Trong một quá bar ở thành phố S.
.
Hàn Chương ngồi buồn bã, đôi mắt to đen láy đã ngấn nước, anh thở dài sầu não nhìn ly rượu trên tay rồi trút cạn
Anh vô cùng đau lòng vì tin tức vừa biết được chiều nay.
.
Triệu Anh, cô gái anh đặt lòng thương nhớ đã chính thức công khai người yêu là Vương Ảnh Quân, nhìn gương mặt đong đầy hạnh phúc và ánh mắt tràn ngập tình yêu khi nhìn Vương Ảnh Quân của cô qua màn ảnh thì Hàn Chương biết cô yêu người đàn ông kia nhường nào.
.
Anh thất bại thật rồi, anh có cố gắng thế nào cũng không thể khiến cô yêu mình, mà đừng nói là yêu, chỉ là để mắt đến anh lâu một chút cô cũng chưa từng.
.
Đối với anh cô như một cơn gió, không thể nắm được, không thể bắt lấy được chỉ có thể cảm nhận và đuổi theo mà thôi
Nhưng anh cảm thấy mệt rồi, anh không muốn vô vọng chạy theo đuổi bắt một bóng hình mà cả đời anh không có cơ hội chạm đến nữa, cuối cùng cũng đến lúc anh phải chấp nhận từ bỏ tình yêu đơn phương ngoài tầm với dành cho cô.
.
.
- Này, các người làm gì thế tránh xa tôi ra, tôi không quen các người
- Có gì đâu mà sợ vậy em gái, thấy cô em xinh đẹp muốn hôn một cái thôi mà làm gì la ghê vậy?
- Cút, tránh xa tôi ra.
- Anh không thích tránh đấy em làm gì anh nào?
Tiếng tranh cải của vài người ở bàn bên cạnh vang lên thu hút sự chú ý của Hàn Chương, anh đặt ly rượu xuống liếc nhìn qua thì trông thấy có hai tên lưu manh đang giở trò với một cô gái, bọn chúng nhìn cô cười một cách rất vô lại, đôi tay còn gian tà đưa lên động chạm vào người cô gái kia, không nghĩ ngợi gì nhiều Hàn Chương lập tức lao qua giúp đỡ
Anh đẩy mạnh hai tên bậm trợn kia
- Mày là ai? Sao xen vào chuyện của tụi tao hả?
Một tên trong số hai tên đó hung hăng nhìn Hàn Chương hỏi, anh tiến vào giữa đứng chắn trước cô gái kia rồi cất lời
- Tao là bạn trai của cô ấy, tụi mày muốn làm gì người yêu tao hả?
Choảngg.
.
Hàn Chương vừa nói bàn tay rắn chắc vừa với lấy chai rượu trên bàn rồi đập mạnh, anh chỉ thẳng chai rượu bể về phía hai tên kia mà gằng giọng
- Cút.
Bọn chúng nhìn hành động quyết liệt và thái độ cứng rắn của anh thì sợ hãi lập tức cụp đuôi chạy đi
Hàn Chương quay mặt lại cất giọng nói trầm ổn quan tâm cô gái kia
- Cô không sao chứ? Có bị thương không?
Lúc này khi đã nhìn rõ gương mặt cô anh cảm thấy có chút quen mắt, Hàn Chương vừa nhận ra chưa kịp thốt lên thì người kia đã nhanh nhẹn đáp lời
- Tôi không sao cả, cảm ơn anh rất nhiều nhé
Nhưng cho tôi hỏi, anh là Hàn Chương có phải không?
- Còn cô là Rosabella có đúng không?
Nghe anh hỏi lại cô gái khẽ mỉm cười, lần trước vô tình gặp mặt Triệu Anh có giới thiệu sơ qua hai người họ với nhau, không ngờ anh vẫn còn nhớ tên cô
Vốn dĩ hôm nay Rosabella muốn đi uống rượu giải sầu cho mối tình chưa nở đã tàn của mình với Vương Ảnh Quân không ngờ lại gặp Hàn Chương ở đây, càng tình cờ hơn lại được anh cứu giúp
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của anh vừa rồi khiến Rosabella đột nhiên đã quên sạch mọi rung cảm trước kia dành cho Vương Ảnh Quân
- Vâng, là tôi, anh vẫn còn nhớ tôi sao?
- Tất nhiên rồi, thật tình cờ
- Anh cũng đến uống rượu sao? Không biết tôi có thể mời anh một ly để cảm ơn không?
Là cô gái nhiệt tình lại sống ở Mỹ nên tính tình Rosabella rất phóng khoáng không hề e dè, Hàn Chương cũng rất vui vẽ đáp lại, thật ra anh đã có thiện cảm với cô từ lần đầu gặp mặt nhưng lúc đó vì trái tim vẫn chỉ hướng về Triệu Anh nên không mấy để tâm, hôm nay sau khi đã quyết tâm buông bỏ Triệu Anh rồi không ngờ lại có thể vô tình gặp cô một lần nữa.
.
Lần này anh không chỉ đơn giản nhìn lướt qua cô mà đã chịu chú ý và cảm nhận vẻ đẹp cùng sự đặc biệt trong tính cách của Rosabella
- Được, cô mời nhưng tôi sẽ trả nhé!
Hàn Chương vui vẽ đáp lời Rosabella, cô mỉm cười trong lòng càng dâng lên hảo cảm
Hai người ngồi uống rượu cùng nhau và trò chuyện cả buổi tối, họ nói chuyện rất hợp nhau và vui vẽ, cứ như đã quen biết từ rất lâu vậy, lúc này Hàn Chương mới cảm thấy cuộc đời này còn rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi anh.
.
! ! !
Tại bang New York- Mỹ.
.
Trong một căn biệt thự sang trọng, một người phụ nữ trung niên với sắc vóc vô cùng kiều diễm đang ngồi xem tạp chí thời trang trên sofa
Bà Triệu Mỹ Lâm tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn giữ được vóc dáng thanh mảnh, nhan sắc mỹ miều trẻ trung hơn nhiều người cùng tuổi.
.
Đôi tay mềm chậm rãi lật những trang tạp chí thời trang mà quan sát, bà vốn rất có gu ăn mặc và rất thích thời trang
Lúc này khi vô tình lật đến trang tạp chí của nhãn hiệu Eda đột nhiên tay bà ngưng trọng.
.
Hình ảnh cô gái thanh thuần với nụ cười tỏa sáng được bà thu vào mắt, một cảm giác thân quen kỳ lạ trỗi dậy trong trái tim bà, càng nhìn linh cảm của một người mẹ trong bà càng mách bảo rằng điều bản thân đang nghĩ đến là đúng
Các dây thần kinh trên người căng cứng, Triệu Mỹ Lâm bắt đầu hồi hộp đưa mắt lần tìm những dòng chữ nào có thông tin về cô gái
- Triệu Anh.
.
Bà Mỹ Lâm bỗng thốt lên đầy xúc cảm, bà đã tìm thấy được tên cô, là Triệu Anh.
Một giọt nước mắt hạnh phúc không kìm được đã rơi ra, trong lòng bà dâng lên một niềm vui khó có thể diễn tả, hơi thở của bà cũng đã trở nên dồn dập.
.
Cuối cùng bà cũng có tin tức về con gái mình, chẳng những gương mặt cô mang lại cho bà cảm xúc thân thương mà cái tên cũng đúng, ngày xưa chính bà để lại tờ giấy đề tên cô, trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp đến thế, chắc chắn cô là đứa con gái bé bỏng đáng thương của bà.
.
.