Đặt đèn dầu ở trên ghế đẩu, Tô Nguyệt Hòa ngồi xổm ở bên cạnh, trong tay nhặt một khối nhựa plastic nhỏ hơ ở bên trên ngọn lửa...Nhựa plastic nóng chảy dán vào vị trí bung keo của đôi giày giải phóng, sau đó lấy tay đè lên miết cho nó dính chặt lại.Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi đặc trưng của nhựa plastic đốt cháy.Trang Thuận Lan ngồi ở một bên nghỉ ngơi, bà còn đang suy nghĩ về lá thứ hôm nay nhận được.Vị quân nhân mà Hoàng Xuân Mi này, nhìn các phương diện điều kiện đều không tệ, còn là sinh viên, Trang Thuận Lan có chút phiền muộn.Bà âm thầm suy đoán, người tiến cử căn bản không đem tình huống thực tế và yêu cầu của nhà bà nói cho đối phương biết.Bằng không đối phương một sinh viên đại học làm sao có thể đáp ứng xem mắt?Sinh viên ở trong bộ đội, cất bước liền cao hơn người khác, ít nhất cũng là đội trưởng ấy chứ?"Đi gặp một lần, trước mắt đừng nói cái gì mà ở rể hay không, nếu như các con thích nhau thì mẹ sẽ chuẩn bị đồ cưới cho con." Trang Thuận Lan không muốn bởi vì sự ích kỷ của mình mà ảnh hưởng đến nhân duyên tốt của con gái.Gặp được người đàn ông tốt là không dễ dàng.Tô Nguyệt Hòa cười nói: "Mẹ mẹ không quan tâm con tìm người ở rể sao?"Trang Thuận Lan hít một tiếng, "Người ta là sinh viên, cất bước chính là đội trưởng, làm tốt thì về sau còn có thể thăng lên Đại đội trưởng, dáng dấp lại tốt...!Con nghe xem có điều kiện nào giống như là có thể ở rể đâu chứ?"Tô Nguyệt Hòa đè chỗ hở của giày giải phóng thêm một lần, mới đứng dậy, "Có thể người ta chỉ là vì đáp ứng người tiến cử cho có lệ, tùy tiện gặp một lần thì sao, mẹ cũng đừng quá để trong lòng."Trang Thuận Lan cười nói: "Mẹ đương nhiên vẫn hi vọng có thể nên chuyện.

Con viết một phong thư hồi âm, nói chủ nhật tuần sau có thời gian, trưa mai, con cầm thư lên trên trấn, nhờ người bán vé xe khách đưa cho cha con, để cha con chuyển cho Hoàng Xuân Mi."Tô Nguyệt Hòa gật đầu: "Ừm, lát nữa con đi viết."Cửa phòng "Kẹt kẹt" một tiếng bị đẩy ra, em tư chui một cái đầu vào, nói khẽ: "Chị cả, Bạch Kiến Quốc kia lại tới."Bạch Kiến Quốc khẳng định là hôm nay nghe nói chuyện đối tượng hẹn hò của cô không đáng tin cậy, lại tới tìm cơ hội.Tô Nguyệt Hòa hỏi: "Anh ta ở đâu?""Trong phòng chú ba, đang chơi cờ tướng với chú ba."Tô Nguyệt Hòa nhỏ giọng nói: "Đừng để ý đến anh ta."Trang Thuận Lan cực kỳ ghét Tô Lão Tam ở thời điểm này còn đi lôi kéo Bạch Kiến Quốc, nhưng việc này bà lại không tiện xen vào, đành phải nhẹ giọng oán trách: "Nói chuyện hợp rơ với chú ba con đều không phải là người tốt lành gì.

Con xem cái đôi mắt tam bạch kia của Bạch Kiến Quốc kìa, vừa nhìn chính là thứ không có lương tâm."Trang Thuận Lan hết lòng tin theo tướng mạo, Bạch Kiến Quốc dáng dấp không tệ, nhưng chính là cặp mắt kia khiến bà rất không thích, trong nguyên thư, bà không đồng ý Tô Nguyệt Hòa gả cho Bạch Kiến Quốc, là Tô Nguyệt Hòa khăng khăng muốn gả.Việc này cũng dẫn đến, sau khi Tô Nguyệt Hòa cưới ở nhà chồng bị chọc tức, bị Bạch Kiến Quốc bạo lực gia đình, cô đều không dám kể ra nửa câu với mẹ.Đó là quả đắng mà cô tự ăn.Lần này cô tuyệt đối sẽ không để kịch bản trong sách tái diễn.Tô Nguyệt Hòa mang theo giày giải phóng lên lầu, ngồi ở trước bàn viết xong thư hồi âm, cô cầm ảnh của Lương Chính Phong nhìn một chút, người đàn ông này và Bạch Kiến Quốc hoàn toàn khác biệt, chỉ từ ảnh chụp là có thể nhìn ra được: Khí thế chính trực cuồn cuộn.Cô lại nhìn vài lần, mới bỏ ảnh chụp vào trong phong thư.Niên đại này xem mắt, nếu như là đưa ảnh chụp cho nhau, chờ sau khi xem xong, mặc kệ có chọn trúng hay không đều phải trả ảnh lại.Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chờ cô ngẩng đầu, phát hiện thím ba chê cười đứng ở cửa.Tô Nguyệt Hòa bỏ thư phong vào trong ngăn kéo."Tô Hòa, trong phòng cháu làm sao có mùi thuốc nồng vậy?" Hách Ái Đệ đi đến, ngang nhiên ngồi ở trên ghế bên cạnh cô.Đó là mùi thơm của sâm núi và đương quy, đương quy mà Tô Nguyệt Hòa mới đào về đặt ở bên trên nong trúc, còn chưa hong khô.Tô Nguyệt Hòa không có phản ứng, Hách Ái Đệ nịnh nọt cười: "Hôm nay là thím ba sai, đầu thím đập lên trên mặt đất, hiện tại còn đau này, về sau thím sẽ không xúc động như thế nữa."Tô Nguyệt Hòa căn bản không tin lời Hách Ái Đệ nói, có một số người nói chuyện cứ như đánh rắm, nói xong cũng quên luôn."Còn không phải bởi vì cháu không biết tốt xấu hay sao.

Người ưu tú như Bạch Kiến Quốc không muốn, một hai phải đi xem mắt với một kẻ bệnh lao.

Thím ba giật dây cho cháu là vì cái gì? Còn không phải là vì tốt cho cháu? Vì sắp xếp ổn thỏa chuyện này.""Thím ba, nếu như thím thật sự vì tốt cho tôi, vậy chuyện của tôi thím cũng đừng nhúng tay vào.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play