếp: "Tôi muốn hỏi bà chuyện ngày hôm đó."
"Cứ hỏi."
"Bà có thể nói tôi biết là ai sai khiến bà ngủ cùng tôi không?"
Đối diện với hắn là vẻ mặt đầy nhàn nhạt của bà ta, vẫn nhìn hắn không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên như thách thức: "Nói cho cậu biết thì tôi có quyền lợi gì?"
Song Nhĩ Khanh ngầm ẩn hiểu ra đưa tay móc ví lấy tiền giơ khẽ trước mắt bà ta: "Cho tôi biết kẻ đứng sau số tiền này sẽ là của bà."
Cứ nghĩ sau khi thấy tiền bà ta liền cho mình biết nhưng không, người đàn bà này vẫn nhàn hạ điềm nhiên không chút bận tâm: "Tôi không cần tiền, tôi cũng có tiền mà, có khi nhiều tiền hơn cả cậu."
Bà ta nhón chân ngã người về phía trước thỏ thẻ bên tai của Song Nhĩ Khanh.

Lời này bà ta nói là thật không chút giả dối, bao năm qua làm gái ngành kiếm được không ít tiền, trong giới người ta đặt cho Thẩm Liên Mạc cái danh là phú bà.

Trước đây đàn ông đi tìm bà để giải tỏa, còn bây giờ đổi lại bà đi tìm đàn ông mà mua vui.
Đột ngột bà ta đứng sát mình khiến Song Nhĩ Khanh e dè lùi hẳn về sau hai bước, không quên hỏi tiếp: "Vậy cái bà cần là gì thì mới chịu nói tôi biết."
"Cái tôi cần vô cùng đơn giản, không cần tôi nói huỵch toẹt ra chắc cũng cũng hiểu mà đúng không?"
Lời nói hết sức ẩn ý của Thẩm Liên Mạc khiến Song Nhĩ Khanh bất giác sởn óc, hắn biết bà ta muốn gì.

Nhưng nhìn lại gương mặt già nua lại làm hắn thấy buồn nôn, nghĩ đến việc đại sự hắn chỉ đành cắn răng chấp thuận.

Không nói câu nào trực tiếp kéo Thẩm Liên Mạc vào ghế sau, bốn mắt nhìn nhau nhưng với hai cảm xúc khác biệt.

Song Nhĩ Khanh cố gắng nhịn nhục, còn Thẩm Liên Mạc lại hào hứng tột đỉnh, một tiếng nói cũng không thẳng thừng hành sự ngay.
Mãi một lúc sau Song Nhĩ Khanh gần như kiệt sức nằm lăn ra thở hì hục, riêng Thẩm Liên Mạc không chút biểu tình mặc đồ vào rồi bước ra khỏi xe, theo thói quen châm một điếu thuốc rồi phì phà.

Lúc sau Song Nhĩ Khanh mới xuống xe, điếu thuốc kia vừa kịp tàn hết.

"Nói đi là ai?"
Thẩm Liên Mạc xoay người nhìn hắn, ánh mắt có chút si mê, khẽ híp mắt làm lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt: "Người đó rất gần cậu."
"Tên? Đừng vòng vo." Song Nhĩ Khanh mất kiên nhẫn gắt gỏng nói.
"Song Yết Hỷ chính là người thuê tôi ngủ với cậu."
Thẩm Liên Mạc thế mà không giấu được nói ra kẻ chủ mưu là cô.

Song Nhĩ Khanh ngạc nhiên giây sau biến sắc đầy đáng sợ: "Mẹ kiếp, con khốn dám đứng sau giật dây.

Để xem tao xử lý mày thế nào."
Sống ở đời mấy chục năm Thẩm Liên Mạc gặp qua không ít người.

Bà có thể nhìn ra được con người đó như thế nào, trong đó phải nói đến Song Yết Hỷ, người em gái cùng cha khác mẹ với Song Nhĩ Khanh.

Về phần Song Nhĩ Khanh, trước giờ hắn luôn ngông cuồng lại ngạo mạn, làm việc gì cũng hấp tấp không phân rõ đúng sai phải trái.
Thẩm Liên Mạc luôn cho người theo dõi từng nhất cử nhất động của Song Nhĩ Khanh, cho nên sự xuất hiện bất ngờ của bà ta ở đây đều có nguyên do cả.

Bà đưa mắt nhìn theo con mồi ngon đang điên cuồng để chạy thoát khỏi bà, chỉ tiếc chạy trời không khỏi nắng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play