Bên trong tòa thành có không ít tán tu, cũng đang lạnh lùng quan sát.  

Ví như Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm trên lưng đến liếc cũng chẳng thèm.  

Tiến vào bí cảnh không nghiêm túc tu luyện cho tốt mà bỏ phí cơ hội ngàn năm có một chỉ để giết người, thật đáng xấu hổ.  

Ngô Mị Nương không bận tâm đến nữa.  

Nàng ta không định cứu La Hồng vì bản thân nàng ta đã nhắc nhở La Hồng từ sớm rằng, những người này nhất định sẽ ra tay ngay khi đi vào bí cảnh.  

Mà La Hồng lại không chịu nghe, nàng ta có thể làm được gì?  

Ngô Mị Nương thoáng nhìn qua bức tượng đá lớn đằng trước, nhanh chóng quay người rời đi.  

Thiên Cơ bí cảnh này chính là bí cảnh của Côn Luân Cung. Côn Luân Cung có lịch sử tồn tại từ rát lâu, có thể nói là từ vạn năm trước, thế lực mạnh mẽ khó bề tưởng tượng.  

Cho dù đối với một gia tộc thế gia kiếm đạo có truyền thừa từ cả ngàn năm như Ngô gia, thì vẫn vô cùng kiêng kỵ Côn Luân Cung.  

Không chỉ Ngô gia mà tam đại vương triều cũng e ngại.  

Nếu có cơ hội thâm nhập vào Thiên Cơ bí cảnh, thu hoạch được cảm ngộ bên trong thì đó chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời.  

Dù sao, mỗi một bí cảnh đều là do tinh khí thần của cường giả biến thành sau khi chết.  

Thiên Cơ bí cảnh rất mạnh là vì nó do tinh khí thần của một vị của Lục Địa Tiên biến thành, đây chính là Lục Địa Tiên, là tồn tại hơn xa Nhất phẩm đấy.  

Trong lòng Ngô Mị Nương có thêm mấy phần chờ mong, nếu có thể trở thành truyền nhân của Lục Địa Tiên, có lẽ, trong tương lai nàng ta cũng có thể đạt tới cảnh giới Lục Địa Tiên.  

Đột nhiên.  

Ngô Mị Nương giật mình.  

Giọt mưa bị hắt lên, một thân hình đang dần tiến về phía nàng ta.  

“Ai!”  

Ánh mắt của Ngô Mị Nương lộ ra vẻ giận dữ, hai ngón tay khép lại thành kiếm chỉ, từ từ nâng lên, thanh kiếm trong hộp được giắt sau lưng dần tuốt ra khỏi vỏ, kiếm vừa lộ ra một thước thì kiếm khí kinh khủng đã phân tán mãnh liệt.  

“Lão Ngô! Là ta đây!”  

Tiêu Nhị Thất thấp giọng la lên.  

“Là ta, Tiêu Nhị Thất.”  

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Mị Nương hiện lên mấy phần kinh ngạc, nàng ta nhìn dáng vẻ lén lút của Tiêu Nhị Thất mà nghẹn lời.  

Gia hoả này nằm ườn, hóp lưng lại như mèo, dáng vẻ trông cứ như một tên trộm. Vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại cười nham nhở…  

“Ngươi làm sao thế?”  

Trên trán Ngô Mị Nương nổi lên gân xanh, nói.  

Tiêu Nhị Thất duỗi thẳng lưng, ngượng ngùng cười: “Ta thấy có điềm không lành, cảm giác có người muốn đối phó với ta… Cho nên ta tới tìm ngươi. Hai chúng ta liên thủ thì cho dù có gặp Cung Hạo xếp hạng bảy trên Hoàng Bảng cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được nhưng nếu là Gia Luật Sách thì mạng ai người nấy giữ, tự chạy thoát vậy.”  

Ngô Mị Nương nghe những lời này xong thì thả lỏng một chút, từ từ tra kiếm đã bị tuốt ra một thước vào vỏ.  

“Gia Luật Sách, Cung Hạo, Võ Cử đều đang truy lùng La Hồng và muốn giết hắn cho bằng được, không có chút liên quan nào với ngươi cả.”  

Ngô Mị Nương nói.  

Nàng ta và Tiêu Nhị Thất khá quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng tuỳ ý hơn nhiều.  

“Lão Ngô, sự hiểu biết này của ngươi có vấn đề rồi. Ta phải dạy lại ngươi mới được, hai chúng ta đây, một người là thiên tài của Đại Sở, một người là thiên tài của Đại Chu, không nói đến Gia Luật Sách, chỉ mỗi Cung Hạo thì cũng đủ lý do để giết chúng ta rồi.”  

“Trong thời gian ngắn, chúng chưa thể giết La Hồng được, có khi lại chuyển qua giết chúng ta cho hả giận cũng nên. Huống hồ, trên con đường giết chóc này, bọn chúng là kiếm, chúng ta là thịt, có phòng bị vẫn hơn.”  

Tiêu Nhị Thất nghiêm túc nói.  

Ngô Mị Nương nghe xong cảm thấy cũng có vài phần đạo lý.  

“Chậc châc chậc… ta vừa mới nghe được một tin tức, La Hồng vừa tiến vào bí cảnh thì đã bị Gia Luật Sách hành đến nỗi đứng ngồi không yên. Sau trận kịch chiến, La Hồng không địch lại nên bỏ chạy, trong lúc chạy trốn hắn còn tiện tay giết luôn cả Nguỵ Nhàn – con nuôi của Nguỵ thiên tuế.”  

Có lẽ là ở cùng Ngô Mị Nương khiến tinh thần của y thả lỏng hơn rất nhiều, bao nhiêu chuyện giữ kín trong người cũng buột miệng nói ra hết.  

Tên Ngụy Nhàn này đã bị La Hồng ghi tên vào cuốn sổ kia…, hôm nay đã biến mất rồi.  

Cũng thảm quá.  

Tiêu Nhị Thất cảm thấy, đời này, y nhất định không được bước vào Tiểu Bản Bản của La Hồng, nếu không, chắc chắn sẽ ngày ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên.  

“Ngươi nói… hiện giờ có rất nhiều người muốn giết La Hồng, không tính bọn Gia Luật Sách, Cung Hạo và Võ Cử. Trường Bình quận chúa cũng đã hợp lực với học viên của Tắc Hạ học cung, không ít trong đó là con em thế gia của Đại Hạ, đúng rồi, không biết là đã có bao nhiêu người bị thu mua rồi nữa.”  

“Thật là đầm rồng hang hổ mà, khó khắn cho lão La rồi.”  

Tiêu Nhị Thất thở dài.  

Ngô Mị Nương liếc nhìn y: “Ta đã khuyên hắn rồi, nhưng mà hôm nay hắn vẫn nhất quyết muốn bí cảnh, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị từ trước, sẵn sàng đối đầu với việc chạm phải kẻ địch khắp mọi nơi trong bí cảnh.”  

Tiêu Nhị Thất nghe vậy, xúc động không thôi: “Khó trách có thể dùng tu vi Kiếm tu Thất phẩm lấy mạng của Hoàn Nhan Liệt Hỏa. Hắn quả thực là môt kẻ hung hãn, có điều, thiên tài như thế, lớn lên trong nghịch cảnh éo le như vậy mới có thể vô địch được.”  

Vừa dứt lời.  

Tiêu Nhị Thất giật mình.  

Không chỉ mình gã, Ngô Mị Nương cũng cảm nhận được một luồng áp lực, nương theo cơn mưa xuân thổi qua.  

“Ai?!”  

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương quát cũng một lúc.  

“Là ta.”  

Chợt phía trên mái ngói đen.  

La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, nở nụ cười kỳ dị, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương xuyên qua màn mưa.  

Vốn dĩ hắn chỉ muốn tìm một mình Tiêu Nhị Thất thôi, nhưng tên này lại sợ chết, còn hợp lực cùng với Ngô Mị Nương.  

La Hồng đành phải tìm đến cả hai.  

Lúc trước Ngô Mị Nương cũng đã nhắc nhỏ hắn về sự nguy hiểm của bí cảnh rồi, nên chắc cũng dễ nói chuyện hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play