Ánh mắt Da Luật Sách mang theo sự kiềm nén, quét ngang qua, rơi vào thi thể trên con phố dài.
Trong khi La Hồng đào tẩu, còn kịp làm thịt một tên Võ tu Ngũ phẩm?
Những tên này đều là phế vật sao?
Chỉ bắt một tên mà cũng không làm được?
Sắc mặt Da Luật Sách lạnh lùng, giơ tay lên, chim diều hâu đáp xuống cánh tay y.
Y nhìn lướt qua, nguyên khí của trời đất bao trùm trong bí cảnh này vô cùng nồng đậm, ngoại trừ việc giết La Hồng ra, y cũng cần phải nâng cao tu vi của mình trong bí cảnh.
Không thể lãng phí cơ hội có thể tiến vào bí cảnh được.
Trên trời dưới đất đều chìm trong mưa, mây ngày càng dày, khiến cả tòa thành tràn ngập trong sát khí.
Trong không khí hòa lẫn với mùi máu nồng nặc.
Cái ô mà Ngụy Nhàn cầm rớt xuống đất, bị mưa tạt vào không ngừng xoay tròn.
Trường Bình quận chúa đang cầm ô, trừng mắt, một số tiểu sinh đứng xung quanh đều im lặng.
Ngụy Nhàn… đã chết.
Vì để ngăn cản La Hồng, hắn ta đã bị đóng đinh xuống đất.
Chênh lệch này cũng quá lớn rồi.
Cho đến bây giờ Trường Bình quận chúa vẫn còn cảm thấy khó tin, thân thể run rẩy không ngừng, nàng ta không thể tiếp nhận sự thật này.
“La Hồng!”
Lông mi của Trường Bình quận chúa run lên, cắn môi, suýt chút nữa thất thanh hét lên.
Vốn định vây bắt La Hồng ngay trong bí cảnh này, nhưng Ngụy Nhàn lại chết!
Điều này làm cho Trường Bình quận chúa gần như phát điên. Nguyên nhân chủ yếu là vì, La Hông lại có thể đường đường chính chính, giết Ngụy Nhàn ngay trước mắt nàng ta, việc này chẳng khác nào cho nàng ta một cái bạt tai trời giáng.
Hơn nữa, tên Ngụy Nhàn này vừa chết, mọi công sức nàng ta đổ vào Ngụy Nhàn đều tan tành.
Ánh mắt của đám tiểu sinh Tắc Hạ Học Cung đứng xung quanh vô cùng ngưng trọng, nhưng cảm xúc của họ không dao động nhiều.
Ngụy Nhàn muốn chặn đường La Hồng nên mới bị giết, có thể trách ai đây?
Tiếng bước chân vang lên.
Da Luật Sách mang vẻ mặt lạnh lùng đi tới.
Trường Bình quận chúa ngẩng đầu, nhìn Da Luật Sách, người đứng hạng ba trong Hoàng bảng này có phải là người vừa giao tranh với La Hồng trong con hẻm trước đó không?
Vẻ buồn bã và bi thương trên gương mặt của Trường Bình công chúa rất nhanh đã biến mất, ngược lại lại hiện lên vẻ mặt sùng bái.
“Da Luật Sách, ta đã nghe Huyền Ngọc phi nói về ngươi.”
“Có phải ngươi là người đã đả thương La Hồng không? Ngươi thật mạnh.”
Trường Bình quận chúa nói.
Nghe thấy tên Huyền Ngọc phi, Da Luật Sách liếc qua Trường Bình quận chúa, trên thân hình vạm vỡ có nhiệt khí bốc lên, làm giọt mưa rơi xung quanh phải bốc hơi.
Những ngươi xung quanh lập tức hít sâu một hơi, cảm thán đối với sự bạc tình bạc nghĩa của Trường Bình quận chúa. Ngụy Nhàn vừa mới chết, thi thể còn chưa lạnh mà nàng ta đã có tính toán muốn lợi dụng người khác.
“Thuộc hạ của ta không ngăn cản được La Hồng, còn bị hắn giết chết…”
“Ta có thể cùng truy sát La Hồng với ngươi được không?”
Trên mặt của Trường Bình quận chúa có chút bi thương.
Da Luật Sách lẳng lặng nhìn Trường Bình quận chúa một hồi lâu, trên mặt lóe lên tia giễu cợt.
“Phế vật.”
“Nhiều Ngũ phẩm như vậy mà không ngăn được một tên Thất phẩm đang bị thương, một đám rác rưởi.” Gia Luật Sách nói.
“Tứ phẩm như ta đi giết Thất phẩm, không những không giết chết đối phương, mà còn để hắn chạy thoát. Ngươi còn khen ta mạnh? Chế nhạo ta sao?”
“Hay ngươi còn muốn dạy ta cách làm việc?” Da Luật Sách nói.
“Cút!”
Một tiếng quát chói tai, như sấm nổ vang trời, khiến màn mưa giữa thiên địa cũng như đột nhiên bị ngừng lại.
Khuôn mặt đang cười của Trường Bình quận chúa trắng bệch, nàng ta lùi về sau vài bước.
Da Luật Sách không phải Ngụy Nhàn, tất nhiên sẽ không nghe theo Trường Bình quận chúa.
“Ngươi là thứ phế vật gì, mà cũng xứng đi bắt La Hồng với ta?”
“Hơn nữa, nếu ta muốn giết La Hồng, còn cần ngươi trợ giúp sao?” Da Luật Sách lạnh lùng nói.
Trường Bình quận chúa không ngờ Da Luật Sách lại trở mặt với nàng ta nhanh như vậy.
Ngay khi nàng chuẩn bị dùng vẻ điềm đạm đáng yêu mở miệng nói.
Trên người Da Luật Sách đột nhiên tỏa ra một luồng khí áp lực của Tứ phẩm, khiến hô hấp của Trường Bình quận chúa ngưng trọng, gần như nghẹt thở.
“Nói thêm một câu nữa, ta sẽ bóp nát đầu ngươi!”
“Đừng tưởng lấy Huyền Ngọc phi ra là có thể áp chế ta.”
Da Luật Sách hung hăng nói.
“Dừng tay!”
Trong cơn mưa, có tiếng rút kiếm khỏi vỏ, như xé tan màn trời.
Tựa như một tia ngân lôi, lại giống như một con rắn đang uốn lượn, lao nhanh về phía Da Luật Sách.
Ánh mắt Da Luật Sách dừng lại, nâng tay lên, đấm về phía thanh kiếm đang bay tới.
Đùng!
Cú đấm mạnh mẽ, khiến cho màn mưa oanh tạc và nhanh chóng bốc hơi.
Thanh kiếm kia múa lượn trên không trung, yên tĩnh lơ lửng.
Ở đầu bên kia của con hẻm, Cung Hạo mặc y phục xanh lam giẫm lên thanh kiếm bay lướt trên con đường dài, những giọt mưa tự động tách ra.
Kiếm tu Tứ phẩm Ngự Kiếm cảnh quả thực có mấy phần tiêu sái.
Da Luật Sách liếc Cung Hạo đang mặc y phục xanh lam, bĩu môi, lòe loẹt.
Cung Hạo thân là người đứng hạng bảy trong Hoàng bảng, đương nhiên cũng có chỗ đáng nể của mình.
“Da Luật Sách.”
Cung Hạo từ trên kiếm nhảy xuống, thanh kiếm đung đưa, lắc lư làm rớt xuống những giọt mưa đọng trên kiếm, bay vào vỏ kiếm trên lưng hắn.
“Cung Hạo ca ca.”
Trường Bình quận chúa nhìn thấy Cung Hạo, trong mắt hiện lên tia vui mừng, nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng ta chợt rưng rưng, trông rất tủi thân, đau khổ cùng với buồn phiền.
Da Luật Sách nhìn Cung Hạo, khí tức trên người bắt đầu tản ra, khiến cho cơn mưa không thể làm ướt y phục của y.
“Ngươi muốn đấu một trận với ta sao?”
Da Luật Sách nhìn chằm chằm Cung Hạo, nói.
“Chỉ bằng ngươi, ta chắc chắc sẽ khiến ngươi chết tươi.” Da Luật Sách nói.
Cung Hạo nhìn y, trong người hắn ta tỏa ra một luồng kiếm khí sắc bén: “Mục đích của chúng ta đều là giết La Hồng. Khi giết La Hồng xong… ta sẽ đấu với ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT