“Yên tâm, những kẻ nên chết đều đã giết, ta thật sự không thích giết người.”  

La Hậu ném Văn Thiên Hành cho Lạc Phong.  

La Hậu nói: “Đại Lý Tự đến đây bao nhiêu người? Ngươi cho người trông coi lão già này cho ta, ngày mai lão tử dẫn hắn tới kinh thành đòi một lời giải thích…”  

Lạc Phong nhìn thoáng qua Văn Thiên Hành không khác gì một con chó dính mưa, mặt giật giật, đây chính là thái phó đương triều, thầy của thái tử đấy…..  

Văn Thiên Hành địa vị vô cùng cao, nhưng ở trước mặt La Nhân Đồ, chỉ giống như một con chó có thể giế bất cứ lúc nào.  

La Hậu không hề để ý tới ông ta nữa, tầm mắt dừng ở trên người La Hồng.  

Trên gương mặt thành thật hồn hậu, lộ ra một nụ cười.  

“Không có việc gì là tốt rồi.”  

“Đừng sợ, cha cũng không biết sao lại biến thành như vậy, rõ ràng là việc lão già kia làm, nhưng lại đổ trên đầu các con, hẳn là các con chịu ủy khuất rồi? Không có việc gì, cha sẽ thay các con đòi lại công đạo.”  

La Hậu vỗ bả vai La Hồng, nói.  

La Hồng nhìn La Hậu, người luôn luôn mất tích trong trí nhớ của hắn, hóa ra lại chạy đi làm lão tướng quân. Hắn cười cười, khóe miệng nhẽ nhách: “Người mặc thêm giáp trông cũng rất giống tướng quân.”  

La Hậu nghe vậy, tức khắc cười ha hả.  

Sau đó, hai người ngẩng đầu nhìn khe rãnh bị Trần quản gia chém vẫn còn chưa kịp khép lại trên vòm trời đang rỉ rích từng đợt mưa phùn kia……  

Năm nghìn hắc giáp thiết kỵ ở bên ngoài An Bình huyện đứng nghiêm như là sắt thép bọc lấy tường thành, che chở cho bên ngoài huyện An Bình.  

La Nhân Đồ một mình tiến vào huyện thành, ông có vài phần cảm khái nhìn huyện thành nhỏ mà mình đã ẩn cư mười năm này.  

Lưu huyện lệnh vẫn luôn theo phía sau nhưng khi tới gần La Phủ, bị La Nhân Đồ một chân đá văng: “Sao, còn muốn ông đây mời ngươi ăn cơm?”  

Lưu huyện lệnh mới một thân mồ hôi lạnh rời đi.  

Về tới La Phủ, La Tiểu Tiểu lôi kéo Tiểu Đậu Hoa nhìn cha già một thân khôi giáp, mới đầu các nàng là có vài phần sợ hãi, sau đó đó là mừng như điên.  

La Hậu lại càng không kềm được vui sướng, bế La Tiểu Tiểu lên, nâng nàng lên vai, nghe La Tiểu Tiểu phát tiết đầy một bụng ủy khuất, nói La Hồng luôn kể chuyện xưa làm nàng thương tâm.  

La Hậu cười xán lạn, làm gì có điểm nào giống một kẻ giết người không chớp mắt.  

Ngoài kia, một lệnh ông phát ra, vạn người chết, ở nhà, ông chỉ là phụ thân hiền từ hòa ái.  

Trần quản gia tóc bạc đầy đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn hình ảnh này.  

Sương mù âm u nhiều ngày bao phủ ở La Phủ, tan theo mây trời.  

……  

Đêm dài.  

La Hậu không có cởi áo giáp, ông đi tới tiểu viện của La Tiểu Tiểu, bọn tỳ nữ im như ve sầu mùa đông.  

Ông nhìn La Tiểu Tiểu đã ngủ say mà đá văng cả chăn, ôn nhu cười, thay La Tiểu Tiểu đắp chăn đàng hoàng, sau đó, xoay người rời đi.  

Đi vào viện của La Hồng, vậy mà La Hồng hãy còn chưa ngủ.  

“Hãy cùng Trần thúc con luyện kiếm thật tốt, nói cho cùng vẫn là con chưa đủ mạnh, nếu con đủ mạnh, ai dám giết con?”  

“Ta để lại cho con năm nghìn thiết kỵ của La gia ở ngoài huyện An Bình, chờ đến lúc con có thể một kiếm chém đứt sông, vào Kiếm Cuồng cảnh Tam phẩm, năm nghìn hắc kỵ này tùy con điều động. Mặt khác, lão Trần có nói thiên phú kiếm đạo của con quá kém, so không lại với được với thiên tài yêu nghiệt, cho nên, muốn cho con chút áp lực.”  

La Hồng không nói gì.  

Hắn biết rõ, thiên phú kiếm đạo của hắn quả thực kém, mỗi một lần tu hành vận chuyển kiếm khí đều giống như đao cắt.  

Nhưng, thêm chút áp lực là có ý gì?  

La Hậu cười cười, không hề nói rõ, chỉ vỗ vỗ bả vai La Hồng.  

“Vốn dĩ muốn cho huynh muội các con an an ổn ổn cả đời, nhưng nếu con đã không tầm thường, vậy hãy nói cho thiên hạ một tiếng, làm cho thế nhân biết rõ, hổ phụ vô khuyển tử.”  

…  

-

Hôm sau.  

Mưa đã tạnh. Ánh nắng phương đông soi rạng, ánh sáng mặt trời tỏa ra một mảnh gợn sóng.  

Huyện An Bình  

La Nhân Đồ xoay người trèo lên hắc mã, bên hông đeo một cây đao, một tay xách theo Văn Thiên Hành sống không còn gì luyến tiếc, dáng vẻ vô cùng chật vật kia theo.  

Rời khỏi huyện An Bình, mang đao tiến vào kinh thành.  

Chuyện trong giang hồ luôn truyền đi rất nhanh.  

Sự tình phát sinh trong huyện An Bình, có thể nói là sóng gió không lớn không nhỏ, nếu không phải dính đến bốn cao thủ Nhất phẩm, thì ngay cả sóng cũng chẳng tạo thành được.  

Đại Chu, Đại Sở, Kim Trướng Vương Đình, còn có Thiên Địa Tà Môn, cao thủ Nhất phẩm của bốn thế lực đều chết ở huyện An Bình.  

Hóa Long Kiếm, Cửu Kiếm hóa Bạch Long, chỉ trong nháy mắt đã chặt đứt đường sống của bốn cao thủ Nhất phẩm.  

Tin tức này truyền ra, toàn bộ giang hồ đều chấn động.  

Đối với giang hồ Đại Hạ mà nói, tự nhiên là làm phấn khởi lòng người. Suy cho cùng, những người chết đều không phải là cao thủ Nhất phẩm của Đại Hạ, làm sao không cao hứng cho được.  

Có điều, người trong thiên hạ cũng cảm thấy thật đáng tiếc, một kiếm này của Kiếm Hóa Long này cũng là tự chặt đứt sinh cơ của bản thân thân, nhân cơ hội đó để mở cửa thiên môn, mượn nhờ uy lực của Lục Địa tiên.  

Cái giá phải trả không thể nói là không nhỏ. Nhưng là, Kiếm Hóa Long chung quy cũng trở thành dĩ vãng, mà hiện giờ, chuyện để cho người đời bàn tay say sưa chính là việc La Nhân Đồ mang thiết kỵ trở về huyện An Bình, vừa ra tay, liền đầu rơi máu chảy.  

Một màn chém giết này, giết chết không ít thám tử Đại Chu, Đại Sở và cả Kim Trướng Vương Đình trong vương triều Đại Hạ. Rất nhiều người đều cho rằng đây là một cái hố siêu to khổng lồ mà La Nhân Đồ thiết kế

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play