Mưa càng ngày càng nặng hạt.
Dường như ông trời đang gầm thét, ảnh hưởng khắp cả một vùng trời.
Bên trong Triệu phủ.
Máu loãng biến thành những con rắn nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tán loạn.
Triệu Đông Hán từ trên mặt đất đứng dậy, trên thân hình vạm vỡ là sát khí khó có thể khống chế.
Hắn ta giơ chân lên giẫm một cái, tên Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh bị hắn ta ném vào chỗ nước đọng liền bị giẫm nát đầu giống như một quả bóng da.
Trắng và đỏ được cọ rửa ở dưới cơn mưa rải rác ở xung quanh.
Người đàn ông lực lưỡng Triệu Đông Hán bò dậy khỏi đống xác chết trên chiến trường, sắc mặt không thay đổi vừa nhổ nước bọt vừa khinh thường mắng chửi.
Ở phía xa.
La Hồng mặc đồ trắng, vết máu trên thanh kiếm đã sớm bị cọ rửa sạch sẽ.
Thi thể Triệu Nguyệt ngã ở trên mặt đất, đầu lăn về phía xa, hai mắt mở to tràn đầy vẻ không cam lòng và oán hận.
Ả ta từng tưởng rằng ả ta hiểu rất rõ La Hồng, La Hồng nho nhã hiền hòa sẽ không xuống tay với ả ta, người chết trong tay La Hồng đều là những tà ma xấu xa bẩn thỉu.
Đây cũng là lý do tại sao ả ta tự cao dám tính kế với La Hồng.
Nhưng mà Triệu Nguyệt sai rồi, trước khi chết ả ta mới phát hiện ra nam tử mà cả đời này ả ta nghĩ đến, hóa ra...!ả ta vốn chẳng hiểu rõ.
Đáng tiếc là ả ta đã không còn cơ hội để hiểu nữa rồi.
Ba mươi sát thủ mặc y phục màu đen đều chết sạch.
Triệu Đông Hán nuốt Bạo Huyết Đan giống như một con thú hoang vô cùng hung tợn lao ra khỏi lồng, làn da trên người hắn ta nóng rực giống như bàn ủi đang bốc hơi ở trong mưa.
Hắn ta nhìn chằm chằm La Hồng, cảm giác công tử thực sự đã thay đổi.
Công tử vậy mà lại dùng thủ đoạn độc ác để bẻ hoa, hắn ta còn tưởng rằng kiếm của công tử chỉ vung về phía tà ma thôi chứ.
"Công tử, tiếp theo phải làm gì?"
Giọng nói của Triệu Đông Hán trầm thấp lấn át cả tiếng mưa rơi.
La Hồng đứng lặng im bên trong màn mưa, mũi kiếm chạm đất, hai tay chồng bên trên kiếm nhìn về phía phủ đệ Triệu phủ đèn đuốc sáng trưng.
"Tiếp theo sao?"
La Hồng chống kiếm chậm rãi hất cằm lên, mưa tụ thành dòng nước chảy dọc theo chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn, khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một đường cong hưng phấn.
"Diệt cả nhà."
Đủ tội ác chưa?
……
Sảnh chính của Triệu phủ.
Ăn uống linh đình, mùi rượu tràn ngập.
Gia chủ ba nhà Triệu gia, Vương gia, Chu gia đều đang đợi người đưa đầu của La Hồng tới.
Bọn họ là thương nhân, mặc dù ở huyện An Bình không thể gọi là một tay che trời, nhưng mà những việc hành hung, đánh nhau bằng khí giới thực ra cũng làm không ít.
Theo suy nghĩ của họ, có thế lực Võ tu do những thương nhân buôn muối ở Kinh Thành đưa tới này thì việc vây giết một tên La Hồng còn không phải là rất dễ dàng sao.
Mặc dù La Hồng tiêu diệt một Hắc Vân Trại, nhưng mà tam đại gia chủ đều biết đôi chút trong chuyện này, trên thực tế là Hắc Vân Trại kia bị tà ma dùng tà thuật tiêu diệt.
Lạc Hồng công tử kia chỉ giế.t chết được tên tà ma tinh thần mệt mỏi sức lực cạn kiệt mà thôi.
Do đó họ có tự tin.
Hơn nữa, tu sĩ cũng phân thành phẩm cấp, La Hồng chẳng qua cũng chỉ là Cửu phẩm, những võ tu vây giết kia cũng đều là Cửu phẩm, thậm chí còn có Bát phẩm dẫn đội.
Mười phần thì chắc chín.
Bỗng dưng.
Một tên người hầu ngoài cửa hốt hoảng chạy vào đụng phải bàn ghế, cả người của gã đều ướt sũng, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Gia chủ Triệu gia vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái nhíu mày, tức giận quát: "Làm cái gì vậy?!"
"Lão...!Lão gia...!không xong rồi!"
Tên người hầu ướt như chuột lột thế nhưng lúc này lại đang vô cùng hốt hoảng.
Tất cả những gì xảy ra trong sân viện của Triệu phủ đánh thẳng vào tâm trí của gã ta, làm cho gã ta rùng mình khó có thể tin được.
"Nói chuyện đàng hoàng."
Gia chủ Vương gia cũng ngưng mắt quát..
Trái lại ba tên thương nhân buôn muối đến từ Kinh Thành trên bàn rượu lại rất bình tĩnh.
"Lão gia, La Hồng và thị vệ đã giết hết người mà chúng ta cử đi mai phục, tiểu thư...!tiểu thư cũng bị chém đầu rồi!"
Gã người hầu vừa khóc vừa nói.
Cả người gia chủ Triệu gia run lên lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân bốc lên.
"Làm sao có thể như thế được?!"
"Nhiều Võ tu như vậy lại còn có Võ tu Bát phẩm...!sao có thể bị giết hết chứ?!"
Gia chủ Triệu gia không thể tin, ông ta gần như hét lên.
Triệu Nguyệt đã chết, con gái của ông ta đã chết...
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp đau lòng, bởi vì sau khi La Hồng giết những người kia sẽ làm gì tiếp?
Không cần nghĩ cũng biết khẳng định là tiếp tục đánh tới đây.
Thủ vệ Võ tu đều không thể ngăn cản La Hồng, vậy họ...!sợ rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trên bàn rượu trở nên lạnh băng.
Gia chủ Vương gia và Chu gia mới vừa rồi còn đang thảo luận La Hồng không còn sống lâu được nữa cũng không cầm nổi chén rượu trong tay, chén rượu rơi xuống làm cho rượu tràn đầy bàn.
Gia chủ Triệu gia ngồi tê liệt ở trên ghế.
Trong lòng ba vị gia chủ giống như bình ngũ vị bị đổ, họ...!đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn và sức mạnh của La Hồng rồi.
"Triệu gia chủ...!Ta nhớ tới trong phủ còn có chút chuyện."
Gia chủ Vương gia đứng dậy, sắc mặt khó coi nói.
Gia chủ Chu gia cũng im lặng đứng dậy.
Tai họa sắp xảy ra nên tự mình lánh đi.
Họ dự định trốn thoát từ cửa sau.
Ba tên thương nhân buôn muối đến từ kinh thành nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười nhạo.
Bỗng nhiên.
Có tiếng bước chân vang lên.
Trong cơn mưa lớn tiếng bước chân này càng trở nên vô cùng rõ ràng.
"Triệu gia đối với bản công tử nhiệt tình như vậy thì đừng vội đi...!Bản công tử cố ý đến uống chén rượu."
Bên ngoài sảnh chính.
Tiếng cười của La Hồng phiêu đãng mà đến..