Đôi chân mày rậm quyền lực của Vương Ảnh Quân nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông bên trong, anh không tiến tới một bước nào nữa mà cất giọng gắt gỏng
- Trình Trí Cương? Tại sao ông lại ở đây, còn cả bà ta?
Tiếng nói giận dữ của anh vang lên khiến ba người kia không khỏi bất ngờ, liền sau đó người đàn ông đã nhận ra anh, Trình Tử Đằng
Đứa con trai đột nhiên mất tích của ông mười hai năm trước, cả người Trình Trí Cương run run lên vì xúc động, như không tin vào mắt mình ông phải nheo mắt tận mấy lần mới xác định được mình không hề bị ảo giác, ngay lập tức ông chạy về phía anh muốn nhìn ngắm kĩ hơn đứa con trai nhiều năm xa cách.
.
- Tử Đằng.
.
con của ta
Giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt người đàn ông bao năm mạnh mẽ, ông không thể khống chế nỗi xúc động trào dâng, mười hai năm trước người vợ thân yêu của ông lâm bệnh nặng qua đời ông còn chưa nguôi được nổi đau cùng cực thì lại nhận được tin con trai của mình đang nằm viện bỗng nhiên đã biết mất, ông như sụp đổ hoàn toàn đến muốn phát điên dạy đi tìm anh suốt hai năm, nếu như lúc đó không có bà Mỹ Lâm bên cạnh động viên có lẽ ông đã đi theo vợ mình, sau hai năm vì quá tuyệt vọng và đau khổ với nơi chốn chất chứa nhiều kĩ niệm này nên ông và bà Mỹ Lâm đã quyết định sang Mỹ định cư để nguôi ngoai quá khứ.
.
Đôi tay ông mơ hồ đưa lên muốn chạm vào mặt anh nhưng bị gạt phăng đi một cách ghét bỏ
Vương Ảnh Quân dùng ánh mắt thù hằng nhìn người đàn ông anh từng rất yêu thương và kính trọng
- Ông là kẻ phản bội tàn nhẫn, chính ông đã ngoại tình với người phụ nữ kia khi mẹ tôi bệnh nặng vừa qua đời, vào ngày hay tin mẹ mất tôi đã trở về từ bệnh viện và chứng kiến hai người tình tứ trước di ảnh bà
Ông đừng gọi tôi là con vì ông không có tư cách.
.
Lời nói cay đắng thốt ra khiến Trình Trí Cương hốt hoảng tròn mắt và đau đớn thấu tâm can, đứa con trai thân yêu của ông đang nói gì với ông thế chứ?.
.
Vương Ảnh Quân nói trong phẫn uất rồi quay lưng rời đi để lại ba người kia với những nỗi niềm chất chứa và một bầu không khí ngột ngạt vô cùng, Trình Trí Cương thụt lùi bước chân rồi đờ đẫn ngồi xuống sofa, ông vẫn còn rất chấn động với những lời nói vô cùng sát thương vừa rồi của Vương Ảnh Quân
Triệu Mỹ Lâm chỉ biết nức nở khóc, bà không tiếp nhận được tình hình này cũng không biết chuyện tồi tệ gì đang xảy ra với những người thân yêu của bà, hoàn toàn bế tắt.
.
Về phía Triệu Anh khi chứng kiến cuộc nói chuyện vừa rồi cô đã hiểu ra được thì ra người mẹ ruột vứt bỏ cô chính là người phụ nữ Vương Ảnh Quân từng kể trước đây, là người đã xen vào cuộc hôn nhân giữa ba mẹ anh, là người đã góp phần khiến anh đau khổ và có một tuổi thơ bất hạnh.
.
Cô không muốn tin vào sự thật đau đớn này, Triệu Anh không nói gì nữa, cô lui lại rồi chạy thẳng lên lầu vào phòng đóng chặt cửa lại mà nức nở khóc, tại sao cuộc đời cô lại nhiều trắc trở đến vậy, bao năm là một kẻ côi cút cô đơn một mình chống chọi với đời, đến giờ đây khi vừa được hạnh phúc cùng người mình yêu thì sóng gió lại lần nữa ập tới!
Ông Trình Trí Cương và bà Triệu Mỹ Lâm lúc này cũng thơ thẩn rời đi, họ cũng đang quá sốc với những gì vừa diễn ra và cần phải tĩnh tâm nhìn nhận lại.
Sau hơn hai tiếng ngồi nức nở và suy ngẫm kĩ lưỡng, Triệu Anh thất thần đứng lên, cô tiến đến bàn trang điểm viết một lá thư để lại cho Vương Ảnh Quân rồi rời đi, cô gái đáng thương nhấc từng bước chân đầy mệt mỏi như người vô hồn bước đi ra khỏi căn biệt thự rộng lớn.
.
Một lần nữa Triệu Anh lại đưa ra quyết định rời khỏi anh.
.
Lúc nảy nhìn ánh mắt Vương Ảnh Quân khi đối diện với ông Trình và bà Mỹ Lâm, cô biết anh căm hận họ đến nhường nào.
.
Cô còn mặt mũi nào mà ở lại bên anh khi chính mẹ ruột cô là người đã tiếp tay vào việc làm anh đau khổ đến mức thay đổi cả tính cách, sống một cách vô định suốt thời gian qua, sau này cô lấy can đảm đâu mà nhìn anh, mà ở bên cạnh anh cơ chứ?.
.
Triệu Anh lê từng bước chân rã rời bước đi được một đoạn rồi kiệt quệ ngồi sụp xuống bên vệ đường, cô gục đầu lên gối khóc nức nở.
.
Người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cô bao năm đột ngột quay lại nhận là mẹ, thử hỏi sau bao nhiêu uất ức tủi hờn khi phải sống là một đứa trẻ mồ côi làm sao cô có thể tha thứ cho bà? Bà lại còn là một trong những người làm tổn thương người cô yêu vô cùng sâu sắc khiến cô không thể tiếp tục ở bên cạnh anh.
.
Cuộc đời cô sao chỉ toàn tủi hờn và ngang trái.
.
Triệu Anh không thể tiếp tục giữ vỏ bọc mạnh mẽ nữa rồi, cô thực sự đã sụp đỗ, hoàn toàn sụp đỗ.
Bóng dáng cô đơn của cô vẫn ngồi đó cho đến khi bầu trời dần ngã tối, lúc này có một chiếc xe Lamborghini Veneno đi ngang qua bỗng nhiên lùi lại rồi dừng bánh
Từ trên xe có hai người một nam một nữ bước xuống tiến lại gần Triệu Anh, cô cảm giác có người đến gần nên ngẩng gương mặt lúc này đã ướt đẫm dòng lệ lên xem xét.
.
- Hàn Chương? Rosabella?
- Triệu Anh sao cô lại ngồi ngoài đường vào buổi tối thế này? Mau vào xe tôi và Hàn Chương đưa cô về nhé
Rosabella lo lắng nhìn Triệu Anh cất lời, Hàn Chương cũng lo lắng không kém, nhưng giờ đây anh lo cho Triệu Anh với tư cách là một người bạn tốt
Hàn Chương và Rosabella từ sau lần gặp gỡ ở quán bar đã rất có ấn tượng tốt về nhau, những ngày sau họ thường xuyên tiếp xúc và đã nảy sinh tình cảm, hiện tại đang tìm hiểu nhau.
Lúc này Triệu Anh mơ hồ đáp lời
- Tôi.
.
tôi không thể về nhà.
.
Câu nói của Triệu Anh khiến Hàn Chương và Rosabella khó hiểu nhìn nhau, nhưng quan sát sắc mặt và lời nói của cô họ cũng tinh ý đoán được có lẽ Triệu Anh đang gặp phải việc gì đó
- Thế cô về nhà tôi trước nhé, trời cũng tối rồi cô ngồi đây rất nguy hiểm, may là tôi và Hàn Chương có việc đi ngang qua
- Đúng đấy chúng tôi đưa cô về nhà Rosabella nhé Tiểu Anh, có chuyện gì đợi tinh thần ổn định hơn rồi giải quyết sau
Triệu Anh lúc đầu khá ngần ngại nhưng sau một lúc bị hai người kia thuyết phục đã đồng ý với họ, dù sao hiện tại cô không có lựa chọn khác, cô không thể một mình ngồi đây mãi, cũng không thể đến nhà Tư Luân hay Hân Viên, càng không thể về nhà mình.
.
Rosabella liền dìu cô vào xe, vì ngồi quá lâu chân Triệu Anh đã tê cứng
Tối hôm đó ở cùng Rosabella, cô gái nhiệt tình và tốt bụng nên Triệu Anh đã xem cô như người bạn thân thiết mà mở lòng mình tâm sự hết mọi chuyện với cô, họ cùng nhau trò chuyện rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
.
.