Đỗ Vinh Hoa không hiểu sao, đằng sau lưng lại toát ra mồ hôi lạnh.

Người đàn ông đối diện này thật đáng sợ.

Ánh mắt ông ta đủ ngông cuồng nhìn Đỗ Vinh Hoa như nhìn một vật rác rưởi, một vật sắp chết.
"Để hai chúng nó đến với nhau, tôi và ngài đã thân còn thân hơn, hơn nữa còn có thể phát triển, không phải sao?"
Mặc dù Tống Tiêu rất đáng sợ, nhưng cũng không làm giảm được lòng h@m muốn vinh hoa của lão già họ Đỗ.

Đỗ Tâm Tâm tối qua đã gọi điện và nói rằng cô ta rất thích Tống Dực, muốn cùng Tống Dực lập hôn ước.
Đỗ Tâm Tâm là tiểu thư danh giá, từ nhỏ đã được ba mẹ vô cùng chiều chuộng, muốn cái gì phải có cái đó, nên trong mắt cô ta, cái gì mình thích đều sẽ là của mình.

Tống Dực cũng không ngoại lệ.
Đỗ Vinh Hoa suy nghĩ, nếu như  Tống Dực có gia cảnh giàu có, hơn nữa vẻ ngoài rất điển trai, con gái ông ta lại thích như vậy.

Tại sao lại không ngỏ lời tác thành cho chúng nhỉ?
Đỗ thị là một tập đoàn lớn, nhưng suy ra cũng làm sao so sánh được với Tống thị, một tập đoàn được gầy dựng lên bởi bàn tay của kẻ độc tài đây? Nếu Đỗ Vinh Hoa không cẩn thận tính toán từng bước, Tống Tiêu chỉ cần nhấc tay một cái, Đỗ thị sẽ như con kiến mà bị đè bẹp.
"Hửm?" Ánh mắt Tống Tiêu nguy hiểm, "Không được!"
"Tại sao lại...!"
"Không được chính là không được" Tống Tiêu không kiên nhẫn cắt lời, giọng nói ẩn nhẫn nguy hiểm bức bách lấy bao trùm lên người Đỗ Vinh Hoa, "Đừng bao giờ đánh chủ ý lên Tống Dực, cũng đừng bao giờ đem điều kiện ra đặt lòng thử thách với tôi...Nếu muốn sống"
Vế sau Tống Tiêu như gằn lên, nói thật chậm rãi mà còn tách ra khỏi vế trước.

Dường như đang muốn cảnh cáo Đỗ Vinh Hoa, đừng bao giờ coi thuờng Tống thị.
Tống Tiêu là kẻ độc tài, trong mắt ông ta, Tống Dực cũng là kẻ độc tài.

Y biết Tống Dực từ nhỏ đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để tiểu thanh mai của hắn sa vào bẫy, từ từ rơi vào vòng xoáy tình yêu của hắn.
Tống Tiêu đã từng nhìn kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ trong sáng vô cùng sạch sẽ của Ca Tiểu Ly, xong y nhận ra được lí do tại sao con trai độc tài y lại có thể cố chấp muốn có được cô bé mà phải dùng đến biết bao nhiêu thủ đoạn như vậy.
Thế giới của kẻ giàu có rất phức tạp, nhưng thế giới của kẻ độc tài còn phức tạo hơn, chúng rất chuyên quyền.

Với thứ đồ vật chúng ngắm tới, đều không có lối thoát.
**
"Sao lại như vậy?" Đỗ Tâm Tâm nghe điện thoại, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí nhăn lại một đoàn, "Cha, con không chịu"
"Có giỏi thì đi mà năn nỉ chúng đi" Bên kia, giọng Đỗ Vinh Hoa tràn đầy phẫn nộ, xong nghĩ đến con gái, ông ta liền lập tức hạ hỏa "Đừng cố chấp nữa con gái, cha sẽ tìm cho con một mối hôn sự khác tốt hơn.

Tống Tiêu cùng Tống Dực, chúng ta đấu không lại đâu"
"Cha...!" Đỗ Tâm Tâm mè nheo, lông mày nhíu lại nhưng không căm chịu.
"Không nói nữa" Đỗ Vinh Hoa ngắt lời, "Lời cha đã quyết, con đừng cứng đầu"
Tống Tiêu là một kẻ không đơn giản, chính vì thế nên cho dù có cáo già thế nào, Đỗ Vinh Hoa cũng không thể đụng tới Tống Tiêu.

Đỗ Tâm Tâm ngắt máy, cô ta điên cuồng, cầm lấy chiếc ly thủy tinh mà cô ta thích nhất ném vào tường liền nghe thấy Choang một tiếng động vang lên đầy khó nghe, y như tâm tình của cô ta bây giờ vậy.
Làm sao lại có thể? Đỗ thị là một tập đoàn lớn, là một con mồi ngon như vậy, Tống Tiêu ông ta còn không để ý?
Đỗ Tâm Tâm vò đầu suy nghĩ.

Nếu như không có con bé ngu ngốc kia, cô ta có khả năng đến được với Tống Dực không?
Xong ánh mắt cô ta điên cuồng như bị ma quỷ nhập vào.
Ca Tiểu Ly, tốt nhất không nên cản đường tao.

Nếu không tao cũng không đảm bảo được cái mạng của mày sẽ an toàn đâu.
*
Bên kia, Ca Tiểu Ly hắt xì một cái, cảm thấy như có ai đó đang nói xấu mình, nhưng cũng không quan tâm.

Nhận thấy Tống Dực đã đi nghe điện thoại về, liền lập tức quấn lấy hắn, ngây ngốc dụi dụi đầu nhỏ vào hõm cổ hắn, nỉ non,
"Ca ca, mấy tên đáng ghét ngày hôm nay anh đã tìm thấy chưa? Nếu anh tìm thấy nhất định phải cho chúng một trận, để lần sau chúng không được bắt nạt em nữa"
Tống Dực nghe cô nỉ non, ngược lại không trả lời, chỉ hứng thú nhìn cô.

Ca Tiểu Ly nói vài lời liền buồn ngủ, ngáp ngủ một cái liền ngủ mất.

Tống Dực nghe tiếng thở đều đều, đem Ca Tiểu Ly bé nhỏ ôm vào trong lòng.

Hôn lên môi hồng xinh đẹp một cái đầy mê hoặc.
Tiểu Ly, nói xem tôi nên xử chúng thế nào đây?
Có nên một phát bắn cho chúng chết, hay chặt tứ chi ra, cho chúng chết không được toàn thây.
Nhưng em im lặng, nghĩa là em không đồng ý đúng không? Là như vậy quá nhẹ đúng chứ?
Vậy thì nên cắt từng miếng thịt của chúng, sát muối sát ớt sát chanh vào cho chúng cảm nhận được nỗi đau thảm thiết nhất.

Giết đi người mà bọn chúng yêu thuơng, hay đem chúng ngũ mã phanh thây, lấy chính thịt của chúng ướp xả ớt rồi đem cho chúng ăn.
Em cựa quậy, tức là đồng ý, Đúng không?
Vẻ mặt Tống Dực điên cuồng, hắn ôm Tiểu Ly cằng thêm chặt.
Quả nhiên là cô gái của hắn, suy nghĩ thật giống hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play