Trình Lãm Thiên chính là thanh mai trúc mã của Bội Châu Anh, nhưng sau lần cô nàng đi du học thì hai người không còn gặp nhau nữa.

Chỉ liên lạc khi có thời gian rảnh.

Lần này gặp lại có chút ngạc nhiên, quả nhiên thời gian trôi quá rất nhanh, mới đó mà ai cũng trưởng thành.

Lúc còn nhỏ Trình Lãm Thiên khá béo ú, cứ như một cậu mọt sạch vậy mà lớn lên đẹp trai và lịch lãm vô cùng.
"Châu Anh, đã lâu không gặp."
Khi nhìn thấy Bội Châu Anh, trong mắt của Trình Lãm Thiên chất chứa đầy sự sủng nịnh.
Bội Châu Anh ngồi xuống đối diện với hắn, khẽ hỏi: "Cậu tìm tớ sao?"
"Đúng vậy, nghe tin cậu về nước mấy hôm rồi nhưng nay mới có thời gian đến thăm."
"Ồ! Cảm ơn nha, cũng không cần phiền như vậy đâu.

Cứ điện thoại là được mà."
"Ha ha, lý do chính vẫn là việc tớ muốn nhìn thấy cậu."
Bao năm qua, Trình Lãm Thiên vẫn đặt niềm hi vọng vào Bội Châu Anh, hắn thích cô, thích rất nhiều.

Chờ đợi cô quay về để sớm có thể thổ lộ trình cảm của mình.

Bội Châu Anh nhận ra rõ tình cảm kia, chỉ tiếc cô hiện tại đã và đang yêu Diệp Phi, căn bản không muốn yêu ai khác và chọn rời xa Diệp Phi.
Mẹ của Bội Châu Anh cứ nhìn cô, giống như chờ đợi câu trả lời gì đó, nhưng mãi vẫn thấy cô ngồi thẫn thờ bà sợ Trình Lãm Thiên mất kiên nhân đành lên tiếng thay con gái: "Bác thật vui khi con xem trọng Châu Anh nhà bác, nếu có thể bác mong hai đứa nên duyên chồng vợ."
"Mẹ à!"

Bội Châu Anh nghe xong liền tỏ ra khó chịu.

Còn Trình Lãm Thiên thì khác, hắn vui đến đỏ mặt, e thẹn không dám nhìn ai.
Sợ con gái sẽ nói lời không hay,Bội phu nhân nói tiếp: "Hai đứa dù gì cũng đang rảnh, hay là đi chơi với nhau đi."
Bội Châu Anh nhanh miệng phản bác: "Mẹ, mẹ biết con rất bận mà."
"Bận cái gì mà bận, công việc muốn làm thì làm khi nào không được.

Cứ nghe mẹ, đi đi."
"Con bận lắm!"
Thoáng nhìn thấy Trình Lãm Thiên có vẻ buồn bã, bộc bạch nói: "Châu Anh bận thì để cô ấy làm việc đi bác ạ.

Khi nào rảnh thì đi cũng được, con hiện về nước sống rồi nên thời gian gặp nhau xem như là khá nhiều."
"Thật sao? Vậy thì tốt, bác không sợ Châu Anh cô đơn nữa rồi."
Cô chưa bao giờ cô đơn cả, mẹ biết cô quen Diệp Phi nhưng trong mắt mẹ, Diệp Phi không là gì cả.

Nghĩ đến đây cô vừa tức vừa khó chịu: "Mẹ thừa biết con có bạn trai còn gán ghép con và Lãm Thiên!"
Bội phu nhân chột dạ, né tránh ánh mắt dò xét của Trình Lãm Thiên, rồi khẽ lườm nguýt Bội Châu Anh: "Bạn trai cái gì, con và thằng đó tuyệt đối không thể đến với nhau."
"Mẹ....!" Bội Châu Anh tức tối đứng bật dậy, thật lòng mà nói cô cảm thấy mẹ ngày một quá đáng, tại sao cứ phải cấm cản cô và Diệp Phi.
"Châu Anh, cậu có bạn trai rồi sao?"
Trình Lãm Thiên không hề nghe cô nói gì, thật không ngờ cô đã có người yêu.

Vậy xem ra hắn đã hết cơ hội rồi sao!
"Đúng vậy."
"Hắn là ai?"
"Tại sao tớ phải nói cậu nghe?" Bội Châu Anh nói tiếp: "Chúng ta căn bản không thể yêu nhau, cậu đừng hy vọng nữa."
Trình Lãm Thiên tỏ ra tuyệt vọng, trái tim của hắn hiện giờ cứ như có vạn con dao đang đâm xuyên.
Đau, đau lắm!
Hắn gục xuống, bật khóc vì quá đau lòng: "Tớ không muốn như vậy, không muốn..."
Bội Châu Anh không muốn nói tới chuyện này, cô giậm chân nhún vai: "Con lên phòng đây."
Bội phu nhân thật sự tức mình với đứa con gái này, rồi lại nhìn hắn khẽ vỗ về chắc nịch: "Lãm Thiên, con yên tâm đi, bác sẽ giúp con.

Nói gì thì nói bác vẫn thích con."
"Nhưng mà còn bạn trai của Châu Anh thì sao hả bác? Làm như vậy thì tội người ta."
Dù không được Bội Châu Anh thích lại, nhưng mà hắn vẫn khoan dung nghĩ cho Diệp Phi, dù tim đau, lòng khổ tuyệt nhiên vẫn đành buông tay.
Nghe đến đây Bội phu nhân không nói gì, chỉ cười, nụ cười không thể nào giấu đi được sự nham nhở.
-------
Lúc này Đinh Thiên Ân lái xe đến công ty để xử lý công việc.

Đối với chuyện của Thái Phương Lam, anh sớm đã có dự tính.

Anh hiểu con người của Thái Phương Lam đâu thể nào thay đổi nhanh như vậy, cô ta có tham vọng, có mưu mẹo đầy đầu ắt hẳn chuyện giữa cô ta và Tiểu Hỷ còn có uẩn khúc.

Chỉ là anh không muốn phân trần ngay lúc đó, sẽ đợi một cơ hội thích hợp.

Còn về Tiểu Hỷ nói đuổi là đuổi nhưng mà anh lại sắp xếp đưa cô ấy đến nơi khác.

Dù công việc không được cao trọng, nhưng mà vẫn đủ ăn đủ mặt.
"Chủ tịch, có chuyện không hay rồi."
Khi anh vừa đến công ty, đột nhiên nhân viên chạy lại báo cáo tình hình chuyện chính sự cho mình nghe.

Biết chuyện, Đinh Thiên Ân cau mày hỏi lại: "Có chuyện gì?"
"Trợ lý Lãm hôm nay không đến công ty, có một đối tác lớn đã chờ rất lâu, hại đối tác đó tức giận rời đi còn nói sẽ hủy tất cả hợp đồng đã kí trước đó."
Nghe đến đây tâm tình của Đinh Thiên Ân trở nên điên tiết, vừa rồi Lãm Luân Trì có nói ngược lại.

Vậy rốt cuộc thực hư lại là người ta chờ: "Được tôi biết rồi."
Đinh Thiên Ân bỏ lên phòng làm việc, khí sắc trở nên trầm lắng, tạo nên mỗi đáng sợ một khi ai vô tình nhìn thấy.

Đinh Thiên Ân không điện thoại cho Lãm Luân Trì, mà anh trực tiếp xử lý, anh bấm một dãy số sau đó gọi đi, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhấc máy: "Xin chào."
Đinh Thiên Ân lên tiếng: "Tôi là Đinh Thiên Ân, có thể cho tôi gặp chủ tịch của cô được không?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới đáp: "Xin lỗi Đinh tổng, hiện tại chủ tịch của tôi không có ở đây."
"Vậy khi nào chủ tịch của cô quay lại?"
"Cái này tôi cũng không biết ạ! Đinh tổng cần gặp ngài ấy có chuyện gì, lát tôi sẽ nói lại với chủ tịch ạ!"
"Đôi chuyện hợp tác, khi sáng trợ lý của tôi tất trách nên không tiếp đón chu đáo, nên tôi muốn gặp mặt để nói tiếng xin lỗi."
"À, chuyện là như vậy sao, nhưng mà hiện tại chủ tịch bận việc gì tôi cũng không rõ.

Đã hai hôm rồi ngài ấy chưa đến công ty, nếu như nói vậy thì chắc khi sáng là thư ký đi thay đó ạ!"

Đinh Thiên Ân có phần an tâm, nhưng mà điều kì lạ là chỉ đơn thuần là một thư ký lại tức giận đòi hủy hợp đồng, chẳng lẽ thư ký và đối tác có quan hệ mật thiết với nhau ư?
"Cảm ơn cô, nhờ cô chuyển lời giúp tôi."
"Vâng."
Nói xong, Đinh Thiên Ân cúp máy, lại vô tình nhìn thấy tấm hình nền điện thoại, trong ảnh cô và anh mỉm cười rất vui vẻ và hạnh phúc.

Chỉ là hiện tại cả hai đều trở nên xa cách, u uất.

Anh nhớ cô, mà không có lý do nào đến tìm cô, anh biết cô còn giận mình, đối với tính khí lạnh lùng đó hẳn là phải mất khá nhiều thời gian mới để cô nguôi giận được.
Trong vô thức Đinh Thiên Ân lại bấm dãy số điện thoại quen thuộc như một thói quen vậy, rồi ấn gọi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, lòng anh lâng lâng cảm giác khó tả.

Cứ như đang sợ hãi và lo lắng.
Tiếng chuông điện thoại vang rất lâu nhưng không có ai nhấc máy.

Đinh Thiên Ân thở dài cứ nhìn vào màn hình điện thoại, có lẽ cô cũng như anh đang nhìn nhưng không lựa chọn sẽ nghe máy.

Đến khi anh định tắt thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Em nghe đây."
"Cuối của em cũng chịu bắt máy rồi, anh còn tưởng em giận anh suốt đời."
....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play