Đao hóa thành kiếm.
Kiếm khí vô hình hóa thành kiếm cương hư ảnh phá hủy cả con phố dài.
Thân thể của đám bạo dân vừa xông lên trước chợt ngừng lại, bên trong từng đôi mắt mang theo vẻ không thể tin.
Trời đất hoàn toàn yên tĩnh.
Sau đó, từ dưới chân La Hồng, có một đạo vết kiếm lan ra, tràn dài cả một đường, giống như một con kênh.
Có bạo dân bị đánh thành hai nửa, xác th1t và máu rơi vãi đầy mặt đất.
Có người cánh tay bị chém, phát ra tiếng khóc thê thảm.
Có người bị một đao này dọa cho tiểu trong quần.
Cục diện trởn nên vô cùng hỗn loạn.
Đám nho sinh, sĩ tử còn đang tức giận quát lớn kia, hai mắtthất thần, từng người bất lực quỳ rạp trên mặt đất.
Bọn họ nhìn qua vết nứt trải dài trên con đường đá xanh kia, hồn bay phách lạc.
Đám dân chúng tham gia náo nhiệt sợ đến phát khóc, đến cả dũng khí quay người chạy trốn cũng chẳng còn, thi nhau quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu.
Lúc La Hồng đang mềm yếu không đáp lại, bọn họ có thể chửi rủa bay, nước miếng tung bay.
Nhưng, khi La Hồng hóa thành ác nhân, một kiếm giế t chết mười người, đến mắng bọn họ cũng không dám nữa.
Trước cửa La phủ.
Triệu Đông Hán giật mình há mồm, để lộ ra cái răng cửa bị thiếu.
Đây chính là.....!Lấy lý phục người mà công tử nói đến? Nói sự thật, giảng đạo lý đây sao?!
Tiểu Đậu Hoa cùng La Tiểu Tiểu vừa đi đến cửa trước cũng trừng to mắt không thể tưởng tượng nổi.
Tỳ nữ Hồng Tụ cũng có vài phần kinh ngạc.
Sau khi chém ra một đao, La Hồng nhíu mày, ném trả lại đao cho lão Triệu.
“Dùng đao làm kiếm, quả nhiên không thoải mái bằng dùng kiếm thật.”
Quay đầu, nhìn con phố dài nhiễm đầy máu.
Nhìn xem đám nho sinh sĩ tử quỳ rạp trên đất, cùng đám dân chúng tham gia náo nhiệt, La Hồng lôi ra một quyển sách từ trong ngực, nắm lấy bút than.
Hắn đi tới trước mặt mấy vị sĩ tử nho sinh còn sống đang quỳ trên mặt đất nhưng đã hồn bay phách lạc.
La Hồng phủi phủi sách da người, nói: “Cả nhà Triệu phủ, ta còn chưa kịp giết, ai sai khiến các ngươi đến nói xấu bản công tử?”
Tên nho sinh vốn còn muốn kiên cường không nói lời nào.
Thế nhưng là, khi hắn nhìn thấy La Hồng cười, nụ cười nho nhã hiền hoà.
Nụ cười này khiến trong lòng nho sinh run lên, mấy tên nho sinh sĩ tử còn sống, chen lấn tranh nhau mở miệng.
“Là Chu gia! Chu gia chủ dùng danh tiếng Chu lão thái gia bảo chúng ta mở miệng nói xấu, nhục mạ công tử ngài, để công tử bị ngàn người chỉ trích! Bị ấn định tội danh!”
“Đúng đúng......!Là Chu gia!”
Lời của đám nho sinh sĩ tử này khiến La Hồng chau mày.
Chu gia.
Hắn không khỏi nhớ lại việc Chu gia chủ từng xuất hiện trong Triệu phủ.
La Hồng vui vẻ cười một tiếng, nhất bút trên tay viết tên đối tượng đầu tiên, Chu gia.
Hắn không để ý đến mấy vị sĩ tử còn đang dập đầu cầu xin tha thứ nữa mà đi đến trước mặt một tên bạo dân còn sống.
Đám bạo dân toàn thân nhuốm máu, sợ đến mức tiểu trong quần.
La Hồng ôn hòa cười một tiếng.
Trước nụ cười này, không đợi La Hồng mở miệng hỏi, tên bạo dân kia đã nói ra mọi chuyện.
“Tha......!Tha mạng, Lạc Hồng công tử, ta không cần tiền, không cần tiền của Vương gia nữa, ta muốn về nhà.”
Tên bạo dân nước mắt giàn giụa, thật sự là bị dọa sợ.
Tận mắt nhìn thấy mấy chục người ở bên cạnh bị một đao cách không đánh chết, khiến trong lòng hắn ta bị ám ảnh đến mức sinh ra bóng ma tâm lý.
La Hồng hơi nướng m: “Vương gia.”
Hắn trịnh trọng viết vào bên trong đối tượng thứ hai: Vương gia.
Sau khi viết xong.
La Hồng cất quyển sách đi, nhìn con phố lần cuối, thản nhiên nói: “Lão Triệu.”
“Có!”
Triệu Đông Hán một lần nữa đeo lại đao, khí huyết kinh khủng thuộc Võ tu Thất phẩm trên người bộc phát, một bước bay vọt, vượt qua năm sáu mét, tựa như một tòa núi nhỏ, rơi ầm sau lưng La Hồng.
Đám dân chúng còn đang sợ hãi, run rẩy bò xa.
Máu nhuốm trên đường dài, một tà bạch y, mang theo một người thủ vệ vạm vỡ đeo đao khôi đi thẳng về phía Chu gia và Vương gia ở cuối con phố dài.
Trên đỉnh đầu, giống như có mây đen lơ lửng, vừa cất bước, mây đen cũng bay về phía trước.
Mà trên con phố dài, những sĩ tử nho sinh cùng rất nhiều dân chúng đang kia, si ngốc ngẩn ngơ nhìn theo hai bóng người biến mất.
Huyện An Bình......!thay đổi rồi!
Một chủ một bộc này......
Muốn làm cái gì?!
Trước cửa La phủ, xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông.
Ba bóng hình xinh đẹp, tựa vào cánh cổng màu đỏ son.
Hồng Tụ vẫn bình tĩnh như trước, thân là một tử sĩ, loại cảnh tượng này đối với nàng ta cũng không là gì.
Tuy nhiên, đối với Tiểu Đậu Hoa và La Tiểu Tiểu, đó là chính là một cú sốc nặng k1ch thích hai người.
La Tiểu Tiểu che miệng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Trong miệng lẩm bẩm, không ngừng thì thầm: "Ta đã nói...!Ta đã nói ..."
"Ca ca quả nhiên là một tên xấu xa!"
"Mỗi lần kể chuyện ca ca đều muốn đánh ta, ngay cả muội muội mình ca ca còn không buông tha, vậy mà những người này lại dám chọc vào ca ca!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Đậu Hoa tái nhợt, nàng nhìn từng thi thể, sâu trong đôi mắt tuy rằng có sợ hãi, nhưng phần nhiều là thương cảm.
Hình ảnh lúc ẩn lúc hiện, cảnh tượng máu chảy đầm đìa này như chạm vào ký ức sâu bên trong tâm trí nàng.
Hàm răng cắn lấy đôi môi đỏ, bên trong đôi mắt có ánh nước lấp lánh.
Hồng Tụ liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, đôi lông mày tràn đầy khí khái hào hùng của nàng ta hơi nhăn lại.
Thiếu nữ này...!hình như có chuyện xưa?
Nhưng nàng ta cũng không nghĩ nhiều, mà quay đầu lại, nhìn La Hồng và Triệu Đông Hán đã biến mất ở cuối con phố dài, khóe môi hơi nhếch lên.
Trước cổng La phủ, khi bóng dáng của La Hồng và Triệu Đông Hán biến mất.
Những dân chúng đang quỳ gối và nho sinh sĩ tử sống sót định bò dậy và lén lút rời khỏi.
Chỉ có điều.
Hồng Tụ lại bước lên trước một bước, một luồng sát khí nồng đậm tỏa ra từ thân hình mảnh mai của nàng.
"Công tử chưa về, các ngươi đều phải quỳ."
Hồng Tụ lên tiếng.
Trên tay nàng ta xuất hiện một thanh đoản đao, rồi đột nhiên tung nó lên.
Thanh đoản đao lơ lửng trong không khí, có một luồng khí thế bá đạo lan ra từ nó.
Những người chuẩn bị đánh lén lại bị hù dọa khiến hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất lần nữa..