Đinh Thiên Ân chọn nói ra câu này, anh cũng sớm đã có chuẩn bị trước tinh thần để đón nhận câu trả lời từ cô.

Kim đồng hồ quay đều theo thời gian, làm anh cảm thấy thời gian trôi qua một cách rất chậm, mãi tận một lúc sau cô mới chịu cất lời: "Đây là lời nói thật lòng của anh hay đơn thuần chỉ là nói đùa cho vui?"
Đối mặt với câu hỏi đầy chất vấn của cô, Đinh Thiên Ân vẫn tỏ ra kiên định hơn bao giờ hết, từ trước đến giờ anh làm việc gì cũng suy nghĩ thật kĩ và tính toán chi li, kể cả tình yêu cũng như vậy.

Anh có tình cảm với cô là thật, thậm chí anh từng nghĩ đây chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi, nhưng không, mấy ngày trôi qua anh không gặp được cô, cảm giác trong lòng cứ như thiếu thốn một thứ gì đó vô cùng quan trọng, ngày nhớ đêm mong.

Đến cả làm việc hình bóng của cô vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Đinh Thiên Ân nhìn cô bằng cặp mắt đầy sự chân thành: "Lời tôi không hề giả dối hay có ý đùa giỡn với em, tôi thích em là thật."
"Vì sao lại thích tôi?" Lữ Thiết Nhan cười mỉm, tỏ ra mị hoặc.
"Thích em thì thích em thôi.

Không hề có bất kỳ lí do nào." Ánh mắt thâm tình của anh vẫn không hề di chuyển, vẫn đắm đuối nhìn vào cô gái trước mặt.

Từng câu từng chữ đều muốn thể hiện rõ sự chân thành trong tình yêu mà anh dành cho cô.

Bất kể là nhiều hay ít anh vẫn muốn cô hiểu tâm tư của mình, mong cô có thể cảm nhận được trái tim đầy nồng nhiệt của anh, và cả muốn cô thấm thía được tình cảm mà anh dành cho cô, để cô biết nó đậm sâu đến mức nào.
Đối mặt với tình cảm của Đinh Thiên Ân, Lữ Thiết Nhan thật sự không biết nên làm gì cho đúng, chợt nghĩ về một việc: "Anh thích tôi nhưng gia đình anh không hề thích tôi, anh vẫn chấp nhận thích tôi, mặc kệ gia đình ngăn cản ư?"
Đinh Thiên Ân không chút do dự, một mặt thành kính trả lời: "Tôi thích em, và tôi muốn cùng em đi đến hết quãng đời còn lại.

Ba mẹ tôi không thích em thì đã sao, dù gì đi nữa người cùng tôi răng long đầu bạc là em chứ không phải họ.

Rồi thời gian sẽ làm cho họ dần dần chấp nhận em mà thôi."
Nghe đến đây Lữ Thiết Nhan lại thấy buồn cười.

Cô thấy suy nghĩ của Đinh Thiên Ân có vẻ đơn thuần quá rồi.

Lữ Thiết Nhan nhìn anh kiên nhẫn giải thích: "Ở trên đời này một khi đã bước vào ngưỡng cửa của nhà chồng, nếu bản thân không được bên chồng quý mến đối với một nàng dâu mà nói đó là điều rất tồi tệ.

Chẳng những vậy cuộc sống sau này cũng không mấy vui vẻ là bao, Đinh tổng à tôi khuyên anh nên có suy nghĩ chính chắn một chút đi, tôi và anh chính là không thể đến với nhau.

Thành thật xin lỗi anh vì điều đó, cũng cảm ơn anh đã thích tôi, tình cảm đó xem như là thoáng qua đi."
Nói rồi Lữ Thiết Nhan mở cửa phòng rời đi không muốn đợi Đinh Thiên Ân nói thêm lời nào, bởi vì cô biết anh là người ngoan cố.

Lữ Thiết Nhan cũng không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, cô kéo Bội Châu Anh đi đến một cửa hàng khác, chí ít không có mặt anh ở đó là được.
Điều đáng nói cô đến cửa hàng tiếp theo lại không may gặp lại mẹ kế và anh trai kế của mình.

Đúng là ông Trời có duyên sắp đặt để họ gặp nhau, cô biệt tăm như vậy là đủ rồi cũng đã đến lúc cô cần lộ diện.
Bội Châu Anh đặt chân gần đến cửa lại phát hiện ra bạn thân của mình vẫn còn đứng ngây ra đó, nhìn vào bên trong một cách kì lạ, bèn đi lại khều lấy cô: "Này cậu có định vào trong không vậy? Nhìn vào bên trong say mê như thế mà lại chưa chịu vào thật không hiểu nổi cậu luôn đó."
Nghe những lời than vãn của Bội Châu Anh, Lữ Thiết Nhan mới quay về trạng thái cũ: "Vào trong thôi."
Bội Châu Anh một lần nữa lắc đầu ngao ngán bởi cô, vừa mới nói vào trong thôi thì cô đã đi mất hút rồi, bỏ mặc mình đứng bên ngoài.

Dẹp đi vẻ hờn tủi của mình, Bội Châu Anh nhanh chóng đi vào.
Lữ Thiết Nhan lúc này không còn giấu diếm gương mặt xinh đẹp của mình nữa, lần này cô không còn đeo mắt kính cũng không có mang khẩu trang, một vẻ đẹp diễm lệ từ từ hiện ra để lại cho mọi người một vẻ ganh tị với cô.
Từ nhân viên đến khách hàng ai ai cũng nhìn cô không chớp mắt, bởi vì cô quá xinh đẹp, mà nét đẹp này lại mang một phong thái sắc sảo, xen lẫn cá tính.

Có thể nói cô là một người tài giỏi trong mắt bọn họ.

Đã mấy năm trôi qua kể từ khi cô rời khỏi thành phố này, đến một nơi hoàn toàn xa lạ lập nghiệp, để có được sự nghiệp như ngày hôm nay cô đã đánh đổi rất nhiều thời gian và cả sức lực của mình, hầu như một ngày cô chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng, những thời gian còn lại cô đều cặm cụi vào công việc, cũng may ông Trời rủ lòng thương đã cho cô có được một thành công vang dội.

Để cô quay về đây trả món nợ tủi nhục khi còn ở Song gia thay cho Song Yết Hỷ.
Cũng vì thời gian nên làm cho mọi người không nhớ rõ cái danh xưng đại tiểu thư bị ghẻ lạnh của mấy năm về trước.

Lần này nhìn vào ánh mắt của họ, cô nhận ra được họ hoàn toàn nhìn cô bằng một con mắt khác, ngưỡng mộ xen lẫn mê mẩn.

Chỉ có mẹ con của Đào Yến Trúc là không hề như vậy, bà ta nghe thấy lời bàn tán xôn xao của mọi người, bản chất nhiều chuyện trỗi dậy, hỏi người ta thì người ta chỉ tay về hướng của cô.

Sau khi thấy gương mặt của cô Đào Yến Trúc tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, ngay sau đó chính là điệu cười bỡn cợt đầy khinh bỉ, nhấc chân đi đến gần cô, vẫn như năm nào buông lời chua chát:
"Chà chà! Nhìn xem là ai đây, Yết Hỷ có đúng không? Bao nhiêu năm không gặp lại xem ra mày vẫn sống tốt chứ hả?"
Lữ Thiết Nhan không như Song Yết Hỷ mà cúi đầu nhẫn nhục, chấp nhận bị hành hạ đến nỗi không dám làm gì.

Cô là Lữ Thiết Nhan, chữ nhịn không hề xuất hiện trong đầu của cô, đối diện với người đàn bà cay độc hơn rết này là bộ dạng hết sức ranh mãnh đầy bình tĩnh của cô: "Bà thấy tôi đứng đây có nghĩa là tôi sống rất tốt, chẳng những vẫy còn ăn sung mặc sướng nữa."
Câu nói của cô khiến cho Đào Yến Trúc bật cười rộ lên, nụ cười mang tính khinh bỉ cao: "Ăn sung mặc sướng hả? Mày có nhầm lẫn gì không, tao thấy mày ăn mặc đồ chả khác gì con nghèo nàn thế này, thời buổi nào rồi còn mặc quần jean, áo thun vậy.

Mày vẫn như trước, vẫn quê mùa cổ lổ xĩ quá đó, đừng tỏ ra sang chảnh nữa, nói đi thời gian qua mày sống cơ cực lắm đúng không? Haizz, kể cũng tội, phải chi năm đó mày đừng cãi lời ba mày thì mày cũng đâu ra nông nỗi như vậy, nói không chừng bây giờ đã không trở nên tàn tạ như thế rồi."
Lữ Thiết Nhan cười khẩy, chầm chậm bước đến gần Đào Yến Trúc, làm bà cảm giác như có hàn khí đang tỏa khắp người của mình.

Da gà da vịt gần như dựng hết cả lên, cộng thêm ánh mắt đanh lạnh của cô càng khiến bà ta thêm hoảng loạn: "Nhờ vậy nên tôi mới thoát khỏi vòng kiềm hãm của bà, năm đó nếu tôi không bỏ đi có lẽ bây giờ đã bị bà hành hạ cho đến chết rồi."
Câu nói của cô vô cùng căm phẫn, thanh âm đủ để tất cả mọi người trong cửa hàng nghe thấy.

Ai ai cũng chỉ trỏ vào Đào Yến Trúc mà mắng mỏ.
"Không ngờ Đào Yến Trúc lại là một người phụ nữ độc ác như vậy."
"Phải đó, vây mà tôi cứ tưởng bà ta hiền lành tốt tính với con của chồng lắm, nào ngờ..."
"Người xưa có câu Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng.

Bấy lâu nay không nghe tâm tin về con gái của Song gia, thì ra là bỏ đi.

Cũng may là đi sớm mà giữ được mạng, nếu không cuộc đời chắc bị vùi chôn ở căn nhà không chút tình thương đó rồi."
Đào Yến Trúc nghe rõ từng lời mà họ nói, nói trúng tim đen làm bà ta nhảy dựng lên, còn cãi cố: "Mấy người câm mồm hết đi, biết cái gì mà nói.

Chuyện nhà còn lo chưa xong lại lo chuyện bao đồng, đúng là rảnh rỗi mà.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play