- Ôn sư đệ, ngươi muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn như vậy sao?
Trương Thiên Thành nhìn đôi mắt Ôn Tri Hành, lại mở miệng.
Gã không tin Ôn Tri Hành sẽ nghe không hiểu.
- Ta..
Ôn Tri Hành nghe vậy hít sâu một hơi, chợt đứng dậy chắp tay, trầm giọng nói:
- Sư huynh, ngươi có phương pháp? Chỉ cần sư huynh nói một câu, sư đệ ta nguyện ý cùng tiến cùng lùi với ngươi!
- Tốt, sư đệ, ta không có nhìn lầm ngươi!
Trương Thiên Thành lập tức tươi cười.
Mấy ngày nay, gã chưa bao giờ thật sự lôi kéo qua bất kỳ một cái lô đỉnh nào.
Gã không tin những người đó.
Hiện tại, có thể làm cho gã tin tưởng, thậm chí mạo hiểm bị bán đứng nguy hiểm lôi kéo cũng chỉ có Ôn Tri Hành.
Thời gian Ôn Tri Hành bị bắt còn ngắn, còn chưa hoàn toàn chết lặng.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, gã cũng nguyện ý tin tưởng Ôn Tri Hành.
- Sư đệ, sư huynh cũng không giấu diếm ngươi, ta hiện tại đã là người của Chính Dương tông!
Trương Thiên Thành cũng không do dự, trực tiếp ngả bài.
- Cái gì! Chính Dương Tông, sư huynh, ngươi..
Hô hấp của Ôn Tri Hành cứng lại, dường như cực kỳ khiếp sợ.
- Sư huynh, nếu như bị phát hiện..
- Phát hiện thì sao, sư đệ, ngươi có biết người vừa rồi bị đuổi giết ngoài đại trận là ai không?
Trương Thiên Thành hừ nhẹ một tiếng mở miệng.
- Ai?
Ánh mắt Ôn Tri Hành khẽ động.
Hắn thật đúng là không nhận ra.
- Phượng Nhược Ly, phó cung chủ Vạn Diệu Cung, cũng là sư tôn của Ninh San!
- Phó cung chủ Vạn Diệu cung!
Ánh mắt Ôn Tri Hành lóe lên.
Phó cung chủ Vạn Diệu cung lại bị người ta đuổi giết.
- Kẻ đuổi giết Phượng Nhược Ly chính là người của Chính Dương Tông, sư đệ, ngươi hiểu chưa.
Trương Thiên Thành mỉm cười.
- Chuyện này..
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, tựa hồ đang cực lực tiêu hóa những tin tức này.
- Sư đệ, ngươi hiện tại hiểu được thực lực của Chính Dương tông đi, sư huynh thế nhưng luôn đem ngươi coi như người một nhà..
Trương Thiên Thành đứng dậy vỗ vỗ bả vai Ôn Tri Hành, ý vị thâm trường.
Thân thể Ôn Tri Hành run lên, ánh mắt kiên định mở miệng!
- Sư huynh, ta hiểu được, ta nguyện ý cùng nhau gia nhập Chính Dương tông!
- Tốt, sư huynh không nhìn lầm ngươi.
Trương Thiên Thành rất là hài lòng.
- Sư đệ, sư huynh không tiện ở lâu, vật này giao cho ngươi.. Nhớ kỹ sử dụng khi không có người..
Trương Thiên Thành từ trong ngực lấy ra ba tấm phù lục.
- Vật đó ngươi không cần thúc giục, chỉ cần đốt lên là được.
[Truyền âm hiển hình phù: Phẩm chất màu trắng, dùng một lần truyền tin phù lục, có thể hiển hóa thân hình, dùng để truyền tin cự ly xa.]
[Vật này nguyên bộ, không thể đơn kiện thăng cấp.]
Sau đó, Trương Thiên Tài lại dặn dò một phen, rồi len lén rời đi.
Thì ra Trương Thiên Thành dùng thứ này để liên lạc với người của Chính Dương Tông.
Ôn Tri Hành đánh giá, lập tức xốc ghế đá trong phòng lên, đào một cái hố chôn vào.
Sau đó lại cẩn thận phục hồi vị trí ghế đá như cũ.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có người theo dõi hắn.
Thời điểm không đúng, có nguy cơ bại lộ.
Đợi đến khi nào, Khâu Oanh Nhi không còn phái người theo dõi hắn nữa rồi hãy nói.
* * *
Lại qua một ngày.
Ngày này.
Vạn Diệu Cung cực kỳ náo nhiệt.
Lúc trước Tư Nam Yên bị người phục sát, nhưng người biết việc này cũng không nhiều.
Mà Phượng Nhược Ly một đường bị người đuổi giết tới trước cửa Vạn Diệu Cung.
Điều này đối với Vạn Diệu Cung mà nói có thể xem như bị Chính Dương Tông đánh mặt.
Mọi người lớn nhỏ trong cung đều đang nghị luận việc này.
Không ít trưởng lão Vạn Diệu Cung đều kêu gào muốn đánh trả.
Nhưng hai cung chủ chính phó Vạn Diệu Cung, Tư Nam Yên bế quan không ra mặt.
Mà Phượng Nhược Ly mặc dù sử dụng thần thông trốn về tông môn, nhưng cũng bị trọng thương.
Không có người đứng đầu, cuối cùng mọi người cũng chỉ có thể mắng chửi một trận.
Mấu chốt nhất chính là, ngay cả Phượng Nhược Ly cũng bị người đuổi giết.
Những người này thực lực còn không bằng Phượng Nhược Ly, đánh ngược lại chẳng phải là muốn chết sao.
* * *
Vạn Diệu Cung, Ngô Đồng Phong,
Trong một gian mật thất.
Phượng Nhược Ly đang khoanh chân ngồi, vận công chữa thương.
Sắc mặt nàng tái nhợt không chút tơ máu, cả người giống như là bị rút đi hồn phách.
Toàn thân tản ra một cỗ tử khí.
- Sư tôn, thương thế của ngươi thế nào?
Ninh San thần sắc lo lắng đứng ở một bên.
- Không sao, không chết được.
Phượng Nhược Ly miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt uể oải, cả người suy yếu đến cực điểm.
Lần này, nàng bị người một đường đuổi giết, có thể nói nguy hiểm tột cùng.
- Sư tôn, rốt cuộc lần này xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Ninh San dịu lại, hỏi.
Phượng Nhược Ly nghe vậy, mi mắt nhíu chặt, sắc mặt cũng âm trầm:
- Chính Dương Tông lại có thêm một gã tu sĩ Thần Thông Cảnh, ngày sau, có chút phiền toái..
- Chuyện này..
Ninh San cũng biến sắc.
Nguyên bản, thực lực của Chính Dương Tông và Vạn Diệu Cung cho tới nay đều ngang nhau.
Thần Thông Cảnh cũng là chiến lực đỉnh cấp của song phương.
Nhưng ở ba năm trước, Chính Dương Tông có trưởng lão đột phá tu vi, thành công bước vào Thần Thông Cảnh.
Mà hiện tại, Chính Dương Tông lại có người bước vào Thần Thông cảnh.
Kể từ đó, chênh lệch giữa hai bên xem như hoàn toàn kéo dài.
Thấy Ninh San mặt u sầu, Phượng Nhược Ly ngược lại nở nụ cười.
- San nhi, không cần lo lắng, chỉ cần sư tổ ngươi còn sống, Chính Dương Tông bọn họ có nhiều Thần Thông Cảnh hơn nữa cũng không dám thật sự giết tới.
- Sư tổ..
Ninh San sắc mặt hơi buông lỏng, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:
- Sư tôn, sư tổ bế quan nhiều năm như vậy vẫn chưa xuất quan, có thể hay không..
- San nhi, đừng nói bậy!
Phượng Nhược Ly giận dữ mắng một tiếng.
Đông!
Trong lòng Ninh San run lên, biết mình nói sai, lập tức quỳ xuống.
- Lời này ngày sau không thể nói nữa!
- Vâng, đệ tử nhớ kỹ!
Ninh San cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
- Được rồi, đi xuống đi, vi sư phải vận công chữa thương.
Ánh mắt Phượng Nhược Ly mệt mỏi, cũng không có ý trách phạt Ninh San, chỉ phất tay bảo lui ra.
- Sư tôn, không bằng ta mang mấy lô đỉnh đến..
Ninh San đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại cung kính nói.
- Lô đỉnh?
Phượng Nhược Ly lắc đầu.
- Đến cảnh giới vi sư, lô đỉnh trong tông môn đã sớm không có cũng không sao, bằng không vi sư lần này cũng sẽ không ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo luyện chế đan dược.
Lô đỉnh của Vạn Diệu Cung phần lớn căn cơ nông cạn, hơn nữa thường xuyên được thải bổ.
Cơ hồ không có lô đỉnh cảnh giới cao.
Đối với Phượng Nhược Ly mà nói, tự nhiên cũng không có tác dụng gì.
Ninh San có chút chán nản, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Sư tôn, đệ tử nhớ tới một người, người đó có lẽ có tác dụng với thương thế của người.
- Ai?
- Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành?
Phượng Nhược Ly nhíu mày, nàng không nhận ra người này.
- Sư tôn, hôm đó Tư Nam Yên trọng thương, chính là thải bổ người này mới tránh được một kiếp.
Ninh San lại nói.
- Không chết?
- Người này không chỉ không chết, còn sinh long hoạt hổ.
Ninh San tiếp tục mở miệng, sau đó kể lại chuyện tình cờ gặp Ôn Tri Hành.
- Thú vị.
Đôi mắt Phượng Nhược Ly khẽ động, nói:
- Dẫn hắn tới đây gặp ta.
- Vâng!
Ninh San khom người lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi.
- Sư muội, xem ra ngươi nhặt được bảo bối gì rồi.
Phượng Nhược Ly ánh mắt yêu dị.
- Nhưng mà sư tỷ ta, lại thích đồ của ngươi..
* * *
Trăng lên cành, đêm khuya yên tĩnh.
Còn thiếu chút tạo hóa cuối cùng.
Lúc này Ôn Tri Hành đối với việc này hoàn toàn không biết, hắn đang khổ não khuyết thiếu Điểm Tạo Hóa cuối cùng.
Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan phát tác thật sự quá khó nhịn.
Mấy ngày nay, hắn cơ hồ cũng ngủ không ngon giấc.
Đã sắp bị tra tấn điên rồi.
[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phai chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]
- Ai?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
- Mảnh Vỡ Tạo Hóa ở đâu ra?
Sau một khắc, cửa phòng của hắn bị người đẩy ra, một đạo nhân ảnh lắc mình tiến vào.
Ôn Tri Hành trong lòng cả kinh, nhưng không đợi hắn phản ứng.
Một kích thủ đao liền trực tiếp đặt trên cổ hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT