Nhưng, chỉ vậy mà thôi.
Đã thất bại hai lần rồi, nếu thất bại thêm lần nữa thì không thể triệu hồi vong linh tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy nữa.
Hơn nữa sát khí trong đan điền La Hồng cũng không thể tiếp tục duy trì để hắn triệu hồi.
La Hồng lấy Thanh Đồng Tà Lệnh vừa mới lên cấp ra, bất ngờ đập nó xuống đất.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Nâng tay, ngón tay chỉ thẳng vào thi thể Hồ Chỉ Thủy...
"Đứng lên..."
Giọng nói trầm thấp bị Thanh Đồng Tà Lệnh chuyển đổi, biến thành thanh âm mềm mại của Tiểu Đậu Hoa.
Cơn gió lãnh lẽo gào khóc.
Trong nháy mắt đó, La Hồng có cảm giác tà khí trong đan điền mình bị khoắng sạch.
Bóng Hồ Chỉ Thủy chặt đứt liên hệ với thi thể, trông như một bãi nước đọng sủi bọt, lát sau, một bóng đen dần dần trồi lên.
Đó là một cái bóng giống Vu sư, thân trùm áo khoác đen, tay nắm quải trượng.
Ong...
Đôi mắt lam u ám như ma trơi rực sáng.
Khí tràng nặng nề thuộc về Tà tu Bát phẩm đỉnh phong lan xa.
"Thành công."
La Hồng thấy gọi được tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, trong một chốc không biết nói gì.
"Đúng là liếm cẩu mà, liếm xong rồi cũng chẳng còn lại gì."
La Hồng lắc đầu.
Thình lình.
Tà ảnh vạm vỡ của Địch Sơn rón rén đến cạnh tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, đột ngột bùng nổ, vung một quyền.
Tà ảnh Hồ Chỉ Thủy ngơ ngáo nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Tà ảnh Địch Sơn gào thét, quăng quật tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, hết đập trái lại đập phải.
Tà ảnh Hồ Chỉ Thủy liều “hồn” phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến giơ cờ trắng, nhận tà ảnh Địch Sơn làm lão đại....
Tà ảnh Địch Sơn rất mực hài lòng, giơ cằm lên như khoe khoang với La Hồng.
La Hồng nhìn gã như nhìn thằng ngốc, giải trừ tà ảnh, hai luồng tà ảnh đều hóa thành sợi tơ màu đen, nhập vào cái bóng của hắn.
Mới vừa cất Thanh Đồng Tà Lệnh.
Bên ngoài Thanh Hoa Lâu vọng đến một tiếng thét gọi đầy thê lương.
"Công tử!!"
Rầm!
Cánh cửa vẫn đóng chặt của Thanh Hoa Lâu bất ngờ bị một cái chân đá văng, cả cái cửa, chia năm xẻ bảy.
Ngoài cửa, Triệu Đông Hán cùng một đám quần chúng hóng dưa tò mò ngóng vào trong.
Bên trong Thanh Hoa Lâu, máu tươi tuôn chảy, mùi tanh lững lờ...
Làm rất nhiều người không thể tin nổi kêu lên hoảng sợ.
La Hồng ngồi trong đống thi thể, bạch sam nhuốm máu nhưng cả người lại tỏa ra Chính Dương khí, hắn ở giữa Thanh Hoa Lâu ngập ngụa máu, như vì sao sáng nhất trời đêm.
"Công tử!"
Triệu Đông Hán vừa nhìn đã thấy một La Hồng xuất trần thoát tục.
Biết công tử không chết, hắn ta vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ khôn nguôi.
Nhưng trong lòng lại nhanh chóng nổi lên sợ hãi, hắn ta lại không làm tròn bổn phận, lại tới trễ!
Nhưng mà, Triệu Đông Hán lại càng thấy bực bội giận dữ nhiều hơn cả.
Công tử chỉ đi Thanh Hoa Lâu một lần đã gặp phải tà ma.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?!
Nhớ lại những gì Trần tổng quản đã nói với mình, Triệu Đông Hán tức khắc hiểu được, nhất định có người cố ý làm ra chuyện này!
Có người muốn giết công tử!
"Không sao, ta không sao."
La Hồng trấn an.
Hắn chỉ chỉ thi thể Hồ Chỉ Thủy: "Đó chính là tà tu chế tạo tà ma, Hồ Chỉ Thủy."
Triệu Đông Hán ngẩn người, Hồ Chỉ Thủy...!là tà tu?
Dân chúng xem náo nhiệt xung quanh cũng hít khí lạnh.
Người tốt bụng nhất huyện An Bình, lại là tà tu?!
Thật hay giả vậy?!
Rất nhiều người không thể tiếp nhận nổi sự thật này, rốt cuộc thế đạo làm sao thế?
"Khó trách Hồ lão gia tài trí hơn người lại không dám đi thi..."
"Thì bởi gã là tà tu mà, trường thi là trọng địa của nho môn, hạo nhiên chính khí vờn quanh khắp nơi.
Gã mà vào trường thi lại chẳng lộ nguyên hình."
"Thảo nào Hồ lão gia tổ chức hội văn cũng chỉ mời một vài văn nhân tú tài thi rớt, bọn họ đều không có hạo nhiên chính khí hộ thể, tà tu thật xảo trá."
Người đứng quanh vây xem, mồm năm miệng mười phân tích ra vài điểm không bình thường.
La Hồng cạn lời rồi.
Các ngươi đúng là trẻ nhỏ lanh lợi.
Còn Triệu Đông Hán lại mang vẻ mặt nghiêm trọng, dù Hồ Chỉ Thủy đã chết nhưng trên người vẫn tản ra cảm giác áp bức, trực tiếp nói cho Triệu Đông Hán biết, thực lực của Hồ Chỉ Thủy...!tuyệt đối không kém!
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong..."
Triệu Đông Hán chấn động, làm sao công tử lại giết được gã?
Dù cho là hắn ta đi nữa, nếu gặp phải Hồ Chỉ Thủy mà không dùng Bạo Huyết đan cũng khó mà thắng được.
Vì sao công tử lại làm được?!
La Hồng chậm chạp đứng dậy, bạch sam trên người toàn máu là máu.
Vì tiêu hao sát khí quá độ, Chính Dương khí trên người chói mắt như vầng thái dương.
Một cơn gió bay qua, thổi vạt áo hắn bay phấp phới, vẽ lên mấy nét tự nhiên phóng khoáng, nhìn La Hồng cứ như vị công tử tuyệt thế vô song.
Người xung quanh đều bị dáng vẻ của hắn hấp dẫn.
Lạc Hồng công tử...!không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, quá tuấn tú, chậc chậc.
Hả?
Tròng mắt Triệu Đông Hán co rút.
Hắn ta đã nhìn thấy lỗ máu trên bả vai La Hồng.
"Công tử, người bị thương!"
Mặt mày Triệu Động Hán trắng bệch, vết sẹo trên mặt ngọ nguậy.
Một giây sau, hắn ta chẳng nói chẳng rằng, chặn ngang La Hồng, ôm hắn như ôm công chúa.
La Hồng để ý chút ít hình tượng, giãy giụa vài cái, mỗi tội Triệu Đông Hán khỏe quá sức, hắn giãy mãi chẳng ra được.
Chỉ có thể mặc cho Triệu Đông Hán ôm hắn chạy như điên về La phủ.
Một lần nữa, Triệu Đông Hán lại ôm La Hồng, chạy như bay dưới ánh tà dương.
Suốt cả đường đi, vô số cặp mắt ngước nhìn La Hồng bị Triệu Đông Hán ôm như công chúa, chỉ chỉ chỏ chỏ bàn bàn tán tán.
La Hồng bày tỏ, danh tiết mình nay còn đâu?
Cộng thêm vết thương trên bả vai, chảy quá nhiều máu, La Hồng ngủ mê man trong ngực Triệu Đông Hán.
Trên đường dài.
Lạc Phong, Lưu huyện lệnh dẫn theo đội ngũ hành thương chật vật tiến vào huyện An Bình.
Lão giả mặc hạc bào được mấy tiểu đồng đỡ, chậm rãi bước đi..