Mưa to không ngớt giống như ông trời đang tức giận.
Trong đình Triệu phủ bị cơn mưa xối xả tàn phá bừa bãi, Triệu Đông Hán gầm lên một tiếng rồi không ngừng tàn sát vơi hai Võ tu Thất phẩm.
Hắn hung hãn không sợ chết, dựa vào sách lược và phương pháp tác chiến mạng đổi mạng trái lại làm cho hai vị Võ tu Thất phẩm hơi kiêng kị.
Một mình hắn cuốn lấy hai người nhưng trong lòng Triệu Đông Hán rất lo lắng.
Bởi vì trong sảnh chính vẫn còn có một Đạo tu Thất phẩm, công tử một mình đối mặt Đạo tu nên trong lòng hắn ta rất lo lắng.
Cửu phẩm làm sao đấu với Thất phẩm?
Mặc dù khoảng cách giữa các phẩm thấp không lớn bằng khoảng cách giữa phẩm cao, nhưng mà chiến vượt hai phẩm, nói thì dễ làm mới khó làm sao?
"Cút ngay cho lão tử!"
Triệu Đông Hán gầm lên, khí huyết sôi trào tung nắm đấm vào màn mưa, hai tên Võ tu Thất phẩm lạnh lùng cũng tung nắm đấm ra.
Hai đấm chống bốn tay.
Những hạt mưa từ bầu trời không ngừng vỡ nát nổ tung thành hơi nước.
Triệu Đông Hán ghìm bước, hai chân giống như bị đóng đinh vào trên mặt đất lại trượt ra mấy mét, hai chân bị mài mòn đến nỗi rỉ máu.
Hai nắm đấm của hắn ta lại là xương cốt vặn vẹo, làn da trên nắm tay của hắn mơ hồ để lộ ra thiết cốt dữ tợn.
Ở phía xa.
Hai tên Võ tu Thất phẩm đứng lặng, khí huyết quanh thân bọn chúng bốc hơi tạo thành một tầng áo máu mơ hồ bao quanh người.
Ánh mắt cả hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đông Hán.
Nhìn thấy Triệu Đông Hán lắc lư đứng dậy, cổ họng gầm gừ, nghiêng người giẫm lên khiến bọt nước văng cao ba thước, liều chết lao tới.
"Ta đã từng theo tướng quân đến Tắc Bắc giết người Hồ!"
Triệu Đông Hắn rống to một tiếng, hai mắt lập tức đỏ lên: "Hôm nay, lão tử có chết cũng phải bảo vệ công tử!"
Trời đêm lạnh lẽo, mưa giông như trút.
Từng hạt mưa rơi xuống bao phủ mặt đất trầm mặc.
Triệu Đông Hán cong lưng ôm lấy một người không ngừng xông về phía trước, tùy ý đề khuỷu tay cường tráng của đối phương hung hăng nện trên lưng hắn.
Máu tươi không ngừng trào ra.
Lấy một địch hai, liều mạng thì chưa hẳn đã có thể thắng, trong lòng Triệu Đông Hán rất rõ ràng tất cả những gì hắn ta có thể làm là ngăn chặn hai người này.
Chờ đợi Trần tổng quản đến cứu viện!
!
Cửu phẩm diệt Thất phẩm?
Lời này cũng có thể nói ra miệng được sao?
Ngụy Vô Nhàn từ Đại Chu đến chấp hành nhiệm vụ bí mật là giết con trai nối dõi của La Nhân Đồ, người đã tàn sát mười vạn binh lính người Hồ ở Tắc Bắc, phá hủy mối quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và La Nhân Đồ dẫn tới mâu thuẫn giữa Trấn Bắc Vương và thái tử.
Hắn ta cũng từng thở dài cảm thán qua, công tử và tiểu thư nhà họ La này vô tội lại trở thành vật hy sinh của những cuộc tranh chấp triều đình.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng công tử nhà họ La lại là hạng người kiêu ngạo như vậy.
Giữa Cửu phẩm và Thất phẩm vẫn còn một Bát phẩm, trừ khi công tử nhà họ La có được chân truyền của Hóa Long Kiếm mới có khả năng nhỏ nhoi thực hiện được hành vi Cửu phẩm giết Thất phẩm.
Hơn nữa hắn ta là Đạo tu của Long Hổ Sơn.
Ở Đại Chu, hắn ta đã tu hành nhiều năm ở Long Hổ Sơn chứ không phải một tu sĩ của môn phái bình thường.
La Hồng cầm kiếm bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Nhàn.
Triệu phủ này quả thực là một cái hố.
Vốn dĩ La Hồng còn chưa dám xác định, nhưng hiện tại hắn đã có thể chắc chắn rồi.
La Hồng không thể nào ngờ được, ba tên Thất phẩm này tới đây là để giết hắn, chẳng lẽ thân phận Tà tu của hắn bị bại lộ rồi sao?
Nếu không, hắn chỉ là con trai của nhà địa chủ bình thường thì vì sao lại bị ba tên Thất phẩm đến giết?
La Hồng hắn lấy đâu ra thể diện đó chứ?
Chẳng qua nghĩ tới lời nói trước đó của Ngụy Vô Nhàn, La Hồng hắn có thể là con trai nối dõi của La tướng quân?
La Hồng nhíu chân mày, đầu óc suy nghĩ đến sự mất tích bí ẩn của phụ thân địa chủ của mình, có lẽ! có lẽ có liên quan đến người phụ thân mất tích kia?
Nghĩ đến đây La Hồng không khỏi thở dài.
Người đều đã mất tích rồi mà còn để lại cục diện rối rắm cho con trai và con gái.
Thật là một người phụ thân không xứng chức mà.
Trong trí nhớ của La Hồng, khuôn mặt chất phác giản dị của phụ thân trái lại làm cho hắn có ấn tượng thật sâu.
Cha nợ con trả sao?
La Hồng cầm kiếm, ánh mắt di chuyển đến lá bùa hoàng huyền lơ lửng quanh thân Ngụy Vô Nhàn.
"Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao lại lợi dụng Triệu phủ, bắt cóc em gái ta rồi lại thiết kế giết ta không?"
La Hồng hỏi.
Ngụy Vô Nhàn vung tay lên, lá bùa huyền hoàng ở đầu ngón tay giống như tảo biển đang dập dờn.
"Chỉ trách xuất thân của ngươi không tốt, bây giờ hơn phân nửa thiên hạ đều hy vọng huynh muội ngươi chết.
"
Ngụy Vô Nhàn cười nói.
"Chết sớm giải thoát sớm, nếu không khi cảm nhận được ác ý kiềm chế do thế giới này mang đến thì ngươi sẽ phát điên đấy.
”
Lời nói của Ngụy Vô Nhàn làm cho La Hồng nhếch miệng.
Hơn phân nửa thiên hạ đều muốn hắn cùng với La Tiểu Tiểu chết sao?
Điều này làm cho trong lòng La Hồng có mấy phần chấn động nhưng mà sau khi chấn động lại cảm nhận được mấy phần lửa giận vô hình.
Hắn cùng với Tiểu Tiểu trêu ai ghẹo ai chứ?!
Dựa vào cái gì mà muốn bọn họ chết chứ?!
Ánh mắt La Hồng dần lạnh lùng, hắn vốn dĩ cũng không phải là loại người tốt lành gì, từ khi thu hoạch được sổ tay nhân vật phản diện thì La Hồng đã lập chí muốn làm một người xấu rồi.
Hiện tại xem ra, thiên hạ này! Đều đang buộc hắn làm một kẻ ác.
"Được rồi, ít hiểu biết một chút thì chết sẽ không đau đớn, nếu không trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cam lòng, oán niệm đầy hồ, thậm chí không vào được con đường đầu thai.
”
Ngón tay thon dài của Ngụy Vô Nhàn chỉ về phía La Hồng nói.
Hưu!
m thanh sắc bén lập tức bao phủ lên cơn mưa to rồi xé rách màn đêm yên tĩnh.
Tờ giấy huyền hoàng trống rỗng bị ngọn lửa thiêu đốt.
La Hồng cầm kiếm, ánh mắt ngưng tụ, phát hiện phía trên không của sảnh chính trôi nổi chín quả cầu lửa cháy hừng hực.
.