1
Thật ra đêm hôm ấy ở quán bar, tôi đã nhận ra là Tình Tình, nếu không lấy sức lực của hai người các em, sao có thể đưa tôi đến khách sạn được.
Tôi nói với Tình Tình đây là lần thứ hai gặp mặt, nhưng thật ra không phải, bệnh viện An Ninh lúc trước ngay gần nhà của Tình Tình, tôi đã nhớ kỹ Tình Tình sau sự kiện tên lừa gạt kia, những ngày trực đêm, tôi thường xuyên có thể nhìn thấy em.
Đường phố ban đêm chỉ có ánh đèn mờ nhạt, không có người nào, nếu em không về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, thì chính là cầm túi vội vã ra ngoài.
Một người cô đơn.
Lúc ấy tôi không biết, cảm thấy tò mò về một người là bắt đầu rung động.
Một cô gái như em, thoạt nhìn còn bận hơn cả tôi, tôi dần dần tò mò, rốt cuộc em là hạng người gì, sao lại liều mạng như vậy.
Cho đến đêm đó ở quán bar, tôi đã biết được câu trả lời.
Em sinh ra trong một gia đình như vậy, không tin vào tình yêu, nhưng lại muốn có một đứa trẻ, hưởng thụ cuộc sống một mình với con.
Lúc ấy tôi rất ngạc nhiên, nhưng lại càng hốt hoảng hơn, bởi vì tôi còn chưa kịp làm quen với em.
Giờ phút này, tôi cũng đã hiểu rõ lòng mình, tôi thích em, tôi không thể nhìn em ở bên người khác.
Tôi thừa nhận bản thân ích kỷ, tôi biết chút nhan sắc này của mình có phần ưu thế, vì vậy tôi nghĩ ra tất cả biện pháp để em nhìn đến tôi, làm cho em chọn tôi.
Lúc ấy tôi tỉnh táo, tôi nhớ mùi vị của viên kẹo kia, còn nhớ mùi hương của em.
Không biết là do ý nguyện được thỏa mãn, hay là vì cái gì khác, tôi đã ngủ, đây cũng là chuyện làm tôi hối hận nhất. Lời mến mộ còn chưa nói ra, Tình Tình đã rời đi.
Sau đó tôi nhận được thông báo từ viện bồi dưỡng, muốn tôi đi nơi khác công tác năm tháng.
Năm tháng đó lòng tôi như lửa đốt, chỉ mong nó sớm kết thúc, tôi dùng cơ hội về thăm nhà để đi xem Tình Tình, như không còn gặp được em.
Chờ đến khi tôi trở vể, không thể tìm thấy tin tức về em, một người lớn như vậy cứ thế bốc hơi giữa dòng đời.
Đó là khoảng thời gian thống khổ nhất trong cuộc sống của tôi, tôi hối hận, tại sao ngay từ đầu không nói ra lòng mình.
Cho đến hôm đó, tôi nhận được một ca cấp cứu, có một thai phụ sắp sinh, tôi đã thấy được khuôn mặt mà tôi ngày nhớ đem mong ấy.
2.
Trong nháy mắt, quá đỗi vui mừng làm cho tôi gần như không thể khống chế bản thân ngừng run rẩy.
Nhưng mà..... Thật không hổ là Mộc Tình Tình, đang bị cơn đau hành hạ mà em còn nói được một câu không muốn bác sĩ nam đỡ đẻ.
Đến cả sinh con mà em vẫn chỉ có một mình, tôi biết rõ khi sinh có bao nhiêu nguy hiểm, sau khi em đau đến ý thức không rõ, tôi lại đi vào.
Ít nhất trong lúc này, tôi không muốn em một mình, tôi muốn bên cạnh em.
Lạc Lạc chào đời, nhóc cần truyền máu, rất nhanh đã xét nghiệm được là nhóm máu hiếm, từ đó tôi biết được đây là con của tôi và Tình Tình.
Có thể do mẹ con liền tâm, Tình Tình mất sức hôn mê ngủ cũng không yên giấc.
Máu trong kho máu của bệnh viện không đủ, máu của tôi lại không thể trực tiếp truyền cho đứa nhỏ, lúc này tôi rất vui mừng vì quan hệ trong hệ thống chữa bệnh của tôi đủ rộng, không dám chậm trễ: “Tôi đi xét nghiệm máu, tôi biết ngân hàng máu nào làm nhanh nhất.”
Tôi không ngừng liên lạc chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng kịp thời lấy được máu.
Nhìn vẻ mặt Tình Tình dịu lại, còn tôi vì mẹ con em mà chạy khắp nơi, tôi lại cảm thấy an tâm.
Đây chính là cuộc sống mà tôi hằng mong muốn.
Nhìn em yếu ớt nằm trên giường bệnh, tôi quyết tâm lần này không thể bỏ lỡ nữa.
Tôi không thể mù quáng, đây không phải là tình huống của nột năm trước, tôi phải hiểu rõ về em mới có thể biết được nên bắt đầu từ đâu.
Làm cho em thật lòng chấp nhận tôi, chứ không phải là dùng trách nhiệm cột em vào người.
Em không tin vào tình yêu, vậy thì tôi sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho em, cho dù em không cho tôi danh phận, chỉ cần được bảo vệ mẹ con em là được rồi.
Sau đó tôi mới biết được, Tình Tình làm việc ở trường học, sau khi mang thai sợ bị mọi người biết được sẽ đàm tiếu nghị luận, nên dọn đến nhà bạn thân, cho nên tôi vẫn luôn không tìm thấy em.
Tôi không nghĩ tới, con gái nhà dì hàng xóm sẽ đến tìm tôi, tôi nghĩ là bệnh tình của em ấy đã tốt hơn rồi, sẽ không nhận sai người nữa.
Nhưng khi em ấy vừa mở miệng thì tôi đã biết em ấy không bình thường.
Còn bị Tình Tình bắt gặp, tôi không thể làm em ấy phát bệnh, tôi chỉ muốn Tình Tình có thể cho tôi một cơ hội để giải thích, nhưng em vẫn rời đi, tuyệt tình như thế.
Tôi thừa nhận bản thân hoảng sợ, tôi không thể chậm trễ nữa, thuyết phục hàng xóm tìm chuyên gia nước ngoài đưa em ấy đi điều trị.
Ngay khi tôi muốn đi tìm Tình Tình để giải thích, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, thì cha tôi đã tìm tôi, hạng mục xây dựng trung tâm hồi phục mới của bệnh viện An Ninh sắp tiến hành, ông ấy muốn tôi phụ trách.
Vốn dĩ tôi không muốn phụ trách dự án này, nhưng khi nhìn thấy tên kiến trúc sư, cuối cùng tôi bật cười.
“Được, giao cho con.”
3
Cầu hôn với Tình Tình là chuyện tôi đã cân nhắc kỹ càng, cũng không phải tôi muốn dùng thân phận này để trói buộc em, mà là để em có thể tùy ý sử dụng tài nguyên của tôi mà không cần băn khoăn điều gì.
Nhưng tôi đã xem nhẹ sự quyết tâm và kiên trì của em, em là cô gái xuất sắc như thế, em đã làm rất tốt, tốt đến nỗi có thể hoàn toàn không cần tôi.
Tôi chỉ có thể gây ấn tượng với em bằng sự chân thành của mình, tôi cũng đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Khoảng thời gian kia tôi vừa bận chuyện dự án, còn phải bận chuyện bên bệnh viện. Nhưng sau giờ làm việc Lạc Lạc vẫn chờ tôi, điều may mắn hơn hết, Tình Tình cũng sẽ dành chút thời gian nào đó để ở cùng Lạc Lạc. Đây là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất, đủ để chống lại sự tịch mịch khi tôi về nhà.
Sau này em thấy tôi bôn ba như vậy nên để tôi ở lại trong nhà, tôi vô cùng vui, ít nhất cũng kéo tôi lại gần em hơn.
Rồi sau khi dự án được thông qua, em chính thức trở thành kiến trúc sư cho trung tâm phục hồi mới. Lúc tin tức được công bố ra, hai mắt em thật rạng rỡ, nhưng không chỉ có tôi, ai cũng thấy được một sức sống mãnh liệt trên người em, thật mê người.
Tôi sẽ không say, nhưng tôi sẽ mượn men say để cầu hôn lần nữa. Tôi đã thú nhận tất cả, cũng đã nghĩ rằng em sẽ tức giận, nhưng không ngờ em thật sự đồng ý.
Trong nháy mắt ấy, cơn vui mừng khôn xiết như nuốt chửng tất cả, tôi sẽ dùng cả đời để chứng minh tình yêu của mình dành cho em.
Chúng tôi tổ chức một hôn lễ, long trọng đến nỗi đủ để khiến tất cả các khách mời tham gia suốt đời khó quên. Tôi muốn cho Tình Tình trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.
Sau này sau này nữa, tôi và em cùng đi dã ngoại cắm trại, chúng tôi nằm dưới bầu trời đầy sao.
Tôi nhắc tới chuyện cầu hôn năm ấy.
“Anh là được ăn cả ngã về không, lấy hết gan dạ cả một đời dồn vào cái quỳ ấy. Anh còn cho rằng em sẽ tức giận và không để ý đến anh nữa.”
“Vậy nếu em không để ý tới anh thật thì sao đây?” Cô ngắt một đóa hoa nhỏ, nhẹ nhàng đưa lên miệng ngửi.
“Vậy anh đây chỉ có thể làm một cái thuốc cao bôi trên da chó. Anh nghĩ, suốt một đời này luôn có rất nhiều cách để tận hưởng hạnh phúc, dù cho cả đời không kết hôn, nhưng có thể được ở bên cạnh em cũng rất tốt.”
“Anh có muốn biết lúc đó em đang nghĩ gì không?” Em mỉm cười một cái, nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi, vừa nghiêm túc vừa như buồn cười: “Lúc đó em nghĩ rằng, cả đời này, luôn có rất nhiều cách để tận hưởng hạnh phúc, bây giờ kết hôn với anh, cũng rất tốt!”
Từng câu chữ của em như một dòng nước nhỏ trôi ngang qua trái tim tôi.
Tôi cúi xuống hôn môi em.
Vô cùng may mắn, chúng tôi đã lựa chọn đúng.
Thật tốt.
4
Khi Lạc Lạc lần đầu mở miệng, tiếng đầu tiếng cậu bé phát ra không phải mẹ mà là ba, điều này khiến Tình Tình vô cùng ghen tị.
Tôi một bên trộn sữa bột một cách thành thạo, một bên oan ức nói: “Ai bảo mẹ vẫn cứ mãi bận việc như vậy, không ở bên cạnh anh...... bọn anh.”
Tình Tình cười ‘phụt’ một tiếng, em tựa đầu lên vai tôi, cọ mặt tôi: “Là Lạc Lạc tủi thân, hay là Cảnh Nghiêm tủi thân đây?”
Tôi quay đầu hôn nhẹ lên mặt em một cái, nghiêm túc nói: “Cảnh Nghiêm khá là ủy khuất đấy.”
Tình Tình chớp mắt nhìn tôi: “Vậy em phải làm sao đây, có phải em nên bồi thường Cảnh Nghiêm một chút không?”
Đợi tôi dỗ Lạc Lạc ngủ xong xuôi, Tình Tình kéo tôi vào phòng khách: “Thời gian này em bận rộn đã khiến anh vất vả rồi, không lâu nữa em sẽ có một kỳ nghỉ ngắn, hay là chúng ta......”
Tôi bế Tình Tình lên, sô pha rất êm, chúng tôi cùng nhau chìm vào trong, tôi thuần thục bắt đầu: “Được thôi, em bồi thường anh đi!”
Tình Tình đấm bả vai tôi, cái mặt nhỏ đỏ bừng: “Anh nghĩ gì thế! Em nói bồi thường là chúng ta cùng nhau đi ra ngoài du lịch đấy!”
Tôi xoa đầu em: “Hai phương thức bồi thường này anh đều muốn.”
Tôi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Tình Tình, trước đây bên trong chỉ có Lạc Lạc, bây giờ đã có thêm một người là tôi rồi.
Người xưa nói rất đúng, tình yêu là liều thuốc tốt nhất để chữa lành cuộc đời.
Khỏe mạnh, hạnh phúc, đúng là hoàn mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT