La Hồng gật đầu, dù sao hẳn cũng là một tên bại hoại, sẽ không có chuyện lòng tốt nối dậy.
Những người này, vốn là người đáng thương, nhưng người đáng thương cũng có chồ đáng hận.
Đồ Tam Đa trốn ở đây sao?
La Hồng nheo mắt, tiếp tục đi sâu vào.
Đi được một lúc, La Hồng ngừng bước, dầm lên vũng nước bẩn trên con đường, quay đầu, nhìn sang cửa hàng thịt heo.
Muỗi ruồi bay vù vù.
Mùi tanh hôi từ cửa hàng thịt heo khiến La Hồng nhíu mày.
Mà Thanh Đồng Tà Lệnh chỉ ra, vị trí của Đồ Tam Đa kia, là ở trong cửa hàng thịt heo này.
“Lão Triệu, ở bên ngoài đợi ta.”
La Hồng nói.
Sau đó, vung tay, một thân bạch y đi vào trong cửa hàng thịt heo.
Triệu Đông Hán do dự một chút, vẫn là cầm đao thủ trước cửa.
Đồ Tam Đa đặt đao giết heo xuống, nhìn Hắc Thiết Tà Lệnh.
Trong lòng mơ hồ có cảm giác bất
an.
“Đến rồi sao?”
Đồ Tam Đa vẻ mặt hung tợn, khóe miệng dần dần cong lên, lộ ra một nụ cười ác độc.
“Lạc Hồng công tử 1
“Giết Huyết Linh Cơ ở Hắc Vân trại, giết Hồ Chi Thủy ở Thanh Hoa lâu, bây giờ lại chuẩn bị đến Địa Thử Nhai
diệt trừ ta, ba tên Tà tu của huyện An Bình, ngươi đều muốn thanh lý!”
“Hay cho một tên chính nghĩa mẫu mực trừ ma vệ đạo của huyện An Bình.”
“Tấm lòng sao lại lớn
như vậy?”
Trong giọng điệu của Đồ Tam Đa, tràn đầy sát khí.
“Nhưng ngươi không biết, thế gian này hiện giờ, nửa thiên hạ đều muốn giết ngươi, lão tử cũng sớm đoán được ngươi sẽ đến!”
“Cái này gọi là địa phủ không cửa, ngươi lại xông vào!”
Trong con ngươi của Đồ Tam Đa lóe lên hưng phấn điên cuồng.
Cầm Hắc Thiết Tà Lệnh, dao mổ trong tay, đột nhiên vung xuống.
Ken két!
Hắc Thiết Tà Lệnh bị chém làm
đòi!
Trảm lệnh vi tấn!
Địa Thử Nhai, tốt xấu lẫn lộn, người đào vong ngoài huyện An Bình, đa số đều chen chúc trên con đường này, mặc dù có rất nhiều người cô’ gắng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cũng có rất nhiều người buông bỏ hy vọng, ăn no chờ chết.
Triệu Đòng Hán thủ bên ngoài cửa hàng thịt heo. Bỗng dưng, hắn ta cảm thấy có một trận gió lạnh thổi tới.
Triệu Đông Hán chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Địa Thử Nhai vốn dĩ tốt xấu lẫn lộn ầm ĩ trong chốc lát đã trở nên im lặng, đám người biến mất không thấy, giống như một con đường chết, có gió lạnh thổi qua những con ngõ và đường phố.
Đinh linh linh
Có tiếng chuông bạc vang lên, giấy vàng mã bay phất phới, trên mặt đất nhẹ nhàng nhô lên. Trên một tòa lầu các rách nát trên Địa Thử Nhai, một vị sa di mặc tăng bào rách rưới ngồi trên đó, cầm chiếc chuông bạc dính bùn quấn vải xung quanh, lung lay, nở nụ cười quỷ dị, tà khí trên người không ngừng tuôn ra.
“Vậy mà lại bị Đồ Tam Đa đoán trúng, Lạc Hồng công tử này, một lòng trừ ma vệ đạo, trừ bỏ hai vị tai họa trong huyện An Bình, vẫn chưa chịu dừng tay khó trách Đồ Tam Đa
này dám cam đoan rằng Lạc Hồng còng tử nhất định sẽ đến giết gã.”
“Nếu bây giờ Hoá Long Kiếm Trần Thiên Huyền vẩn còn trấn thủ ở huyện An Bình, Tà Vương Nhị phẩm cũng bị Trần Huyền Thiên một kiếm đóng chết, bọn ta dĩ nhiên không dám ra tay, nhưng nay Trần Thiên Huyền đã rời thành ước chiến với Thương vương Viên Thành Cương phủ Giang Lăng phía nam, đây là cơ hội để bọn ta động thủ
“Trong Thiên Địa Tà Môn, giải thưởng liên quan đến con trai của La Nhân ĐỒ, thật là vô cùng đắt đỏ!”
“Đáng đế đi mạo hiểm một lần.”
Tăng nhân rách rưới hưng phấn nở nụ cười.
Nhiều cao thủ Nhị phẩm như thế, chưa ai có thể giết được La Hồng, nếu gã ta có thể giết được, nhất định vang danh thiên hạ!
Hai bên Địa Thử Nhai, trên đỉnh của một tòa lầu lụi bại, một người thêm một người đội nón lá cầm chùy đen xuất hiện, tống cộng bảy người, tà khí toàn thán tuôn trào, đều là Tà tu.
Sắc mặt Triệu Đông Hán thay đổi.
“Ta đã nói mà, công tử gần đây bị sao chổi quét qua, vừa ra khỏi cửa đã gặp tai hoạ, bảo công tử đừng ra ngoài, còng tử sao lại không nghe chứ?”
Sắc mặt Triệu Đông Hán chua sót, dường như suy sụp tinh thần, tám tên Tà tu, làm cho bầu trời Địa Thử Nhai thổi từng trận gió lạnh, tà khí khiến người khác cảm thấy cực kỳ áp lực.
Trong tám tên Tà tu này, có sáu kẻ Bát phẩm, có một kẻ là Tà tu Thất phấm
Về phần sa di rung chuông kia, tà khí nồng đậm đến mức sắp tuôn thành sòng.
Đó chính là một tà tu bán Lục phẩm!
Xong rồi!
Triệu Đông Hán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trần quản gia còn trấn thủ ở La phủ, những tà tu này sao lại dám lộ liệu hiện thân ở Địa Thử Nhai như vậy?
Chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đáu đó!
Nhưng mà, giờ phút này không phải thời điếm suy nghĩ những thứ này.
Triệu Đông Hán đột nhiên rút đao, khí huyết trên người Võ tu Thất phẩm bùng lên, quay đầu về hướng cửa hàng thịt heo rống lên.
“Công tử! Nguy hiểm! Mau chạy đi!”
Khặc khặc khặc
Thế mà, đám Tà tu trên nóc nhao nhao cười lên.
Gió lạnh gào thét, sau đó, cuối đường của Địa Thử Nhai, từng nhóm từng nhóm quỷ ảnh bắt đầu xuất hiện
Từng hàng từng hàng thi thể thối rữa cả mặt, phá vỡ gió lạnh, theo đó là quỷ ảnh gào thét, bổ nhào đến, trong Địa Thử Nhai giống như mở cống nước lũ, nhanh chóng bao phủ mọi thứ.
Tai họa đột kích.
Trong chốc lát hình ảnh dọa người, giống như bách quỷ dạ hành.
Trong cửa hàng bán thịt.
La Hồng hơi nhíu mày, trong không khí lập tức trở nên nồng nặc tà khí, khiến đôi mắt hắn không khỏi ngưng lại.
Thêm một tiếng rống của Triệu Đông Hán.
La Hồng thở dài một hơi.
“May mắn bản công tử
thông minh, đã sớm tính trước đối tượng nhằm vào ”
“Đồ Tam Đa này có sát tâm với ta, sợ là không thể cùng nhau đạt thành bá nghiệp Đại Phôi Đản.”
Hơi tiếc nuối.
La Hồng ngẩng đầu.
Kiếm khí trong kinh mạch vận chuyển, vung mạnh lên, công kích lên phá cửa phía trước.
Kiếm khí va chạm, cửa bị chia năm xẻ bảy, vụn gổ bay tán loạn, kèm theo mùi tanh của thịt heo.
Sau đó, thấy một bóng dáng cường tráng hiện ra trên bàn giết heo sau cánh cửa.
Đó là một gương mặt dữ tợn, với cái đầu trọc và nụ cười ác độc.
Trên bàn, toàn là những thanh đao sắt dày đen, đao giết heo cắm ở chỗ khác, bày một loạt chi chít.
“Chính nghĩa mẫu mực, ta khinh! Chết đi!”
Trong mắt Đồ Tam Đa lộ ra vẻ nguy hiểm.
Gã chính là một tên tà ma đà sát mấy thôn liền, há có thế cam tâm khoanh tay chịu trói?
Một tiếng mắng vang lên.
Tà khí trên người đột nhiên bạo phát, bàn tay to lớn vỗ một phát lên bàn mổ heo.
Rầm rầm rầm!
Một đống đao cắm trên bàn mố heo, lập tức hóa thành phi đao, bắn ra kịch liệt, xoay tròn cấp tốc, mang theo gió tanh mưa máu, ầm ‘âm rung động, chằng chịt, bổ về phía La Hồng.
Mà Đồ Tam Đa cũng lộ ra vẻ khốc liệt, da thịt bắt đầu trở nên thô ráp.
Thân thể nghiêng về phía trước, đao mổ heo xoay một độ cong đáng sợ.
La Hồng đứng yên tại chỗ, chống kiếm Thanh Đồng thượng đẳng vừa mới đổi.
Đối mặt với một loạt dao mổ heo này, bạch y bị gió mạnh thối bay phất phới.
Trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm Đồ Tam Đa đánh tới, dần dần không còn cảm xúc.
“Bản còng tử còn phải tranh thủ thời gian đi cứu hộ vệ không khiến người khác bớt lo kia.”
“Nếu ngươi đã muốn chết.”
“Vậy thì chết đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT