Tô Nguyệt Hòa đi ra ngoài, đến nhà Trần Thu Hồng, em ba từ đối diện chạy tới, ghé tai nhỏ giọng nhắc nhở: "Nói chuyện khàn khàn còn cà lăm, lùn lắm."Kết quả Tô Nguyệt Hòa bên này vừa tới nhà Trần Thu Hồng, đối diện lại thấy được người đàn ông cả người cao còn không bằng cô đứng tại dưới mái hiên, đang khạc đờm ở ven đường.Thì ra Trần Thu Hồng vừa đồng ý ngon ơ, một bên khác lại chạy trở về kêu Lục Oa tới, Trần Thu Hồng vẫn là muốn cho bọn họ gặp nhau một lần.Lúc Lục Oa nhìn thấy Tô Nguyệt Hòa, hai mắt ngây ngốc nhìn thẳng!Anh ta nghe nói qua Tô Nguyệt Hòa có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng không có đoán được, là xinh đẹp như vậy, xinh đẹp hơn tất cả những cô gái mà anh ta từng gặp.Ngoại trừ "xinh đẹp" ra thì anh ta không nghĩ ra từ gì khác.Tô Nguyệt Hòa không nghĩ tới Trần Thu Hồng nói lời không giữ lời, cô vốn định xoay người rời đi, ai ngờ Lục Oa thấy cô muốn đi, mau chóng gọi cô rồi đi về phía trước."Tô.

.

.

đồng chí Tô Nguyệt Hòa.

.

.

Tôi tên.

.

.

Tôi tên La Lục Tường." Nói xong anh ta tự tin cười cười, kỳ thật tướng mạo của La Lục Tường nói ra thì cũng được, chỉ là nói chuyện cà lăm khàn khàn, hơn nữa không có lễ phép.Trần Thu Hồng thấy cháu trai nhà mình dũng cảm như thế, đứng ở phía sau mặt mũi tràn đầy vui mừng mà cười.Tô Nguyệt Hòa lễ phép gật gật đầu, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng che khuất mũi, khứu giác của cô nhạy bén, miệng tên La Lục Tường này rất thúi, hơn nữa sắc mặt xanh xám như gan heo, hẳn là sức khỏe có vấn đề."Đồng chí La, chào anh, anh có muốn đi bệnh viện huyện kiểm tra một chút, nhìn xem phổi và dạ dày có vấn đề gì hay không?"La Lục Tường nghe xong, ngây ngẩn cả người, có ý gì? Cô nói anh ta có bệnh?Tô Nguyệt Hòa thấy La Lục Tường sửng sốt không nói lời nào, lách mình bước nhanh đi.Về đến nhà, Trang Thuận Lan đang ở trong phòng bếp rửa chén, em ba đồng thời trở về, một năm một mười kể lại chuyện đã xảy ra cho mẹ mình nghe.Nói còn chưa dứt lời, Trần Thu Hồng đi theo vào, chị ta trả đũa trước: "Tô Hòa, cô bị sao vậy hả? Gặp một lần thì có làm sao? Con mắt mọc lên tận não rồi hả?"Trang Thuận Lan chà xát nắm tay, cũng không yếu thế: "Trần Thu Hồng, chúng ta không phải đã nói, trước tiên không gặp mặt, lần này Tô Hòa đi qua chính là nhìn qua cửa sổ thôi có đúng hay không? Tự cô nói chuyện không giữ lời, còn trả đũa, há miệng liền cắn người! Đến tột cùng là ai con mắt mọc lên tận não?"Trần Thu Hồng: "Thím Lan, thím có biết Tô Hòa nói cái gì hay không? Nó mắng Lục Oa có bệnh!"Tô Nguyệt Hòa giải thích: "Tôi không có xem thường ai, tôi cũng không có mắng anh ta, tôi chỉ là nhìn thấy anh ta có đờm, phổi có khả năng bị viêm, nói chuyện miệng thối, dạ dày hẳn là cũng xuất hiện vấn đề."Em ba ở một bên nhỏ giọng lầm bầm: "Hắn còn khạc đờm lung tung nữa."Trần Thu Hồng thiếu chút nhảy dựng lên: "Các người nói gì vậy.

A, các người có tri thức có văn hóa các người không khạc đờm? Nông dân ai không khạc đờm? Chướng mắt thì cứ nói thẳng, nào có kiểu nguyền rủa người khác mắc bệnh như vậy? Thật không ra gì."Tô Nguyệt Hòa múc nước từ trong chum nước ra rửa tay: "Tôi đề nghị anh ta đi bệnh viện huyện khám thử, có nghe hay không thì tùy mấy người.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play