Lúc này Dương Tử đang củng cố cảnh giới liên tục, hắn đang dần lĩnh hội được một thứ sẽ đi theo hắn đến hết đời.
Một luồng sức mạnh tản phát ra, Dương Tử đã đề thăng đến Chi Chủ Cửu Tinh.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại may mắn lĩnh hội được thứ mà các võ đế đều muốn.
Thiên Hà đứng ngoài trợn mắt, phụt hết ra trà đang uống trong mồm.
Hắn gào lên :
- Tiểu tử này là thứ quái gì vậy ! Vậy mà có thể lĩnh hội ra được Dư Âm Chí Tôn !
Bắc Phi liền hỏi Thiên Hà với giọng điệu lo lắng :
- Dư Âm Chí Tôn là gì vậy thưa tiền bối, nó có ảnh hưởng gì đến huynh ấy không ạ ?
Thiên Hà liền giải thích cho mọi người nghe :
- Dư Âm Chí Tôn là một thứ huyền ảo vô cùng, đến Thiên Cổ Đệ Nhất Đế cũng chưa nắm rõ hết được.
Nó có thể xuất hiện dưới mọi hình dạng sau khi có người lĩnh hội ra nó.
Vừa giúp người ấy đề thăng tư chất, tốc độ tu luyện, thậm chí còn ghi lại nhưng thần thông được cho là nghịch thiên của các vị Trí Cao để lại !
Nhẫn Dạ sau khi ngắm nhìn thứ gọi là Dư Âm Chí Tôn kia một hồi, đột nhiên hắn ôm đầu gào thét trong sự đau.
Chí Dũng liền chạy đến hỏi :
- Lão già nhà ngươi không sao đấy chứ ?
Hằng Thiên cũng tiến đến hỏi Nhẫn Dạ :
- Con lại vừa làm trò gì đấy thằng ngốc này !
Chỉ thấy Nhẫn Dạ từ từ đứng dậy, một bên mắt đã chuyển thành màu vàng.
Một bên tóc cũng chuyển thành màu trắng, đột nhiên mắt hắn sáng lên.
Hắn nói :
- Thiên Mệnh đã đến ! Kẻ là biến số xuất hiện !
Nói xong hắn liền ngất đi, tóc Nhẫn Dạ lúc này cũng bạc dần bên còn lại.
Chí Dũng vừa chạm vào người của Nhẫn Dạ cũng liền cảm thấy một thứ gì đó mà giật mình rụt tay lại.
Lúc này giữa không trung một quyển trục hiện ra, nó phát sáng và có âm thanh phát ra.
"Vạn Cổ Bảng ! Dương Vô Cực lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của Dư Âm Chí Tôn xếp hạng 32 trong 50 người " ánh sáng tắt đi âm thanh lại phát ra " Thưởng cho một lần uy động năng lượng thiên đại ở mức thế giới".
Âm thanh kết thúc cũng là lúc Vạn Cổ Bảng biến mất, Thiên Hà lại thở dài mà nói :
- Không hổ danh là biến số mà ngài ấy đã từng nhắc đến, đúng là nghịch thiên !
Dương Tử lúc này vẫn đang chìm trong kí ức, hắn lại rơi vào mảng kí ức xưa cũ nào đó.
Một nơi mà có hai cậu bé đang vui vẻ chơi với nhau, một người chỉ toàn màu đen nhưng da lại trắng.
Một người lại chỉ toàn màu trắng nhưng da màu đen, Dương Tử đã ngồi xem hai cậu bé này chơi đến cả vạn năm rồi.
Hắn gào lên :
- Sao lại bắt ta xem thứ này chứ !
Ngày hôm sau hai cậu bé có chút mâu thuẫn, càng ngày nó càng lớn.
Đỉnh điểm là từ khi hai cậu biết tu luyện, họ đã đánh nhau từ lúc thiên địa này còn chưa hình thành.
Dương Tử liền cảm thán :
- Quả thực là vĩ đại !
Đột nhiên lúc này hắn lại bị kéo vào một kí ức khác, nơi này hắn thấy được.
Và hiểu rõ nguồn gốc của thứ mình vừa được lĩnh ngộ, Dương Tử liền vui mừng reo lên :
- Vậy mà ta lại thức tỉnh được thứ này sao ?
Hắn lại tiếp tục trôi đi vào những mảng kí ức lạ lẫm, cứ trôi ngư vậy chớp mắt hắn đến đã là cả triệu tỉ nắm rồi.
Bên ngoài lúc này thân thể hắn lại liên tục toả ra linh khí vô tận.
Mọi người đều tranh thủ ngồi xuống tu luyện, họ đang tu luyện thì đột nhiên Long Ngạo và Hải Lam bị đảnh bật xuống dưới đất.
Gương mặt thân quen Âm Tà đã đến phá đám, trở lại lúc Dương Tử mới lĩnh ngộ ra được Dư Âm Chí Tôn.
Ngay lập tức cái thứ sau cánh cửa đã ra lệnh cho chúng đi tìm Dương Tử về.
Âm Tà dừng lại trên không trung hắn gào lên :
- Dương Tử mau ra đây chịu chết ! Nay ta sẽ phục thù nhà ngươi !
Thiên Hà Đế liền tức giận dùng chưa tới một hơi thở khiến Âm Tà bay xa đi.
Hắn phẩy tay rồi nói :
- Nhãi nhép ! Kiến mà đòi làm voi à ?
Từ không gian tất cả đám còn lại đã đồng loạt hiện ra, đồng loạt tấn công vào Thiên Hà.
Thiên Hà đứng lở kẻ có cảnh giới bán đế như bọn chúng cũng khiến lão ta mệt mỏi không ít.
Chúng vẫn liên tục dùng thần thông Dương Tử, còn nhân vật chính Dương Tử của chúng ta vẫn đáng ngồi xem hét kí ức này đén kí ức khác.
Lúc này Dương Tử đang cố làm xong cái cuối để thoát ra ngoài.
Ngày lúc này Thiên Hà Đế gào lên :
- Thiên Hà Toả Liên
Những sợi xích từ không trung lao ra, trói chặt cái đám người kia lại.
Kẻ có cấp bậc võ đế như hắn cũng chỉ có Dương Tử là đánh tay đôi được.
Luồng ánh sáng từ từ phía hắn phát ra, ánh sáng có thể nói là chiếu sáng cả một vùng trời.
Linh khí dao động, chúng trở lên hỗn loạn và mất ổn định một cách bất thường.
Dương Tử từ từ đập vỡ luồng ánh sáng kia đi ra ngoài, lúc này ở một nơi nào đấy.
Một kẻ đầu trọc liền gào lên :
- Vậy mà binh lính của ta lại chết hết là sao vậy ! Nếu cứ thế thì Đại Việt Thế phải bỏ đi à !