Hơn hai tuần sau lần khám đầu tiên, hôm nay Tịnh Kỳ đi khám lại theo lịch đã hẹn.

Có lẽ là vì mang thai đôi nên em bé lớn rất nhanh, bụng của Tịnh Kỳ bây giờ hơi hiện ra.

Do đó, Tịnh Kỳ quyết định chọn một chiếc váy bầu hơi rộng một chút, như vậy vừa thoải mái vừa không làm người khác nhận ra cô mang thai.
Từ khi biết bản thân mang thai Tịnh Kỳ liền không trang điểm, ngắm nghía bản thân trong gương thấy đã ổn liền đi ra ngoài.

Hôm qua bác sĩ có gọi điện nói rằng hôm nay cần siêu âm lại nên bảo cô đừng ăn sáng, uống nhiều nước một chút.

Tịnh Kỳ nghe lời mà làm theo.
Bác sĩ khám cho cô hôm này vẫn là vị bác sĩ lần trước: “Tim thai lần này đã rõ ràng và ổn định hơn nhiều.

Cơ thể cả hai bé đều phát triển rất tốt, không có bé nào có hiện tượng lại.”
Tịnh Kỳ lúc này vẫn chăm chú lắng nghe như mọi khi, cô thích nghe mọi điều về bé yêu.
“Tôi đã chụp cho các bé hai bức ảnh, lần sau tôi đề nghị khi hai bé được 12 tuần cô có thể siêu âm màu để thấy bé rõ hơn.” Bác sĩ mỉm cười đề nghị.

Đưa hai tấm ảnh cho cô.
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Tịnh Kỳ nhận lấy, cẩn thận cất vào trong túi rồi dịu dàng mỉm cười đáp lại.

Nữ bác sĩ cảm nhận được tình yêu của mẹ tràn lan trong người cô.

Hai bé cưng kia chắc chắn sẽ rất vui vì có một người mẹ như cô.

Say khi siêu âm song Tịnh Kỳ có chút váng đầu, cô biết đây là do bản thân chưa ăn sáng tạo thành, đang định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một chút thì một bàn tay đỡ lấy cô.
“Không sao chứ?”
Giọng nói khá quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu Tịnh Kỳ, nghe được âm thanh này cô có chút cứng đờ, hít một hơi, ngẩng đầu: “Tôi không sao.

Cảm ơn” Không dấu vết tránh thoát anh ta.
Bạch Doanh Trần thấy vậy chỉ cho là cô không được tự nhiên.

Anh vừa thấy cô đi ra từ khoa sản kết hợp với sắc mặt tái nhợt.

Đôi mắt trở nên thâm đen hơn.

Cô đến đây là…
“Anh đưa đến đây…?” Thực sự cô không biết nên nói gì? Tại sao anh ta xuất hiện ở đây? Muôn vàn suy nghĩ vây quanh đầu, cô muốn đỡ bảo bảo nhưng sợ anh ta biết sẽ gây hại cho cô cũng sợ anh ta biết được mà gây khó dễ cho anh hai.
Bạch Doanh Trần mỉm cười, đi bên cạnh cô: “Là em gái tôi bị đau bụng nên tôi đưa nó đến đây.”
“Vậy sao?” Tịnh Kỳ cười khan.
“Đúng vậy.”
Anh ta vừa dứt lời, hai người đều im lặng không nói gì.

Không khí có chút trầm xuống.

Có lẽ vì đói bụng nên gương mặt Tịnh Kỳ càng trở nên tái nhợt hơn.

Làm một số người trong đó có Nghiên Dương đang quan sát cô từ xa và Bạch Doanh Trần người đang đứng trước mặt cô nghĩ rằng cô vừa phá thai.
Nếu biết được suy nghĩ của họ, Tịnh Kỳ sẽ không tức giận mà thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy hai bé yêu sẽ không gặp nguy hiểm.
“Tôi có chút việc, xin phép đi trước.

Khi nào có thời gian rảnh tôi mời anh uống cà phê.” Nghĩ đến những việc anh ta đã làm, còn có Hướng Mai vẫn đang ở chỗ anh ta, cơn đói bụng của cô liền thành sự ghê tởm, có chút buồn nôn.

Cô sợ cô còn nhìn anh ta thì sẽ nôn ra đây mất.
Bạch Doanh Trần quan tâm hỏi: “Có cần tôi đưa về không?”
“Không cần tài xế của tôi đến rồi.” Nói xong không đợi anh ta đáp lại liền ngay lập tức rời đi.
Bạch Doanh Trần nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng hơi giương, xem ra kế hoạch của hắn sắp thành công, rất nhanh cô sẽ là người của hắn.
Lưng Tịnh Kỳ như bị kim chích, ánh mắt của anh ta làm Tịnh Kỳ cực kì không thoải mái.

Cô cố gắng bước đi thật nhanh rời khỏi bệnh viện.
Ăn sáng xong, Tịnh Kỳ mới thở dài một hơi.

Suy nghĩ có chút bay xa, nếu Bạch Doanh Trần biết cô phá thai thì Hoài Cẩm Nam biết cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Dù sao cô cũng không muốn để anh biết, anh hiểu lầm càng tốt.

Như thế hai bé yêu sẽ là của cô, việc cần thiết bây giờ là khiến cho Hoài Cẩm Nam giải quyết hiệp ước trước khi bụng cô càng rõ hơn.
May mắn bây giờ trời gần vào thu nên chỉ cần cô mặc hơi dày một chút là được.

Nghĩ nghĩ cơn buồn ngủ lại ập tới, cô quyết định vứt mọi suy nghĩ ra sau đầu.

Việc quan trọng nhất hiện tại là đi ngủ, hai bé yêu và cô cần nghỉ ngơi.
Vừa nằm lên giường, Tịnh Kỳ rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Hoàn toàn không biết ở Nam Kinh, người đàn ông kia vì cô không nghe máy mà sắp phát điên.
“Em rốt cuộc đang làm gì?” Hoài Cẩm Nam đấm mạnh lên mặt bàn, cảm giác khó chịu đang bao trùm anh.

Gần ba mươi năm, lần đầu tiên anh trải qua cảm giác không thể kiểm soát mọi chuyện trong tay như vậy.
Một lần nữa không gọi được cho cô, anh phẫn nộ gọi cho bí thư Trần: “Tịnh Kỳ đang ở đâu?”
Giọng nói như băng tuyết ở Nam cực làm bí thư Trần không tự giác được mà run run, anh ta làm sao mà biết hiện tại Tịnh Kỳ ở đâu.

Đó là người yêu ông chủ cơ mà có phải người yêu anh ta đâu.
“Xin anh đợi tôi một chút.” Không tới một phút sau, bí thư Trần đã biết được vị trí của bà chủ tương lai “Tịnh Kỳ tiểu thư hiện tại đang ở tại khách sạn của chúng ta trong Hoành Thôn.”
Dứt lời bí thư Trần liền im lặng chờ đợi sự phân phó của ông chủ, Hoài Cẩm Nam nghe vậy trả lời đã biết rồi cúp máy.
Anh muốn trực tiếp gặp mặt, như vậy anh mới có thể yên tâm được.

Cầm lấy chìa khóa trên bàn, nhanh chóng xuống tầng hầm.
Vốn từ Nam Kinh đến An Huy sẽ mất hơn hai tiếng nhưng vì quá vội vàng gần hai tiếng sau anh đã có mặt ở trước khách sạn mà cô thuê.

Trùng hợp khách sạn này lại là của Bác Dương nên rất nhanh anh tìm được phòng của cô.
Đẩy cửa bước vào, không nhìn thấy bóng dáng cô.

Liếc nhìn kệ giày, biết cô còn ở đây, Hoài Cẩm Nam thở phào một hơi.

Nhẹ nhàng bước đến cạnh phòng ngủ, từ từ đẩy ra.

Một người đang ngủ ở trên giường, hơi thở nhè nhẹ làm người an tâm song cũng luôn biết cách mà dày vò trái tim người khác.
Hoài Cẩm Nam đến gần quan sát, cô vẫn vậy gương mặt vì ngủ say mà hồng hồng, cái mũi hơi đỏ, cả người tràn đầy tinh lực không có chút dấu hiệu nào của người vừa phá thai.

Anh nhíu mày, hơi hơi vén chăn cô lên.
Đôi mắt không thể tin được mà trừng lớn, dáng vẻ vô cùng ngây ngốc, khác xa hoàn toàn với dáng vẻ nói một không hai nức tiếng trên thương trường của anh.

Nếu hiện tại Tịnh Kỳ tỉnh nhìn thấy vẻ mặt này của anh nhất định sẽ cười lớn ba ngày ba đêm.
Vì bác sĩ đã dặn khi ngủ cần mặc đồ thoải mái để em bé phát triển khỏe mạnh nên Tịnh Kỳ thay một cái váy lụa duy nhất cô mang đến, cô định ngủ dậy mới đi mua thêm.
Tuy chiếc váy rộng rãi nhưng do cô nằm nghiêng, vạt áo mềm mại dán sát vào cơ thể nhỏ xinh, cũng vì thế mà anh có thể nhìn rõ bụng cô hơi gồ lên.

Là cô chưa bỏ hay là…
Bạn tay run run sắp sờ lên bụng cô thì trên mặt truyền đến cơn đau bất ngờ.

Cô… đấm… anh.

Đã thế ra tay còn rất nhanh và mạnh thực không hổ là đai đen taekwondo, nhiều khi anh cũng quên mất cô vợ nhỏ của mình còn có món này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play