Từ ngày Vệ quý phi bị cấm túc, hoàng thượng cũng không lật thẻ bài của bất cứ vị phi tần nào. Nếu có đến hậu cung cũng chỉ đến chỗ hoàng hậu.

Gần một tháng sau, thái tử bệnh nặng không qua khỏi mà ra đi. Hoàng thượng cũng vì vậy mà không thượng triều ba ngày. Sau khi hoàn thành tang lễ, sức khoẻ của hoàng thượng ngày một sa sút, nhưng người không để ai chăm sóc ngoài hoàng hậu.

Cùng lúc này, chiến trận lại nổ ra. Nam Quốc và Triệu Quốc vốn đã bằng mặt không bằng lòng từ lâu. Nay nghe tin đại tang như vậy, Nam Quốc lập tức điều binh đánh Triệu Quốc. Hoàng thượng vì muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng mà đưa sứ giả sang nghị hoà.

Chưa tới một tháng, Nam Quốc đã thu binh, thay vào đó là sứ thần mang lễ vật tới.

"Phụ hoàng, con không muốn gả sang Nam Quốc. Nam Đế đã là một ông lão ngoài bảy mươi, con đàn cháu đống, còn có hoàng hậu. Phụ hoàng, người đừng gả con đi." Triệu Ngữ Yên làm nũng mà nói

"Đây là chuyện đại sự chứ không phải con muốn hay không. Ngày lành đã định rồi, con chỉ cần nghe theo thôi."

"Người hết thương Yên Nhi và mẫu thân rồi! Người không chỉ giam lỏng mẫu thân còn gả Yên Nhi qua Nam Quốc như một cống phẩm..." Triệu Ngữ Yên chưa nói hết liền bị ăn một bạt tai

"Hỗn xược!"

Triệu Ngữ Yên lúc này ngồi bệt trên nền đá mà sững người. Cả đời cô ta được sống trong nhung lụa, thứ cô ta thích chưa bao giờ là chưa có được, thứ cô ta không thích cũng không ai ép buộc. Được nâng niu, bảo bọc như vậy, nay người phụ hoàng yêu thương cô ta nhất lại đánh cô ta.

Hoàng thượng quá nóng giận nên đã lỡ tay. Nhưng thân là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể hạ mình. Hoàng thượng thấy Triệu Ngữ Yên nhìn mình bằng con mắt khó tin cũng không buồn giải thích hay nói lấy một lời mà rời đi.

Đông Cung.

Trong cung xảy ra nhiều việc, cô cũng không quản được. Thường ngày làm những việc gì thì giờ vẫn là những việc đó.

"Thái tử phi, ngũ công chúa đến." Cầm Liên bẩm báo

"Ngũ công chúa? Sao ngũ công chúa lại tới đây?" cô hơi nhíu mày hỏi lại vì thường ngày Triệu Ngữ Yên ghét cô ra mặt, gần bốn năm nay đã năm nào đến Đông Cung đâu chứ

"Sao vậy? Ta không được đến sao?" Triệu Ngữ Yên tự nhiên bước vào mà nói

"Ta đâu có nói vậy. Tỷ dùng trà đi."

"Là Kỳ Môn Hồng Trà. Cả hoàng cung này chắc chỉ có mỗi Đông Cung mới dùng loại trà này."

"Khẩu vị của ta hơi khác so với mọi người. Nếu tỷ không quen ta có thể sai người làm loại khác."

"Không cần. Giờ ta cũng thích Kỳ Môn Hồng Trà rồi."

"Nay tỷ đến chỗ ta không phải chỉ để thưởng trà chứ?"

"Chúng ta cũng không phải tỷ muội tình thâm gì, ngươi không phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ. Chính ta nghe còn không quen."

"Cho dù không quen cũng phải làm. Đây là việc mà ta học được trong hoàng cung này bao năm."

"Ngươi nói cũng phải. Ngày trước ta hay cười nhạo ngươi, không sao giờ bị ngươi cười nhạo, cũng đúng thôi."

"Người gả tới Nam Quốc, sao ta lại cười nhạo người? Nếu làm như vậy ta cũng đâu kháng nào đang mỉa mai bản thân."

"Cũng phải. Đã sang đông rồi, trời cũng nhanh tối hơn. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về đây." Triệu Ngữ Yên nói rồi rời đi, dáng vẻ vẫn khí chất, cao ngạo như vậy

Sau khi Triệu Ngữ Yên rời đi, Cầm Liên mới đi vào.

"Thái tử phi, sao đột nhiên ngũ công chúa lại đến vậy?"

"Đến tạm biệt ta thôi. Bản thân khi vào hoàn cảnh của người khác, bỗng dưng sẽ có hào cảm với người ấy. Cầm Nương, người nói đúng. Nếu để nghĩ kĩ, Thanh tỷ đúng là may mắn hơn nhiều."

Hôn sự của Triệu Ngữ Yên cũng long trọng không kém với Triệu Thanh Hạm năm xưa. Chỉ là thay vì tân lang đến đón thì Triệu Ngữ Yên phải ngồi xe ngựa một chặng đường dài để tới Nam Quốc. Dáng vẻ của Triệu Ngữ Yên khiến cô bất giác nhớ đến mình năm xưa cũng như vậy.

Bệnh tình của hoàng thượng ngày càng trầm trọng, việc nghị sự trên triều đều do Triệu Minh Triết đảm nhận dù chưa được phong thái tử.

Dưỡng Tâm Điện.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Triệu Minh Triết cung kính nói

"Lại đây." hoàng thượng thều thào nói, nghe vậy Triệu Minh Triết đi lại giường của hoàng thượng "Minh Triết... giờ ta chỉ có thể trông cậy vào con."

"Phụ hoàng, người vẫn đang ở tuổi tráng kiệt, người..." Triệu Minh Triết vội nói nhưng hoàng thượng chỉ xua tay

"Sức khoẻ của ta, ta hiểu rõ nhất. Sau khi ta băng hà con sẽ trở thành tân đế. Bác Nhĩ Tề Cát Đặc thị trở thành hoàng hậu, không được phế. Phan thị phong làm quý phi. Ngô thị phong làm tần. Những người khác con tự định đoạt." hoàng thượng vừa nói vừa đưa di chiếu vào tay Triệu Minh Triết "Còn một việc nữa... nếu ta băng hà, quý phi muốn bồi táng theo ta, hãy để quý phi chôn cất chung một nơi với ta."

"Phụ hoàng..."

"Minh Triết, con nhất định phải trở thành minh quân. Khiến cho từng kẻ từng kẻ phải sợ hãi khi nghe thấy Triệu Quốc ta...." hoàng thượng cố gắng nói di nguyện cuối cùng rồi nhắm mắt xuôi tay

Một năm mà tang lễ, hôn sự, tang lễ nối nhau liên tiếp. Đại tang của tiên đế diễn ra long trong mất hết ba ngày ba đêm. Vệ quý phi khi biết tin liền thắt cổ tự vẫn tại Dực Khôn Cung. Triệu Minh Triết cũng làm theo di ngôn của tiên đế, không chút thay đổi.

Chỉ vài ngày sau đó. Lễ đăng cơ của Triệu Minh Triết diễn ra. Cô là thái tử phi đương nhiên trở thành hoàng hậu cho dù người ngồi trên long vị kia là ai.

Đám cung nữ, thái giám sửa soạn lên cho cô bộ y phục đỏ lộng lẫy. Đường kim mũi chỉ đều tinh xảo được thêu bằng chỉ vàng tạo hình phượng hoàng. Trên đầu cô cũng không biết đeo bao nhiêu cây trâm bằng vàng khiến cô thiếu chút nữa là không đi nổi. Bộ y phục dài mấy mét, cồng kềnh khiến cô chỉ muốn qua kiếp nạn này cho nhanh.

Cô ngồi trên kiệu lớn, tay luôn cầm quạt che mặt đưa tới Thái Hoà Điện. Ai nấy đều đang quỳ gối cung kính nghênh đón vị hoàng hậu mới của Triệu Quốc. Nhưng trên vẻ mắt cô lại không lấy một chút vui mừng. Kiệu được hạ xuống, Triệu Minh Triết xuống đón cô. Đi lên từng bậc thang, cô cứ ngỡ cuộc đời mình sắp có thêm một bức tường lớn, khó có thể phá vỡ.

Làm mọi thủ tục hành lễ xong, cũng là lúc sắc phong. Hoàng hậu đương nhiên là cô. Những người khác, cô không mấy quan tâm. Chỉ mong nhanh chóng kết thúc, cô cũng có thể được nghỉ ngơi. Vài ngày trước, cô đã sớm dọn vào Khôn Ninh Cung, cung dành cho hoàng hậu. Còn hoàng hậu của tiên đế giờ thành hoàng thái hậu chuyển đến Từ Ninh Cung.

"Cầm Nương, có gì ăn không? Ta đói muốn chết rồi." cô vừa về cung vội nói

"Người yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm cho người."

"Nhanh lên, ta sắp ngất đến nơi rồi." cô than vãn

"Đã là hoàng hậu rồi còn như vậy sao?" Triệu Minh Triết nghe được cuộc hội thoại liền bật cười mà nói

"Hoàng hậu thì cũng phải ăn thôi." cô đáp lại

"Lui ra đi." Triệu Minh Triết thấy Cầm Liên để điểm tâm lên bàn thì vội đuổi hết cung nhân ra ngoài "Tịnh Kỳ, giờ nàng đã là hoàng hậu của ta rồi. Ăn nói phải cẩn thận. Dù sao ta cũng là hoàng thượng."

"Biết rồi. Biết rồi mà."

"Lại nữa."

"....Thần thiếp tuân lệnh. Giờ ta ăn được chưa?"

"Hết cách với nàng đó. Mau ăn đi." nghe Triệu Minh Triết nói cô liền vui vẻ lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình "Phải rồi, nàng giờ là hoàng hậu. Phải quản lý lục cung, thấy sao hả?"

"Người muốn ta nói thật hay nói dối?"

"Nói thật sẽ ra sao? Nói dối sẽ ra sao?" nghe vậy cô liền hơi chỉnh lại giọng mình

"Thần thiếp sẽ dốc lòng vì hoàng thượng, quản lý lục cung. Phân ưu cùng người." nói xong cô liền thay đổi sắc mặt cung giọng điệu "Còn thật lòng mà nói, phiền muốn chết."

"Cái tính tình này của nàng... Đúng thật là."

"Mà người đến đây không phải chỉ để giáo huấn ta đúng không?" cô vừa ăn vừa nói

"Trong cung của nàng đã có một ma ma quản sự là Cầm Liên, một thị vệ là Vu Diệp. Ta giới thiệu cho nàng thêm một người."

"Hửm?"

"Vào đi." Triệu Minh Triết vừa dứt câu, hai tiểu thái giám liền đi vào

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu."

"Đứng dậy đi. Tịnh Kỳ, đây là Cảnh Giang, theo ta từ trước đến giờ. Còn kia Cảnh Luân, cũng khá được việc lại thông minh, nhanh nhẹn. Để ở chỗ nàng sẽ có ích hơn. Hơn nữa, trước mặt ta, nàng tuỳ hứng cũng được. Nhưng trước mặt thái hậu và các phi tần khác đừng như vậy đó."

"Được rồi. Ta..." cô quen miệng lại tính nói nhưng nhìn hai tiểu thái giám đang đứng đó nên nhanh chóng thay đổi thái độ "Thần thiếp nhớ rồi."

"Nàng nghỉ ngơi đi, tối ta sẽ đến." cô nghe vậy thì trợn tròn mắt nhìn Triệu Minh Triết rời đi cùng Cảnh Giang

"Ngươi tên Cảnh Luân?"

"Dạ vâng."

"Ừm. Từ giờ ngươi theo ta, làm tổng quản Khôn Ninh cung này."

"Tạ hoàng hậu nương nương."

"Cầm Nương."

"Có nô tỳ."

"Ngươi đi sắp xếp chỗ cho Cảnh Luân, ha." cô nói rồi khẽ ra ám hiệu với Cầm Liên

Cầm Liên hiểu ý, nhanh chóng kéo Cảnh Luân ra ngoài. Cô căn bản không tin quá vào tên thái giám này nhưng dù sao cũng là người của Minh Triết, cũng không thể để hắn giống với các tiểu thái giám khác.

Thay sang bộ y phục khác cũng không kém rườm rà là mấy nhưng cũng đỡ hơn bộ kia. Cô cũng không nhàn rỗi, bắt đầu xem sổ sách. Những gì cần làm thì làm, cần sửa thì sửa, cần sắp xếp thì sắp xếp.

Các thái phi đều ở Vĩnh Thọ Cung, an hưởng tuổi già. Phan quý phi ở Trữ Tú Cung, Ngô Tần ở Hàm Phúc Cung, Hàn quý nhân ở Trường Xuân Cung... và mấy vị phi tần khác nữa. Nói là nghỉ ngơi nhưng đâu có thể nghỉ, cô ổn định mọi việc thì trời cũng đã sẩm tối.

"Vẫn còn sắp xếp sao?"

"Hoàng thượng? Cảnh Luân, sao ngươi không thông báo?"

"Là ta không cho báo. Nàng làm đến đâu rồi?"

"Cũng sắp xong rồi. Hồi trước t... thần thiếp hay theo thái hậu, cũng học được một chút. Chỉ là không quen việc, làm có chút lâu."

"Việc trong cung làm một vài canh giờ không hết được. Để mai rồi làm tiếp. Cầm Liên, dâng thiện đi." Triệu Minh Triết nói, Cầm Liên liền nhanh chóng xuống ngự thiện phòng mang đồ ăn lên

"Người thấy có nên tu sửa Dực Khôn Cung không?"

"Chuyện đó tạm thời khoan hãy tính. Cứ để các phi tần vào ở các cung khác trước, sau này có thêm người mới, tu sửa lại cũng không muộn."

"Thần thiếp cũng nghĩ như vậy."

"Sau này chuyện của hậu cung, nếu không phải chuyện quá quan trọng thì nàng cứ tự quyết đi."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play