Văn Thiên Hành đứng dưới tán ô do tiểu đồng cầm, từng giọt mưa lớn đổ trên tán ô vỡ tan, tạo thành từng chùm tia nước li ti trắng xóa.
Bên tai vang lên tiếng hỏi yếu ớt của La Hồng – người đang ngồi bệt trong màn mưa.
Khuôn mặt vốn mang theo nụ cười của Văn Thiên Hành dần trở nên cứng ngắc.
“Con trai của La Nhân Đồ...”
Văn Thiên Hành không trả lời, chỉ cẩn thận nhìn La Hồng thật kĩ càng.
Người như thế này...!Thật sự chỉ mới đạt đến Cửu phẩm?
Tại sao ngay thời điểm này, gương mặt tươi cười như hoa kia của La Hồng lại đem đến cho ông ta một loại cảm giác tim đập luôn hồi – không rét mà run?
Trong thâm tâm Văn Thiên Hành mách bảo, cần diệt trừ ngay mầm mống hiểm họa này, nếu còn để lâu hơn nữa, sợ rằng đêm dài lắm mộng sẽ trở thành chướng ngại vật cản bước Thái tử.
Từ trên thân thể của La Hồng, ông ta tựa như thấy được bóng dáng La Nhân Đồ năm nào.
Người quê mùa như một gã nông dân kia, mang theo cây đao bổ củi dính đầy máu từng bước trở lại từ trong thi thể của năm ngàn thiết giáp người Hồ.
Lạc Phong hoảng hốt.
Nhìn khoảng sân đình lộn xộn, rách nát sau giao chiến, ông ta quả thực không biết nên nói gì.
Lạc Phong nhìn thi thể hai Võ tu Thất phẩm nằm la liệt trong sân đình, lại đưa mắt nhìn vào bên trong phòng khách, thi thể Ngụy Vô Nhàn đã nằm đấy từ lâu.
Hai Võ tu Thất phẩm cùng một Đạo tu Thất phẩm...
Cứ như thế chết trong tay La Hồng.
Nếu nói Trần Thiên Huyền hậu thuẫn phía sau La Hồng, giúp La Hồng giải quyết ba vị đạo sĩ Thất phẩm kia thì còn nghe được.
Nhưng sự thật là trong huyện An Bình, Trần Thiên Huyền cũng không giữ lại quá nhiều sự chuẩn bị phía sau.
La Nhân Đồ đưa các con của mình về ở ẩn, hi vọng con cái bình an, hạnh phúc, chỉ muốn là một người phàm sống yên ổn, ngăn cách khỏi chốn giang hồ, không dính dáng tới triều chính.
Cho nên, sức mạnh bảo vệ ông ta chuẩn bị cũng không bao nhiêu, nếu không, có Hắc Giáp quân do La Nhân Đồ thống soái, ai dám đến tìm đường chết?
Trong cả huyện An Bình, chỉ có một mình Trần Thiên Huyền.
Nhưng chỉ một người như vậy cũng đã đủ.
Vô số Nhị phẩm chẳng hề dám vào thành, chỉ dám đứng bên ngoài thi triển thủ đoạn để giữ chân Trần Thiên Huyền, câu giờ giúp sát thủ trong thành diệt trừ hai huynh muội này.
Nhưng những sát thủ Thất phẩm này, bây giờ hình như… đều từ một tay La Hồng giết chết!
Về phần Triệu Đông Hán sống dở chết dở nằm rạp trên đất kia, Lạc Phong vẫn hiểu rõ, tên thị vệ như thế này hơn phân nửa là không thể trông cậy vào.
Không khí Triệu phủ dần rơi vào khoảng yên tĩnh kì lạ.
“Ca ca!”
Giữa màn mưa, một tiếng gọi thất thang vang lên, xé rách cả tiếng mưa, phần nào đó phá vỡ không khí kì lạ trong phủ.
La Tiểu Tiểu xông vào màn mưa.
Mặc dù La Tiểu Tiểu thực sự rất ghét việc La Hồng kể chuyện cổ tích cốt chỉ để làm nàng cảm động vật lý nhưng dù sao thì La Hồng vẫn là người thân duy nhất của nàng.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng mất tích bí ẩn.
Trong lòng La Tiểu Tiểu, người thân duy nhất của nàng chính là La Hồng.
Mưa nặng hạt rơi ướt đẫm người La Tiểu Tiểu, nha đầu nhỏ mắt hoen đỏ không ngừng rơi nước mắt.
Nước mưa cùng nước mắt hòa vào nhau trên mặt nàng, thoáng nhìn thực sự rất thê thảm.
Tỳ nữ Hồng Tụ vội vàng bung ô chạy theo phía sau.
La Hồng chẳng buồn nhìn Văn Thiên Hành nữa, hắn quay đầu nhìn La Tiểu Tiểu đang chạy giữa làn mưa.
“Ca ca không sao cả, ca ca vẫn ổn.”
“Đừng khóc.”
La Hồng cười, vỗ nhẹ lên hai má bánh bao của cô bé.
La Tiểu Tiểu chăm chú nhìn từng vết thương lớn nhỏ ghê tợn trên người La Hồng, khóc càng lúc càng thương tâm.
Nàng thương tâm không chỉ vì La Hồng cứu mình mà bị thương, mà còn do bị phản bội vô cùng đau đớn.
Triệu Nguyệt là một trong số ít bạn bè, chơi khá thân với La Tiểu Tiểu, vậy mà chính ả ta lại là người muốn lừa nàng để giết La Hồng.
“Khóc cái gì, ca ca đâu có sao.
Về đến nhà, ca ca sẽ kể cho muội nghe nhiều chuyện cổ tích hay hơn nữa nhé!”
La Hồng cười nói.
“Hơn nửa thiên hạ này đều mong huynh muội chúng ta chết, nếu đã vậy chúng ta bất tử luôn cho bọn họ tức chơi.”
La Hồng nói, càng lúc càng cười lớn hơn.
La Tiểu Tiểu nhìn La Hồng cười to, cũng không hiểu sao, nín khóc, bất giác cười theo.
Văn Thiên Hành như có điều gì nhìn đôi huynh muội chẳng khác gì hai kẻ điên trước mắt này.
Hai tay ông ta chắp sau lưng, được tiểu đồng che ô, rời khỏi Triệu phủ.
...........
Trần quản gia một thân áo xanh đứng lặng người trong màn mưa.
Lạnh lùng vô tình.
Ông ngẩng đầu, nhìn những hạt mưa đang rơi xuống từ bầu trời đen làm tiêu tán khí tức quanh thân.
Những hạt mưa rơi trên mặt ông.
Bạch giao to lớn gầm thét giữa trời, mặt đất xung quanh phảng phất như có ngàn vạn kiếm khí dày đặc như cỏ mùa xuân.
Trường mâu lao đến như sấm bắt bị phá thành mảnh nhỏ, mũi tên băng như hòa vào thiên địa cũng bị gõ gãy lìa.
Trần quản gia đứng lặng ba hơi thở.
Gương mặt đang bị mưa cọ rửa bỗng chợt mở ra.
Bên trong đôi mắt tràn ngập sát khí.
Bàn tay mạnh mẽ ép xuống.
Thanh kiến đồng lơ lửng xung quanh ông lập tức phân thành bốn kiếm.
Chúng nhanh chóng lao về bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Bốn kiếm đâm xuống mặt đất.
Ầm!!!
Như tiếng núi lở vang lên bên tai, bốn phía bao quanh huyện An Bình, như có ngọn núi lớn sụp đổ, ầm ầm vỡ nát.
Sau đó, đất trời dần trở về với dáng vẻ an tĩnh ban đầu.
Trần quản gia chắp tay sau lưng, áo xanh vì mưa mà bó chặt, dính sát lấy cơ thể ông.
Ông đưa chân, cổ kiếm thanh đồng lại vun vút lao tới, rơi dưới chân ông, trong thân thể có một luồng khí tức xông ra, khiến những giọt nước trên thân bốc hơi đi hết, thanh sam lại khô ráo như ban đầu, không ngừng tung bay.
Tiêu sái tựa như tiên trên trời, một kiếm tiên nhìn xuống nhân gian.
Ông ngự kiếm phá không mà đi, như sao băng đâm thủng tất cả.
Lao thẳng về phía Triệu phủ, dừng xuống trước cửa chính.
Đúng lúc gặp tiểu đồng đang che ô đưa Văn Thiên Hành đi ra..