Tô lão tam tức giận đến mức đạp Hách Ái Đệ một cước: "Đồ ngu xuẩn!"Hách Ái Đệ vốn chỉ ngồi nửa mông, bà ta chịu một đạp này, trực tiếp ngã xuống mặt đất.Thụ Oa nhanh chóng ôm mẹ mình, Hách Ái Đệ ủy khuất ôm con trai gào oa oa.Tô Lão Đại cũng bị hù dọa, ông ấy nhìn ông cụ, biết ông cụ khẳng định là hi vọng cả nhà hòa thuận.Ông ấy hít một tiếng, khuyên giải: "Chúng ta đều họ Tô, thủy chung là người một nhà, có thể tự giải quyết nội bộ thì hãy giải quyết với nhau."Lời này ông cụ thích nghe, "Thằng cả, con nói xem giải quyết như thế nào?"Tô Lão Đại được ông cụ cho phép, nói với Hách Ái Đệ: "Hách Ái Đệ, lần này thím phạm sai lầm cực lớn, thím quỳ xuống nhận lỗi với chị dâu hai của thím, không nên bởi vì chuyện của thím mà liên lụy đến đời sau.

Bách Tùng Bách Thụ tuổi còn nhỏ, nếu có một người mẹ ngồi tù, đừng nói không thể học trung học, về sau bọn nó làm sao ngẩng đầu lên làm người?"Bác gái cả cũng khuyên: "Yêu Đệ thím hãy thành tâm thành ý nhận lỗi với chị dâu hai của thím đi."Hách Ái Đệ nhìn quanh một vòng, lúc này, trong nhà này cũng sẽ không có người giúp bà ta, ngoại trừ nhận sai, bà ta không có biện pháp nào khác.Bà ta ngu, nhưng da mặt cũng dày, cắn răng một cái, "Ba" một tiếng quỳ trên mặt đất, quỳ đi đến bên người Trang Thuận Lan: "Chị dâu hai, em nhất thời hồ đồ, lỗi của em.

Em vốn là muốn hù dọa mấy người một chút, không nghĩ tới thực sự hại bọn nhỏ.

Thật sự, em không muốn hại bọn nhỏ.

Hách Ái Đệ em là người thế nào, hẳn là chị hiểu được, lòng dạ em không có ý xấu."Trang Thuận Lan ghét bỏ rút tay về: "Thím đừng có đụng vào tôi.

Thím thiếu chút nữa hại Yêu Muội nhà tôi! Thím nói lòng dạ thím không xấu, tôi thấy thím tâm địa ác độc cực kỳ!""Chị dâu hai, chị hãy tha thứ cho em đi!" Hách Ái Đệ tới kéo kéo, bị Trang Thuận Lan hất ra lần nữa.Bác gái cả ngồi ở một bên thấy tình thế khó xử, bà ấy đứng lên, ai cũng không dám khuyên.Tô lão tam thấy cả nhà chị dâu hai mềm không được cứng không xong, ông ta nghĩ biện pháp đổi chủ đề nói ra: "Vừa rồi Tô Hòa nói muốn hoàn toàn chia nhà, làm sao hoàn toàn chia nhà?"Nói đến trọng điểm, hoàn toàn chia nhà mới là mục đích chân chính mà Tô Nguyệt Hòa náo ra một màn này.Tô Nguyệt Hòa nói: "Lúc trước khi chia nhà, chú ba còn chưa kết hôn, ông bà nội tự nhiên đều theo chú ba, hai năm nay chú ba thím ba nhắc mấy lần, muốn hai nhà chúng ta chia tiền ăn của ông nội, chúng ta cũng bỏ ra.

Lần này chúng ta chia nhà hoàn toàn một chút, chia Tiểu Bài Lĩnh thành 5 phần, ông nội 2 phần, các phòng khác mỗi nhà 1 phần, ông nội ở với ai thì chia đỉnh núi cho người đó.

Cái này hợp lý không?"Nghe rất hợp lý, nhưng ở niên đại này đỉnh núi không trồng được lương thực, chỉ có thể cắt cỏ kiếm củi, ông nội cho dù có hai phần đỉnh núi cũng không đổi ra được tiền để bù vào phí chia lương thực của đội sản xuất.Ai bằng lòng nuôi dưỡng ông cụ?Bác cả bác gái cả không nói gì, chú ba thím ba cũng không nói chuyện, ông cụ nhìn chằm chằm mọi người, thất vọng, hung hăng gõ cái tẩu trên bàn.Tô Lão Đại vội vàng nói: "Cha muốn ở với ai thì ở với người đó? Cha ngài thấy sao?"Quả nhiên không ai muốn chủ động đứng ra dưỡng lão cho ông nội.Nông thôn đều như vậy, bà nội còn đỡ, có thể làm việc nhà, ông nội đều là bị ghét bỏ.Đặc biệt là ông cụ Tô khẩu vị lại kén ăn, tính tình lại lớn, làm thầy lang lại cứ không thu người nghèo tiền, ở nhà ai là nhà đó gánh vác.Đỉnh núi Tiểu Bài Lĩnh, theo Tô Nguyệt Hòa, chính là gà mái tương lai sẽ đẻ ra trứng vàng, vào trong túi sớm một chút quan trọng hơn bất kỳ cái gì.Cô ngẩng đầu nhìn mẹ một chút, hai mẹ con trên đường trở về đã thương lượng xong, mặc dù Trang Thuận Lan không biết đỉnh núi Tiểu Bài Lĩnh kia có làm được cái gì, nhưng bà ấy sẵn sàng nghe lời con gái..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play