Về đến nhà trời đã tối sầm, người nhà họ Thẩm đem trứng gà sang nhà ta gõ cửa, trông chờ nhận được vài câu chúc phúc.

Cha ta mở cửa ra, xem người nhà họ Thẩm như người vô hình. Ông nhìn xung quanh rồi gãi đầu nói: “Rõ ràng cha có nghe thấy tiếng đập cửa mà sao chẳng thấy ai ta? Chẳng lẽ là chó hoang tông trúng cửa?”

Một nhà Thẩm Nhất Cố tức đến xanh mặt nhưng chưa kịp nổi giận thì cha ta đã đóng sầm cửa lại.

Cha Thẩm ở bên ngoài mắng to vọng vào: “Họ Hoắc kia! Ngươi là một tên quan sử* mà sao hành xử thô bỉ thế!?”

*Quan sử: tương tự như quan văn và quan võ, là chức quan liên quan đến chuyên môn lịch sử.

Cha ta cũng nâng giọng lên đáp trả: “Ây da! Con chó điên này sủa dữ quá, đau hết cả đầu đây này. Phu nhân, A Phất, lấy cây gậy đánh chó lại đây cho cha!”

———

Một đêm này, ta ngủ thiếp đi trong tiếng mắng chửi.

Hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, một buổi sáng yên tĩnh.

Cha ta nói: “Con cứ yên tâm ra ngoài đi, sẽ không chạm mặt bọn họ đâu. Lão Thẩm đã bị ta mắng cho quéo giò, còn thằng nhóc Thẩm và vợ nó thì đi cái gì gì mà tuần trăng mật rồi, tóm lại là sẽ không làm phiền đến con đâu.”

“Tuần trăng mật là gì vậy cha? Là một dòng sông sao?”

“Chắc là vậy đấy.”

Nghĩ một hồi cũng không nhớ ra có dòng sông nào tên là “Tuần trăng mật”, ta lắc đầu không nghĩ nữa.

Trừ phi Thẩm Nhất Cố đi xuống hoàng tuyền, nếu không thì ta sẽ chẳng để tâm làm gì.

Ta mang theo bánh bột ngô mà mẹ ta đã chuẩn bị đi đến thành Bắc.

Hoắc Khinh Trần không ở đây, vậy mà hôm qua hắn còn hỏi han ta cẩn thận thế đấy, ta cứ tưởng hắn sẽ ở đây đợi ta cơ.

Cũng may người Tây kia đã xuất hiện, ta tức khắc đến ngồi bên cạnh hắn và nghe tiếp câu chuyện còn đang dang dở.

Thoáng chốc hai canh giờ đã trôi qua, ta chăm chú nghe kể chuyện, lại không hề hay biết rằng ngoài kia đang xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

Cho đến khi cửa lớn tửu lâu bị người bên ngoài xông vào cùng một tiếng thét thức tỉnh mọi người: “Mau chạy đi! Quan binh chuẩn bị phong toả thành Bắc rồi!”

Ta quả thực đã từng nghe qua trong những ngày đầu xuân, một số huyện lân cận xung quanh đã bùng phát dịch bệnh khiến rất nhiều người chết.

Mặc dù triều đình đã áp dụng lệnh phong toả nghiêm ngặt nhưng lại không hay biết rằng vẫn có người mang theo mầm bệnh lẻn vào thành Bắc và lây nhiễm cho rất nhiều người.

Thị lệnh sợ bị trách phạt nên đã giấu nhẹm đi không khai báo, cho đến hôm nay đã có hơn mười người chết, giấu không được nữa nên chuyện mới bại lộ ra. Chưa đầy nửa canh giờ, triều đình đã hạ lệnh phong toả thành Bắc.

Mọi người hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, ta ôm chặt túi đồ bị người xô đẩy.

Đi được vài bước đã bị quan binh ép lùi lại, những kẻ kích động dân chúng sẽ bị giết không tha.

Có người ở bên ngoài gây rối đã bị chém đầu ngay lập tức.

Biết chạy không thoát, đoàn người quay lại tửu lâu khóc lóc ầm ĩ.

Ta trốn trong góc phòng nhìn khung cảnh hỗn loạn ở bên ngoài mà sợ hãi không thôi, chẳng lẽ bản thân sẽ chết ở nơi này sao!?

Đến tối, cửa tửu lâu lại một lần nữa bị người ta đá văng, ta nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của chàng tướng quân: “Hoắc Tư Phất! Hoắc Tư Phất có ở đây không?”

Giống như sấm sét giữa trời quang, ta vội vàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nôn nóng của Hoắc Khinh Trần.

Có trời mới biết ta vui mừng biết nhường nào khi bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc trong tình cảnh tuyệt vọng như thế này.

“Quả nhiên cô ở đây!”

Hoắc Khinh Trần thấy ta như trút được gánh nặng, hắn chạy về phía ta, đỡ ta dậy, che chở cho ta và liên tục kiểm tra ta từ trên xuống dưới: “Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Có bị ai dẫm đạp hay xô đẩy không?”

Trông hắn lo lắng như thể ta là một người vô cùng quan trọng đối với hắn.

Ta lắc đầu rồi hỏi ngược lại hắn: “Sao huynh vào được đây?”

Hắn đáp: “Sau khi ta hạ triều thì nghe nói thành Bắc bị phong toả, thế là ta ngay lập tức chạy đến nhà cô hỏi thăm. Cha cô nói cô vẫn chưa về nên ta đoán chắc là cô vẫn còn đang ở trong tửu lâu, may sao ta tìm được cô rồi. Cô không biết đâu… lúc ta đến đây, nghe thấy người xung quanh bàn tán ở tửu lâu bên này có mấy cô gái bị dẫm chết làm ta sợ hãi lắm.”

“Nhưng nơi này nguy hiểm như vậy, huynh xông vào thế này… e rằng sẽ không ra ngoài được đâu.”

“Sao ta có thể trơ mắt ngó lơ khi cô đang lâm vào khốn cảnh một mình được chứ? Cô mà xảy ra chuyện gì thì cả đời này ta sẽ khó chịu chết mất.”

Sự lo lắng trong mắt hắn là thật, yêu quý cũng là thật, nhưng rốt cuộc là tại vì sao?

“Hoắc Khinh Trần, ta và huynh mới quen nhau được một ngày… vì sao huynh lại đối xử với ta tốt đến thế?”

Hắn hít một hơi rồi trả lời: “Cô không hiểu… ta đã từng đọc sách của cô hàng trăm hàng ngàn lần trong vô số ngày cô tịch, cũng suy nghĩ về cô hàng ngàn hàng vạn lần. Ý nghĩa của cô đối với ta đã không thể cân đo đong đếm được nữa rồi.”

Ta ngẩn người.

Nơi nào đó trong trái tim dường như đang nở rộ.

Hoá ra trên đời này vẫn có người cộng hưởng với ta, những việc mà ta làm không hề vô nghĩa.

Hoắc Khinh Trần ở lại, buổi tối hắn cùng ta ngủ trong góc, dùng thân thể bảo vệ ta, khó lắm ta mới ngủ được sâu giấc.

Dường như hắn đối đãi với ta như một bông hoa trắng nhỏ mong manh, có hắn trấn giữ ở đây thì không ai có thể chạm vào được.

Ngày hôm sau, thành Bắc vẫn hỗn loạn như cũ, người bệnh bị ném nằm la liệt đầy đường, còn có những kẻ đói khát cướp bóc đồ ăn khắp nơi.

Tuy triều đình đã cử người đến nhưng hiệu quả vẫn có hạn.

Suy tư một hồi lâu, ta nhận ra rằng muốn sống sót chỉ có thể tự mình cứu mình.

Ta không tinh thông y thuật nhưng đã từng nghe qua và ghi nhớ một số phương pháp điều trị dịch bệnh ở nhiều nơi. Lúc trước nghĩ có đại phu ở đây nên ta không dám hành động, hiện giờ chờ đại phu không nổi nữa nên ta chỉ đành căng da đầu coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị.

“Hoắc tướng quân, ta thấp cổ bé họng nên có một số việc phải cần huynh ra mặt mới được.”

Hắn hoàn toàn tin tưởng ta: “Cô nói đi, ta chắc chắn sẽ làm tốt.”

Chẳng biết vì sao hắn vừa mở miệng, ta liền cảm thấy tự tin.

“Hãy làm theo lời ta nói: Chuẩn bị cho mỗi người một chiếc khăn bông, xông bằng các vị thuốc thương truật, sài hồ, cây kim ngân rồi dùng để che miệng và mũi. Dù có bị nhiễm bệnh hay không thì đều phải luôn mang theo, mỗi ngày thay một lần. Sau đó lại sắc nước thuốc phân cho mọi người uống, nhiễm bệnh hay không đều phải uống.”

Mắt hắn sáng rực lên: “Đây là phương pháp trong quyển ba cuốn «Cửu Châu hương dã tập» của cô sao?”

Ta sửng sốt, cuốn sách này ta còn chưa ra quyển ba đâu, sao hắn biết được?

Thôi.

“Không quan trọng, mau đi làm đi. À đúng rồi… trước tiên hãy dùng vải bông sạch sẽ để xử lý những tình huống khẩn cấp trước.”

Hắn gật đầu rồi vội vã rời đi.

Hắn xuất thân từ quân doanh, lại có tước vị trong người, mọi người trong kinh thành đều nhận ra hắn. Cho dù không nhận ra cũng không sao, bị đánh tới hồi nhận ra là được.

Mấy canh giờ sau, hắn chẳng những làm tốt mọi chuyện ta giao mà còn tập trung những người nhiễm bệnh lại một chỗ, những người tiếp xúc gần người bệnh ở một chỗ khác, còn số người còn lại thì nghe theo sự chỉ huy của hắn ở yên chờ đợi và không hề chạy loạn.

Đến khi mặt trời xuống núi, hắn về đón ta cùng đi kiểm tra xung quanh.

Khi đi ngang qua khu vực bị phong toả trên đường, bọn ta trông thấy có rất nhiều bá tánh tụ tập ở bên ngoài đang bị quan binh chặn lại.

Hầu hết họ đều là người nhà hoặc là bạn bè của người bị giam ở thành Bắc, đến đây để gặp người thân bạn bè của mình.

Ta nheo mắt nhìn kỹ lại thì thấy cha ta.

Đôi mắt ông đỏ hoe vì khóc, trong ngực đang ôm một cái bọc lớn, cầu xin: “Ngươi cho ta vào đi, con gái ta còn đang ở trong đó, con bé một thân một mình phải làm sao bây giờ!?”

“Đã vào rồi thì không thể đi ra!”

“Ta không ra, để ta đi vào với con bé đi, cầu xin ngươi đấy!”

Tuy nói vậy nhưng quan binh vẫn không chịu thả người.

Ta vội vàng chạy đến thì lại bị quan binh gần đó dùng trường côn ngăn lại, nơi đây tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát nên không thể chạy ra.

Ta nôn nóng phất tay hô to: “Cha ơi! Cha!”

Cha ta nghe thấy, vừa mừng vừa sợ mà rơi nước mắt: “Tư Phất! Con sao rồi? Có bị đói hay bị thương không?”

“Con ổn lắm cha ơi!”

Đêm qua ở tửu lâu ta trằn trọc khó ngủ là do sợ mình cứ chết đi như thế này thì cha mẹ ở lại sẽ không có ai chăm sóc.

Hôm nay nhìn thấy ông khóc như vậy càng làm lòng ta đau hơn, nước mắt cũng không kiềm được mà lăn dài trên má.

Chỉ là lúc này ta phải nâng cao tinh thần, không được để ông trông thấy ta khóc.

Ta vừa cười vừa nói lớn: “Cha này, con không sao đâu. Chúng con đã tìm được cách tự cứu chữa nên sẽ bình an ra ngoài thôi. Bên cạnh con còn có Hoắc tướng quân nữa cơ mà, có huynh ấy ở đây thì con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cha đừng lo lắng nha. Cha nhớ chăm sóc bản thân và mẹ con cho tốt là được rồi!”

Hoắc Khinh Trần cũng nhìn cha ta và trịnh trọng hứa hẹn: “Bá phụ yên tâm, con chắc chắn sẽ bảo vệ Tư Phất bằng cả mạng sống của mình, sẽ không để Tư Phất rơi một sợi tóc nào.”

Ta nhìn hắn, khó có thể diễn tả được cảm giác ấm áp nơi đáy lòng khi được người quan tâm và bảo hộ trong đoạn thời gian khó khăn này.

Cha ta bấy giờ mới gật đầu, lau nước mắt rồi nói với Hoắc Khinh Trần: “Gia đình chúng ta suốt đời ghi nhớ ân đức của Hoắc tướng quân!”

Nói xong, ông giơ chiếc bọc lên ném về phía ta: “Đây là bánh mẹ nướng cho con, đừng để bản thân bị đói nhé!”

“Con biết rồi! Cha này, khi về nhà cha nhớ dùng vải bông đã xông thuốc che lại miệng mũi và dặn dò mọi người xung quanh mang theo luôn nhé! Cha có nghe thấy không?”

“Cha nghe thấy rồi!”

Cha vừa đi, ta cuối cùng cũng ngăn không được sự buồn bã mà khóc nấc lên.

“Không sao đâu Tư Phất.”

Hoắc Khinh Trần dùng ánh mắt kiên định nhìn ta: “Muội còn có ta.”

Bàn tay hắn vỗ nhè nhẹ vào lưng ta như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Sự khủng hoảng của ta đã bị xua tan đi như thế đó.

———

Phương pháp ta đưa ra thử nghiệm chỉ là một hành động bất đắc dĩ nhưng không ngờ nó lại thật sự hiệu quả, kết hợp với biện pháp của Hoắc Khinh Trần, tốc độ lây lan của dịch bệnh ở thành Bắc đã chậm hơn rất nhiều.

Ban đầu, mỗi ngày có đến hơn một trăm người chết. Sau đó mười ngày, số người chết đã giảm xuống còn một nửa.

Trong vòng vài ngày, đã có rất nhiều y sĩ chân chính từ các nơi đổ về để nghiên cứu và thảo luận các phương thuốc chữa bệnh, những người bệnh vốn đang chờ chết đã có cơ hội được chữa khỏi.

Mọi người đều nhìn thấy hy vọng nên tâm trạng tốt hẳn lên, dẫn đến bệnh tình cũng mau khỏi.

Ta được Hoắc Khinh Trần che chở, ai dám nói nặng với ta một câu sẽ bị hắn đằng đằng sát khí đi tính sổ, cho nên từ trước đến nay chưa từng có ai dám bắt nạt ta.

Hắn luôn bên cạnh ta kể cả khi ăn và khi uống thuốc. Chuyện đầu tiên mà hắn làm mỗi khi thức dậy là sờ trán ta xem có bị sốt hay không, tiếp đó là cho ta ăn thật no thật khoẻ. Hắn nói cơ thể khoẻ mạnh thì mới có thể tăng cường sức đề kháng.

Đồ ăn của hắn cũng chia sẻ cho ta, sau hai tháng hắn rõ ràng đã gầy đi một vòng. Ta lo nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ chịu không nổi nữa mất.

Cũng may trận ôn dịch này qua đi nhanh hơn mọi người dự đoán.

Đến ngày hạ chí, không còn người chết nữa, cuối cùng quan binh đã dỡ bỏ hàng rào chắn trên đường phố.

Vô số người ùa vào thành Bắc để đoàn tụ với người nhà bị mắc kẹt tại đây.

Lúc cha mẹ tới tìm ta, người một nhà bọn ta ôm nhau vừa khóc vừa cười.

Hoắc Khinh Trần đứng cách đó không xa vừa hâm mộ vừa mất mát.

Ta bất chợt nhận ra hắn không có người nhà.

Một đêm nọ, hắn ngồi một bên lén nghịch tóc ta rồi mỉm cười tâm sự: “Muội biết không? Đây là thời khắc hạnh phúc nhất của ta. Dù bây giờ mọi thứ thật tồi tệ nhưng mỗi ngày đều có muội ở bên cạnh, ta không còn cảm thấy cô đơn nữa, tựa như ta có thêm mối liên kết với thế giới này, có nhà thuộc về ta.”

Ta hỏi hắn: “Người nhà của huynh đâu?”

“Ta không có người nhà, ta luôn cô độc một mình trên thế giới này.”

Cảm giác cô đơn ấy gần như tràn ngập ra ngoài, ta không nỡ hỏi tiếp.

Trong mắt người ngoài, Hoắc Khinh Trần tuổi còn trẻ mà đã được phong hầu, hưởng thụ vinh quang lớn lao, nhưng kỳ thật là rất khổ cực phải không?

Ta rời khỏi vòng ôm của mẹ và nhìn Hoắc Khinh Trần: “Hoắc Khinh Trần, huynh lại đây đi chung với chúng ta đi.”

Hắn ngạc nhiên một lát rồi hỏi cha mẹ ta: “Có được không?”

Cha ta đáp: “Có gì mà không được chứ? Mấy ngày qua ít nhiều cũng nhờ có ngươi chăm sóc cho A Phất nhà ta. Nếu tướng quân không ngại, sau này chúng ta chính là người nhà của ngươi.”

“Không ngại! Không ngại!”

Hắn vui mừng chạy tới.

Hắn vĩnh viễn đều như thế này, đôi mắt nhìn về phía ta luôn hiện lên ý cười.

Bữa ăn đầu tiên sau khi về nhà là do Hoắc Khinh Trần nấu.

Ta và mẹ muốn giúp đỡ nhưng đều bị hắn đuổi ra ngoài, ta vô cùng kinh ngạc vì không nghĩ tới hắn sẽ nấu cơm.

Hắn lại nói rằng, “Ở quê ta, đàn ông mà không biết nấu ăn sẽ không lấy được vợ. Da thịt con gái non mềm mịn màng dễ bị khói dầu làm tổn thương nên tốt nhất là tránh xa nhà bếp ra.”

“Quê của huynh tốt thật đấy.”

Huynh cũng cực kỳ tốt.

Nhưng câu phía sau làm ta do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn không dám nói.

Nhân ngày ta vượt qua khỏi hiểm cảnh, bữa cơm đêm nay có thêm nhiều thân thích đến chung vui.

Bỗng nhiên có người nhắc đến Thẩm Nhất Cố.

“Cái tên Thẩm Nhất Cố cách vách kia và vợ hắn đi du sơn ngoạn thuỷ lâu nay hình như đã về rồi đó.”

Đã lâu không nghe thấy cái tên này, thân mình ta cứng lại, có chút xấu hổ.

Hoắc Khinh Trần thấy vậy bèn đưa một khối bánh cho ta: “Tư Phất, cái này ngọt lắm, muội ăn thử xem.”

Cha ta cũng xụ mặt nói với người thân thích kia: “Đang yên đang lành nhắc tới mấy thứ dơ bẩn đó làm gì? Lo ăn cơm đi.”

Mặc dù cha ta đã ngăn cản nhưng một lát sau, vì cậu cả của ta uống quá nhiều rượu nên lại bắt đầu nói mê sảng.

Mới đầu là mắng người nhà họ Thẩm, sau đó thì khóc.

“Đứa trẻ ngoan như Tư Phất lại bị cái nhà họ Thẩm kia huỷ hoại hết thanh danh, ngày nào ta cũng nghe thấy đám người nhàn rỗi đó chỉ trích Tư Phất, nói là do con bé không tốt nên mới bị từ hôn làm ta đau lòng muốn chết!”

Cậu cả đấm ngực khóc lóc, cha mẹ ta mặc kệ, chỉ có Hoắc Khinh Trần là nóng nảy.

Hắn đập bàn một phát rồi nói: “Chỗ nào của Tư Phất không tốt đâu? Muội ấy là cô gái tốt nhất nhất nhất trên thế giới này!”

Cậu cả tiếp lời: “Chúng ta là người trong nhà… đương nhiên biết con bé tốt, nhưng người ngoài làm sao mà biết được? Tóm lại mọi chuyện đã xong rồi, đời này của Tư Phất nhất định là gả không được!”

“Cái gì mà gả không được? Đó là do người khác không xứng với muội ấy!”

“Nói thì nói thế, nhưng Tư Phất đã đến tuổi rồi, còn ai nguyện ý cưới con bé nữa đâu?”

“Ta đây!”

Như một tiếng sấm đánh thẳng vào trái tim ta.

Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lỗ tai Hoắc Khinh Trần đỏ bừng, lời đã ra khỏi miệng, hắn dứt khoát nhìn ta thổ lộ: “Đời này nếu có thể lấy được Tư Phất làm vợ là may mắn của ta, chỉ cần Tư Phất sẵn lòng.”

Cậu cả say khướt liếc ta một cái rồi chất vấn: “Ngươi mới quen biết với Tư Phất nhà chúng ta được bao lâu? Ngươi có thể đối xử tốt với con bé sao?”

Hoắc Khinh Trần không nhìn ông mà vẫn luôn dùng ánh mắt kiên định nhìn ta: “Nếu muội bằng lòng cưới ta, ta chắc chắn sẽ yêu muội bằng cả trái tim, đời này tuyệt đối không hai lòng. Cho dù hai ta thành hôn, ta cũng sẽ không giam giữ muội trong bốn bức tường ngột ngạt, sẽ không ép muội từ bỏ mọi thứ để làm hiền thê lương mẫu. Sau này, muội vẫn có thể đi du hành núi sông, tự do với đất trời của muội, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chỉ mong mãi mãi là tín đồ, là hậu thuẫn vững chắc nhất của muội.”

Hốc mắt ta chua xót.

Ai mà không rung động trước chàng tướng quân xán lạn loá mắt này cơ chứ?

Trong hai tháng bị phong toả ở thành Bắc, hắn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc ta, tình cảm nóng bỏng nhưng khắc chế ấy làm ta rất cảm động.

Nhưng hôm nay, điều thật sự đả động được đến ta là câu nói sau cùng của hắn.

Ngay cả khi thành hôn rồi, ta vẫn có thể đi đây đi đó khắp nơi, làm bạn với đất trời của ta.

Ta không hề băn khoăn mà cười với hắn: “Được.”

Cha ta ngồi ở vị trí trung tâm nghẹn hồi lâu chợt bật khóc hu hu thành tiếng, chạy chầm chậm tới kéo Hoắc Khinh Trần.

“Nhóc ngoan, lần đầu tiên nhìn thấy con, ta đã biết ngay con thích A Phất nhà ta, quả nhiên ta không nhìn lầm mà. Mấy ngày nay A Phất đã chịu quá nhiều uất ức rồi, trong kinh thành có rất nhiều người phê bình con bé, con bé khổ sở trong lòng nhưng mặt ngoài cứ tỏ vẻ không sao. Thằng nhóc con nhất định phải rước A Phất vào cửa một cách thật vẻ vang, bằng không ta sẽ phản đối đấy!”

Hoắc Khinh Trần nhìn ta, trịnh trọng gật đầu: “Con chắc chắn sẽ biến A Phất trở thành tân nương hạnh phúc nhất toàn thành.”

———

Sau khi ăn tối xong, ta đỡ cậu cả lên xe ngựa ra về.

Vừa dìu cậu, ta vừa nhắc nhở cậu đi đứng cẩn thận.

Ông tặc lưỡi, mất kiên nhẫn bảo ta: “Biết rồi, biết rồi, sao con cứ lải nhải giống cha con thế?”

Giọng điệu không còn ngớ ngẩn giống như vừa rồi nữa.

Ta sửng sốt: “Cậu cả, cậu không say à?”

“Đương nhiên… cho dù uống hết rượu của cả cái kinh thành này cũng không làm cho ta say được.”

“Vậy lúc nãy ở trong bàn tiệc… là cậu giả vờ à?”

Ông nháy mắt với ta rồi thì thầm: “Trông cái bộ dạng ngốc nghếch xoắn xít ngượng ngùng do dự của hai đứa các con làm ta chướng mắt dễ sợ, bất lực quá nên ta mới đổ thêm dầu vào lửa thôi mà.”

“Cậu cả! Cậu….”

“Nhiệt tình chân thành như vậy, con không cần cảm ơn ta đâu.”

Cậu đúng là con cáo già xảo quyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play