Tiểu Đậu Hoa nhìn thanh niên mặc cẩm y trước mắt này, cừu hận bên trong đôi mắt khó mà che giấu.  

Dựa vào tính tình nhu nhược của nàng, lúc này lại bộc phát dũng khí cầm kiếm như vậy, quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi. Điều này cũng nói rõ, cừu hận của nàng đối với thanh niên này sâu đến mức nào.  

“Không ngờ sẽ nhìn thấy ngươi ở chỗ này, ngày hôm trước ta giục ngựa qua phiên chợ ở huyện An Bình, nhìn thoáng qua cảm thấy có mấy phần giống ngươi, không ngờ quả nhiên là ngươi.”  

Thanh niên cẩm y cười giễu.  

Hắn nhìn thân ảnh uyển chuyển trước người, bên trong đôi mắt có mấy phần dịu dàng.  

“Tĩnh Nhi, khi cả nhà ngươi bị chém đầu, ta đã cố gắng dùng hết tất cả thủ đoạn để cứu ngươi, thậm chí ta đã lên kế hoạch tốt, đáng tiếc... Ngươi lại một mình thoát khỏi Kinh Đô, ta tìm ngươi thật là khổ.”  

Thanh niên mặc cẩm y nói, vừa nói hắn ta vừa không ngừng tới gần Tiểu Đậu Hoa.  

Tiểu Đậu Hoa cắn răng, quật cường cầm kiếm, ngọn lửa cừu hận bên trong đôi mắt càng lúc càng tăng lên.  

“Câm miệng!”  

“Cả nhà các ngươi đều là lũ khốn kiếp, phụ thân ta bị hỏi tội chém đầu cả nhà, đều là do u Dương gia ngươi làm hại!”  

Tiểu Đậu Hoa cầm cổ kiếm Địa Giao, oán hận nói.  

Đôi mắt to vốn dĩ linh động đã tràn đầy tơ máu, đỏ bừng lên.  

Nàng biết, biết được tất cả mọi chuyện.  

Khi Trương thủ phụ cứu nàng, nàng từng quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn Trương thủ phụ nói sự thật cho nàng biết, phụ thân rốt cuộc có thật sự phạm tội chết hay không.  

Trương thủ phụ chính là đại nho đương triều, sẽ không nói dối, ông ấy đã nói rõ tất cả mọi chuyện.  

“u Dương gia các ngươi đã sớm đầu nhập vào Huyền Ngọc phi, cảm thấy nếu có thể nâng đỡ Huyền Ngọc phi thượng vị, u Dương gia có thể một bước lên mây, cho nên các ngươi bán đứng phụ thân ta, còn dùng thủ đoạn hại Diêu gia bị chém đầu cả nhà!”  

Tiểu Đậu Hoa cắn môi, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống khoé miệng.  

Nàng từ kinh thành lang thang đến huyện An Bình, chịu vô số khổ cực, nhưng mà nàng vẫn chưa từng khóc, bởi vì mẫu thân nói nàng phải kiên cường.  

Thế nhưng bây giờ đối mặt kẻ thù này, nàng khó mà ức chế tâm tình của mình.  

Dịu dàng bên trong đôi mắt của thanh niên mặc cẩm y không còn tồn tại,  

Có mấy phần lạnh lùng, càng có mấy phần mỉa mai.  

“Nếu lúc trước, phụ thân ngươi đáp ứng làm thông gia với nhà chúng ta, u Dương gia chúng ta cũng sẽ không đến mức không nể tình thân như thế.”  

“Huống hồ, Đế Kinh gió nổi mây phun, bao nhiêu quan to hiển quý bởi vậy mất mạng, lại có bao nhiêu gia tộc quật khởi, đây đều là tạo hóa, đều là mệnh, muốn trách... Chỉ có thể trách Diêu gia ngươi làm chim đầu đàn, số mệnh không tốt.”  

Thanh niên cẩm y cười giễu nói.  

“Không ngờ ngươi cũng tới Tắc Hạ học cung, dựa vào tu vi của ngươi làm thế nào đi lên đỉnh núi? Đi theo ta đi, nể tình hai nhà chúng ta đã từng có giao tình, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”  

u Dương Chiêu dịu dàng nói.  

“Cút!”  

Tiểu Đậu Hoa hét lớn, cầm cổ kiếm Địa Giao La Hồng đưa cho nàng, vung kiếm chém về phía u Dương Chiêu.  

Nhưng mà ở trong mắt u Dương Chiêu, một kiếm này củaTiểu Đậu Hoa... Giống như một đứa con nít ba tuổi cầm một thanh kiếm, bất lực vung chém về phía một người trưởng thành toàn thân được áo giáp che kín.  

Hắn giơ tay lên nắm cổ kiếm Địa Giao Tiểu Đậu Hoa đang vung ra, bỗng nhiên kéo một cái, dự định đoạt kiếm khỏi tay Tiểu Đậu Hoa.  

Nhưng mà, Tiểu Đậu Hoa biết rõ, cổ kiếm Địa Giao chính là do công tử đưa cho nàng, há có thể bị đoạt.  

Cho nên, liều chết nắm chặt kiếm, cả thân thể yếu đuối cũng bị lôi theo, bị ném mạnh xuống đất, trượt xa mấy bước.  

“Đã như vậy, ta sẽ cưỡng ép mang ngươi trở về, niệm tình cũ giữa cha ta cùng Diêu thúc, chiếu cố ngươi thật tốt.”  

“Nhìn bộ dáng ngươi bây giờ xem... Chật vật cỡ nào.”  

u Dương Chiêu nói.  

Một cỗ khí huyết ngang ngược trên người hắn bộc phát.  

Cả thân thể đang ôm kiếm của Tiểu Đậu Hoa lập tức bị đẩy lùi ra thật xa, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng chảy máu nhiều hơn.  

Nhưng mà Tiểu Đậu Hoa vẫn quật cường chống kiếm, đứng dậy như cũ.  

Mà La Hồng, từ trong cung Tà Tu đi ra, vừa vặn nhìn thấy... một màn này.  

La Hồng thấy Tiểu Đậu Hoa chật vật, thấy khóe miệng nàng chảy máu vẫn còn cầm cổ kiếm Địa Giao, hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi, lông mày không khỏi nhíu chặt.  

Thanh niên cẩm y u Dương Chiêu không nhìn thấy La Hồng.  

Hắn ta đi về phía Tiểu Đậu Hoa. Việc gặp được Diêu Tĩnh ở đây là điều hắn ta không ngờ, nếu đã gặp rồi thì không thể nào để cho nàng chạy được.  

Lúc đầu, khi còn ở Đế Kinh, hắn ta đã mua chuộc cai ngục, dự định đánh tráo mang Diêu Tĩnh đi, lại không ngờ nàng đã được người cứu đi trước.  

Diêu gia có thiên kim, mỹ mạo của Diêu Tĩnh vốn nổi tiếng ở Đế Kinh, lúc trước u Dương Chiêu không đưa được Diêu Tĩnh đi, cứ tiếc hận mãi.  

“Đến đây, theo ta về Đế Kinh.”  

u Dương Chiêu cười nói.  

Bỗng nhiên.  

Hắn ta cảm thấy một cỗ kình phong mãnh liệt gào thét mà đến.  

Một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương, làm cho lông mi hắn ta hơi nhíu, nhanh chóng nghiêng người, tung một quyền ra.  

Đông!  

Trước cung Tà Tu, khí tức chấn động.  

Cẩm y trên người u Dương Chiêu bay lên, thân thể vẫn bất động.  

Một thanh sát châu kiếm đen như mực bay ngược ra, treo ở bên người La Hồng mặc bạch y, đang chắp hai tay sau lưng.  

“Tứ phẩm Ngự Kiếm cảnh? Không... Không đúng... Giả!”  

Khí tức của u Dương Chiêu rất mạnh, trên người có huyết giáp mơ hồ nổi lên.  

Hắn ta đúng là một Võ tu Ngũ phẩm.  

La Hồng dùng ý niệm khống chế sát châu kiếm, quả thực có mấy phần dọa người, chẳng qua uy lực so với Ngự Kiếm chân chính, không phải chỉ là kém hơn một bậc.  

“Cút.”  

La Hồng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play