La Hồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong thành có một pho tượng lớn được điêu khắc tinh xảo, dường như pho tượng đó là một vị tổ sư mà Đạo môn tôn sùng.
Pho tượng tổ sư cao hơn thành trì, chạm tới tận mây, gần như đâm thủng cả tầng mây mưa rơi rả rích.
Ánh mắt của pho tượng tổ sư nhìn xuống thiên hạ, khóe miệng nhếch lên.
Tựa như tiên nhân cao cao tại thượng quan sát nhân gian.
Trong chớp mắt này, tà khí bên trong đan điền của La Hồng như hơibị nghẽn lại, khiến hắn cảm thấy khó chịu, hơi không thoải mái.
Nhưng nguyên khí trong thiên địa lại bắt đầu di chuyển nhanh hơn, La Hồng có thể cảm nhận rõ ràng nguyên khí như cơn mưa xuân ẩm ướt, len lỏi vào từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn.
Trong chốc lát, kiếm khí chảy trong người hắn trở nên cuồn cuộn hơn rất nhiều.
Bí cảnh quả nhiên là một nơi tốt để tu luyện mà.
Tuy nhiên La Hồng chưa kịp hoàn hồn lại thì cơn mưa xuân bỗng bùng phát với sát khí kinh hoàng.
Ở lối rẽ có một bóng người vạm vỡ đứng ở đó, trên cánh tay nâng một con diều hâu màu đen với đôi mắt sắc bén như mũi tên sắt bắn tới, khiến người khác dựng cả tóc gáy.
Da Luật Sách im lặng đứng ở lối rẽ của con đường, bình tĩnh nhìn La Hồng vẫn còn đang thất thần.
Sắc mặt y bình tĩnh, nhưng dưới lớp mặt nạ bình tĩnh đó là một cỗ sát ý đáng sợ đang dâng trào.
“Đáng lẽ ngươi không nên phân tâm, ngay khi địa trận có thay đổi đi chăng nữa, ngươi cũng phải giữ bình tĩnh.” Giọng nói bình thản của Da Luật Sách vang vẳng khắp nơi.
Trong nháy mắt La Hồng đã hoàn hồn trở lại, ánh mắt ngừng lại, rút thanh kiếm cổ từ trên lưng xuống, mũi kiếm chạm đất, ma sát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
La Hồng quả thực đã kinh ngạc đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh.
Quá bất cẩn.
Đây là lần đầu hắn bước vào bí cảnh nên kinh nghiệm không đủ
Da Luật Sách nhìn La Hồng đang căng thẳng, nhếch miệng cười: “Ta cho ngươi một cơ hội sửa đổi, chỉ muốn cho ngươi biết ngươi chết như thế nào.”
La Hồng không ngờ rằng Da Luật Sách đã chực chờ sẵn ở đây để chờ hắn ngay khi hắn bước vào bí cảnh.
Lý Tu Viễn đã từng nói bí cảnh rất rộng, khi tiến vào bí cảnh, tất cả người ở trong này đều sẽ không xuất hiện cùng một vị trí.
Nhưng Da Luật Sách tìm ra hắn quá nhanh.
Mưa cứ rơi không ngớt xung quanh lối rẽ.
Toàn thân La Hồng ướt đẫm, không chỗ nào không dính mưa.
Da Luật Sách một tay nâng chim diều hâu, nhìn La Hồng, nâng tay lên, thời gian xung quanh y chợt ngừng lại.
Vút!
Một giọt mưa rơi xuống đất.
Trong nháy mắt bị Da Luật Sách đánh trúng.
Móng tay tiếp xúc với hạt mưa, bộc phát ra lực mạnh mẽ, khiến hạt mưa kéo dài ra lập tức, xuyên qua mười mấy hạt mưa, hội tụ lại thành một mũi tên mưa, phát ra ánh sáng màu bạc chói lọi.
Khung cảnh tối tăm dường như bị ánh sáng bạc này cắt làm hai nửa, hạt mưa tụ lại thành mũi tên rồi biến thành ánh sáng màu bạc, xé toạc cả màn mưa thành nhiều mảnh.
Tốc độ nhanh khủng khiếp, phát ra âm thanh chói tai.
Ánh mắt La Hồng dừng lại, rút kiếm Địa Giao ra, năng lượng kiếm khí chảy cuồn cuộn trong người hắn, ngày một nhiều lên.
Va chạm với mũi tên nước!
Uỳnh!
Kiếm khí bị phân tán khắp nơi, màn mưa cũng bị bắn tung tóe, những hạt mưa to bằng hạt đậu nành bắn ra với tốc độ cực nhanh, tạo ra một vài cái lỗ trên tường.
Da Luật Sách nhìn mũi tên bị chặn lại, ánh mắt hơi sáng lên.
“Kiếm tu Thất phẩm, lại có thể ngăn cản được mũi tên của ta…”
Da Luật Sách mỉm cười.
Màn mưa buông xuống.
Y búng ngón tay liên tục, những hạt mưa rơi không ngừng đều bị y phản ngược lại.
Tạo thêm một vài mũi tên màu bạc, gào thét trong mưa khiến người ta có cảm giác như một người thực sự có thể bắn ra cả vạn mũi tên!
La Hồng cầm kiếm Địa Giao trong tay, bạch y tung bay, đột nhiên thanh kiếm trước mặt chuyển động, biến thành cối xay gió, vô số mũi tên bắn trúng nó liền bị phân tán ra, tựa như tiên nữ rải hoa, mưa như thủy triều tới.
Cảm giác áp bách rất mạnh.
La Hồng cảm thấy hổ khẩu tê đau, như đang có máu thấm ra.
Mỗi mũi tên mưa đều chứa một sức mạnh kinh người.
Chỉ xét riêng trong giới tu sĩ Tứ phẩm, Da Luật Sách cũng là một tồn tại cực kỳ mạnh.
Dù sao y cũng đứng hạng thứ ba trong Hoàng bảng. Có thể chế ngự rất nhiều thiên kiêu trong thiên hạ này, giành được hạng ba, sao lại không mạnh cho được?
Dù La Hồng đã uống đan dược, cường hóa thân thể đạt tới Võ tu Bát phẩm, hắn cũng không thể chịu nổi sức mạnh do mũi tên nước mang lại.
Người này thật mạnh, La Hồng hắn muốn so tài cao thấp với người này, có lẽ phải đeo mặt nạ Tà Quân, hơn nữa còn phải sử dụng toàn bộ thủ đoạn của Tà tu, triệu hoán tất cả tà ảnh mới có thể quyết đấu sống còn với đối phương.
Nhưng mà, nếu sử dụng phương pháp này, chắc chắn sẽ bị kéo chân, khiến cho những kẻ khác có cơ hội vây đánh, tình huống như thế đối với La Hồng thì chẳng khác nào tử lộ.
Người muốn giết La Hồng hắn ở trong bí cảnh này không chỉ có mình Da Luật Sách.
Thực lực của tên Cung Hạo đó cũng không hề thua kém.
Vả lại không biết Trường Bình quận chúa tập hợp bao nhiêu người để tới giết hắn, cho nên La Hồng cũng không định dây dưa với Da Luật Sách quá lâu.
Trừ khi hắn có thể giết Da Luật Sách ngay lập tức.
Nhưng nếu La Hồng hắn có thực lực này thì cũng đã không sợ hãi như hiện giờ.
“Đúng là thực lực còn quá non kém, tu vi Kiếm đạo chỉ tới Thất phẩm, thiên phú Kiếm thuật của ta… thật sự không được.”
La Hồng lắc đầu thở dài.
Tu vi Tà tu của hắn là Lục phẩm, ngưng tụ bảy mươi hai sát châu hoàn, uy lực vô cùng.
Nhưng tu vi Kiếm đạo thì quá thảm bại.
Lần này bước vào bí cảnh, La Hồng có thể cảm nhận được nguyên khí của trời đất dâng trào, đây có lẽ là cơ hội để hắn đột phá tu vi Kiếm đạo ngay trong bí cảnh này.
La Hồng nhanh chóng quyết định, không muốn dây dưa với Da Luật Sách nữa.
Chờ cho tu vi Kiếm đạo của hắn tăng lên, lại đến giết tên này!
Hắn thầm nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT