Nghe Nhẫn Dạ nói xong Dương Tử cũng rùng mình mà nhớ lại nỗi sợ của vạn vật trên Thất Đại Đất Tổ.
Kiếp trước hắn cùng mấy vị huynh đệ thân thiết của mình cùng đứng ra chống lại Thánh Tộc.
Kiếp trước vì một biến cố nào đó từ hư không có một lũ người bay ra tự sưng là Thánh Tộc không kiêng nể ai một đường tàn sát.
Dương Tử cũng là một trong nhưng kẻ may mắn bị tử thần bỏ quên lại.
Hậu quả của cả cuộc chiến kéo dài cả trăm năm ấy khiến cho cả Nhất Vực lẫn Nhị Vực sinh linh đồ thán.
Hoa cỏ không mọc nổi, tệ hơn là Tam Vực là nơi chiến trường của trận đại chiến ấy bị xoá sổ khỏi thế giới.
Hắn hồi thần lại, lập tức quay lại nói với cha mẹ vợ của mình mà nói :
- Cha, mẹ,Yên Nhi ! Ba người lập tức thu dọn đồ đạc lập tức trời càng xa nơi này càng tốt.
Nếu nó không xảy ra chiến loạn thì may, nhưng nếu xảy ra thì con không thể bảo vệ chu toàn cho ba người.
Đi càng xa càng tốt !
Yên Nhi thấy vậy cũng lập tức đi sắp xếp đồ đạc cho cha mẹ nàng mà nói với hai người :
- Hai người cứ đi đi ! Con sẽ ở lại cùng chàng ấy, hai ngươi không cần quá lo đâu.
Con dù gì cũng là Độ Kiếp Kì rồi mà !
Hai người cũng biết không khuyên ngăn được hai đứa mà chỉ dặn dò một chút rồi cũng bị Yên Nhi đấy lên xe ngựa chạy đi.
Dương Tử cũng không để ý mọi thứ xung quay mà đang cố chuẩn bị mọi thứ để phá hủy cái di tích ấy.
Hắn bây giờ mới quay lại nhìn thấy Yên Nhi vẫn ở lại, hắn hoảng hốt mà tay chân luống cuống hết lên và nói :
- Gì..gì chứ muội vẫn còn ở đây sao ? Sao lại không đi cũng cha mẹ chứ, nơi đấy rất nguy hiểm đấy ! Đây không phải di tích bình thường đâu !
Yên Nhi vẫn ở lại từ từ đáp :
- Ta biết ! Nhưng ta không để chồng mình đi đâu mà không mang theo ta đâu.
Dương Tử thấy vậy cũng đành bó tay để cô nàng ở lại, hắn lục lọi trong nhẫn không gian của Nhẫn Dạ.
Một lúc hắn lấy ra ba bình đan dược và linh dịch đưa cho Yên Nhi mà nói :
- Mấy thứ này đủ để trong ba ngày muội đột phá lên Tiên Thiên Kì mà vẫn có đủ thời gian củng có lại tu vi.
Con ta sẽ đi thông báo một tiếng cho mọi người trước.
Mà nhớ cảm ngộ thiên đạo pháp tức từ thiên lôi ta để lại nha.
Nói xong hắn để lại mọt đạo thiên lôi còn có mấy chục trận pháp chữa trị.
Rồi hắn tức tốc bay ngay về phía trung tâm.
ủa Đông thành.
Nàng cũng mỉm cười mà nói :
- Lại tự đâm đầu vào nguy hiểm nữa rồi.
Nàng cũng được hắn kể rằng mình cũng có hai cô vợ nữa rồi.
Và hắn cũng hứa sau này sẽ dẫn nàng đi gặp, nàng cũng biết hắn sau mai sẽ là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Nên không thể dừng mãi cảnh giới lại được, thế nên nàng đã lập tức ngồi xuống tu luyện.
Phía Dương Tử thì hắn cũng lập tức triệu tập toàn bộ đệ tử đến đứng trước Di Tích không cho mấy người tu vi thấp đi vào cả dân lành.
Hắn cũng kịp lúc bay tới, vì cũng đã có một số người có chút tu vi hống hách đi vào nhưng bị đệ tử của Điện ngăn lại.
Hắn đáp xuống mà lập tức dùng khuếch tán mà nói lớn :
- Mọi người dân của Đông thành nghe rõ lập tức thu dọn đồ ra khỏi thành đi càng xa càng tốt.
Đây không phải một di tích bình thường nó là thượng cổ di tích của một tộc xa xưa.
Trong này vẫn có thể chứa vài tên, chúng coi giết người là thú vui.
Đến ta bây giờ cũng không nắm chắc phần thắng hoàn toàn.
Bấy giờ mọi người còn có thể đi lập tức đi ngay nếu may mắn thì không sao nhưng đen đủi là tất cả sẽ diệt vong.
Ta cũng đề nghị nhưng vị có tu vi Độ Kiếp trở lên hãy ở lại giúp chúng ta.
Ai không tự nguyện ta cũng không ép, nhưng đừng có việc tốt không làm mà lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Với tiếng tăm của Sát Phạt Điện bây giờ ai nấy đều tin tưởng Dương Tử mà lập tức rời đi.
Hắn cũng bố trí sẵn người ở mấy cổng thành để dữ oan toàn.
Bấy giờ phủ thành chủ cũng bay đến nơi.
Thành chủ tên là Tam Hạo ông ấy vừa bay tới liền lập tức hỏi Dương Tử dồn dập :
- Điều ngươi nói có thật không ? Chúng giết cả người dân vô tội làm thú vui á ? Vậy ngươi có cách chưa ? Phủ thành chủ ta cũng sẽ giúp Dương lão đệ một tay, ngươi yên tâm !
Dương Tử nghe xong cũng trả lời ngắn gọn :
- Thật ! Đúng ! Phải tùy cơ ứng biến mỗi cái di tích không giống nhau ! Cảm ơn Hạo huynh.
Nói xong hắn cũng đưa cho Tam Hạo một đống đan dược mà nói tiếp :
- Chỗ này huynh bố trí trận pháp như ta đã vẽ rồi để toàn bộ phủ thành chủ lên một đại cảnh giới.
Muộn nhất là 4 ngày lúc đó ta phải đi ngay khi phong ấn yếu đi.
Hắn tiếp tục gọi Tân Hàn và Hữu Nha đến mà nói :
- Hai ngươi cũng bố trận như vậy đi, đảm bảo toàn bộ phải đạt đến Tiên Thiên Kì.
Ít cũng phải độ kiếp bát tầng đấy nghe rõ chưa ?
Hữu Nha cũng đáp lại :
- Ta lập tức đi ngay.
Dương Tử cũng gào lớn :
- Tất cả các vị đã vì người dần trong thành ở lại trấn thủ nơi này thì phải nhớ hai điều.
Một là không được tách lẻ ra quá 5 người, Hai thấy thứ gì quý già không được nhặt, đến khí nào tìm đến lõi cốt của di tích rồi nhặt sau cũng chưa muộn.
Và những ai ở phủ thành chủ không kịp đạt đến ít nhất là Độ kiếp kì ngũ tầng thì ngay lập tức ở lại.
Toàn bộ đệ tử của Sát Phạt Điện nghe lệnh, lập tức có ai không đến được ít nhất là Độ kiếp kì bát tầng ở lại !
Đệ Tử Sát Phạt Điện đồng thành hô lớn :
- Tuân lệnh Điện Chủ !
Lúc này trên giới vực thứ nhất đến thứ năm cũng đều xuất hiện di tích y chang như cái ở đông thành.
Ở Ngũ Vực thì Chí Dũng cũng thấy nó mà phải thốt lên :
- Lại là cái đám chết tiệt đấy à !
Hắn cũng giải thích cho Linh Nhi và Dạ Hy nghe về sự đáng sợ của Thánh Tộc.
Bấy giờ thời gian càng ngày càng ngắn lại, càng lúc di tích ấy càng mỏng dần đi các lớp bảo hộ.