Trong thành, thỉnh thoảng lại có thân ảnh chớp nhoáng, khiến bách tính kinh hô và liếc nhìn.  

Trà lâu vốn ầm ĩ huyên náo, cũng người đi nhà trống, khách giang hồ bị người kể chuyện nói đến mức trong lòng ngứa ngáy, đều chen chúc ra khỏi thành, dù không có tư cách đi vào bí cảnh, cũng có thể quan sát sự kiện bí cảnh mở ra trọng đại này, có thể nhìn thấy một số thiên kiêu nổi danh trên Hoàng Bảng giao phong.  

Triệu Đông Hán không đi về phía ngoài thành, mà ngược dòng chạy nhanh về Đông Sơn.  

Vừa tới chân núi, hắn ta liền thấy công tử đưa theo Tiểu Đậu Hoa từ trên núi đi xuống.  

Trong lòng Triệu Đông Hán lập tức tràn đầy xấu hổ, hắn mê mẩn nghe kể chuyện đến mức gần như quên mất thời gian.  

"Lão Triệu, ngươi đi đâu vậy?"  

La Hồng liếc Triệu Đông Hán hỏi.  

Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán nhúc nhích, xấu hổ cười: "Công tử, đi trà lâu nghe người ta kể chuyện."  

La Hồng nghe vậy, trong lòng lập tức lộp bộp.  

Trong đầu lập tức có một đạo linh quang chợt lóe qua, khó trách thời gian gần đây, luôn vô cớ bị khấu trừ tội ác, chẳng lẽ chính là lão Triệu ở sau lưng giở trò quỷ?  

"Ngươi đến trà lâu có nói thứ gì không?"  

La Hồng cảnh giác nói.  

Triệu Đông Hán lại vội vàng khoát tay: "Không có, không có, lão Triệu ta đều đang nghe bọn họ nói chuyện Thiên Cơ bí cảnh ở bên ngoài thành.  

La Hồng nghe vậy mới thở dài một hơi.  

Thiên Cơ Bí Cảnh bên ngoài thành sao?  

La Hồng nhìn đường lớn ngày thường rộn ràng náo nhiệt, lúc này rỗng tuếch, trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò.  

Thiên Cơ bí cảnh này dường như hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong huyện An Bình.  

La Hồng đang chuẩn bi cất bước thì đột nhiên dừng chân, đứng ở nguyên tại chỗ.  

Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu ôm kiếm đi theo phía sau lưng La Hồng không kịp dừng bước, đâm thẳng vào lưng hắn, cái mũi nhỏ bị đụng đến đỏ ửng, đau nhức không thôi, hai mắt thoáng chốc liền đỏ lên, giống như là bị đụng phải tuyến lệ.  

La Hồng lại không để ý tình trạng thê thảm của Tiểu Đậu Hoa, đôi mắt tinh sáng vô cùng.  

Hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài thành, đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ.  

Nhiều người chú ý Thiên Cơ bí cảnh như vậy... Vậy bản công tử há không có lý do nào không thể không đi.  

Đợi bí cảnh kết thúc, dưới ánh mắt của mọi người bản công tử từ bên trong đi ra, kéo thi thể của từng thiên tài, bộ dáng hung thần ác sát kia, có thể hù dọa một số bách tính hay không? Để bọn họ hiểu rõ bản công tử chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt!  

Như thế... Có lẽ có thể thu hoạch một cơn sóng lớn tội ác!  

Mà trong lúc La Hồng đang suy tư kế hoạch.  

"Cung Hạo ca ca!"  

Một âm thann thanh thúy đánh gãy tâm tư của La Hồng.  

La Hồng quay đầu, ở phía sau hắn cách đó không xa, Trường Bình quận chúa xốc vải mành xe ngựa lên, gương mặt xinh đẹp thượng lưu lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt vượt qua La Hồng nhìn về phía phố dài ở phía trước.  

Mà trên xe ngựa, một vị lão nhân mặc tố y vẻ mặt lờ đờ.  

Ngụy Nhàn và mấy tuấn kiệt sĩ tử đến từ Đế Kinh thì cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa.  

La Hồng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phố dài ngay phía trước.  

Trên đường dài, gió mát nhè nhẹ.  

Có đất cát nhỏ vụn nhấp nhô.  

Phố dài tĩnh mịch lạnh lẽo, tiếng vó ngựa dần dần nổi lên, móng ngựa cùng gạch xanh đụng chạm truyền ra tiếng vang kịch kịch.  

Trên một thớt Hãn Huyết mã cao lớn, là một thanh niên mặc áo lam, đeo hộp kiếm sáu chuôi.  

Trên trán thanh niên có một sợi tóc mai trắng bệch rủ xuống, bờ môi có mấy phần mỏng manh, treo ý cười lạnh lùng.  

"Cung Hạo?! Công tử...Người này là Cung Hạo xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng!  

Triệu Đông Hán ở trong trà lâu nghe người kể chuyện thổi phồng, mặc dù rất nhiều chuyện người kể chuyện có thêm mắm dặm muối, nhưng mà có nhiều thứ vẫn là chân thực.  

Ví dụ như Cung Hạo xếp thứ bảy Hoàng Bảng.  

La Hồng nheo lại mắt, sợi tóc bị một luồng gió lay động thổi bay lên.  

Cung Hạo một thân áo lam tung người xuống ngựa, một tay nắm dây cương, chầm chậm đi về phía xe ngựa.  

Trong mắt của y, không hề có hình dáng La Hồng đang đứng ở giữa, dường như chỉ có xe ngựa sau lưng La Hồng kia.  

Sát cơ lạnh thấu xương cuộn trào trong gió, không ngừng thổi quét mà đến, cắt lên da thịt La Hồng.  

Ẩn ẩn có một cỗ áp lực, làm cho La Hồng cảm giác được việc vận chuyển của kiếm khí trong cơ thể cũng dần trở nên trì trệ.  

Kiếm tu!  

Cung Hạo này cũng là một kiếm tu!  

Kiếm tu Tứ phẩm!  

Triệu Đông Hán đã sớm đổ mồ hôi lạnh ròng ròn, áp lực to lớn như núi cao làm cho hắn ta không thở nổi, khí huyết nóng hổi trong cơ thể, dường như cũng trở nên tĩnh mịch lạnh lẽo.  

Sắc mặt Tiểu Đậu Hoa cũng trắng bệch, thân thể lung lay, giống như một cây cỏ khô trong gió.  

Tâm thần La Hồng khẽ động, ý chí Thiên Thủ Tà Phật phun trào, dường như có phật quang bao phủ trên người Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa.  

Khiến cho hai người thoát khỏi khí tức áp bách của Cung Hạo.  

Cung Hạo dắt ngựa, nhìn thoáng qua La Hồng.  

Trong nháy mắt lướt qua kia, Cung Hạo khẽ liếc La Hồng, ánh mắt không hề có chút gợn sóng.  

La Hồng cũng nhìn lại y, ánh mắt hai người dường như va chạm trong gió.  

Cung Hạo nhìn La Hồng, giống như đang nhìn một người chết.  

Chỉ trong thoáng chốc, hai người đi lướt qua nhau, Cung Hạo đã dắt ngựa đi về phía xe ngựa chào hỏi Trường Bình quận chúa.  

Vẻ mặt Trường Bình quận chúa tươi cười, hiện đầy nét ngây thơ.  

Chỉ là hai mắt trên gương mặt ngây thơ ấy vẫn cố lườm qua La Hồng, bên trong đôi mắt mang theo vài phần giễu cợt.  

Cung Hạo chính là kiếm tu Tứ phẩm, thực lực cực mạnh, nhận được truyền thừa kiếm thuật của Côn Luân Cung, từng bị đưa vào bên trong Côn Luân Tiên Cung khổ tu, bây giờ thậm chí đã có tư cách tấn công năm vị trí đầu trên Hoàng Bảng.  

Mà Cung Hạo là đệ tử của Văn Thiên Hành, trước đó La Nhân Đồ xách theo Văn Thiên Hành như xách chó đi thẳng vào Đế Kinh, làm cho Văn Thiên Hành mất hết thể diện trước mặt người trong thiên hạ.  

Lần này sở dĩ Cung Hạo sẽ ra tay, một nguyên nhân trong đó cũng là vì muốn lấy lại thể diện cho Văn Thiên Hành.  

Lão nhân mặc tố y vẻ mặt lờ đờ tựa ở trên xe ngựa, cảm thụ được sát cơ lạnh thấu xương trên người Cung Hạo, lông mày cau lại, không biết là tốt hay xấu.  

Quất roi ngựa, xe ngựa chầm chậm chạy về phía ngoài thành.  

Mà La Hồng, nhìn một đoàn người rời đi.  

Nghĩ lại tình cảnh gặp thoáng Cung Hạo, liền nhìn y lâu hơn một chút.  

Cái nhìn kia, chứa đựng rất nhiều thứ.  

La Hồng hắn nhớ kỹ rồi.  

Hắn lấy quyển sách da người cùng với bút than trong ngực ra, viết tên Cung Hạo xuống cạnh tên Ngụy Nhàn trong danh sách, về phần Trường Bình quận chúa, cứ cho làm dự bị trước đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play