Đúng như mọi người dự đoán, sự kiện Tống Trường Sinh “chết đi sống lại” gần như đã đập tan toàn bộ giáo lý thần thánh của Bạch Phúc giáo. Lúc vừa có tin chú kiếm sư chết, nhóm người kia đắc ý thổi phồng câu chuyện “Bạch Phúc Phật Mẫu trừng phạt phản đồ” lên tận mây xanh, kết quả “phản đồ” không chỉ không bị trừng phạt mà còn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tin tức truyền ngược về Bạch Phúc giáo khiến giáo chủ giận dữ bừng bừng, ngay cả Phượng Tiểu Kim luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài cũng phải nhắc nhở Lưu Hằng Sướng trong khoảng thời gian này đừng nên nhiều lời kẻo mang vạ vào thân.

“Vâng.” Lưu Hằng Sướng liên tục gật đầu.

Phượng Tiểu Kim nhìn rổ thuốc hắn bưng trong tay: “Đám vu y kia vẫn chưa để người chẩn bệnh cho Vân Du à?”

“Vâng, nhưng không phải bọn họ không cho, mà là giáo chủ không đồng ý.” Lưu Hằng Sướng nói, “Nhưng gần đây đã nới lỏng hơn nhiều rồi, có cho phép ta tham mạch, thương thế của Vân Du công tử đúng là có chuyển biến tốt, không cần quá lo lắng.”

“Hắn bị thương trước mắt tính là chuyện tốt, không phải giáp mặt Lương Thú nữa.” Phượng Tiểu Kim nói, “Ta lo lắng cho Vân Nhạc nhiều hơn, rất nhiều ngày rồi con bé vẫn chưa trở về.”

Lưu Hằng Sướng thăm dò: “Nghe nói Vân Nhạc cô nương phải đi khắp nơi nhận triều bái của các tín đồ, trước đây nàng chưa bao giờ bận rộn đến thế, cứ như là…”

Cứ như là tranh thủ trong thời gian ngắn nhất phải lung lạc được nhiều lòng người nhất, gây ra càng nhiều trận nhiễu loạn. Lúc này rất nhiều thôn trấn ở Tây Nam đã lâm vào cảnh chướng khí mù mịt.

“Không phải chuyện của ngươi thì đừng quản.” Phượng Tiểu Kim nhắm mắt lại, “Đi xem Vân Du đi, bây giờ giáo chủ hẳn vẫn còn trong phòng hắn.”

Lưu Hằng Sướng cúi đầu rời khỏi phòng nhìn ra xa, mặt trời đã sắp khuất sau dãy núi xanh biếc như ngọc.

……

Liễu Huyền An vươn tay ra muốn bắt lấy tia nắng lọt qua khe cửa, kết quả không bắt được gì còn bị người ta chụp được.

Lương Thú giữ tay y lại: “Đừng quan tâm đến những thứ mơ hồ vô chừng kia nữa, nên chạm vào cái gì thực tế mà sờ mó được ấy.”

Ví dụ như bản thân Kiêu Vương điện hạ, vừa nhìn được vừa sờ được, rất thực tế. Liễu Huyền An nhìn hắn bật cười, cười đến mức Cao Lâm không thể không phất tay lần thứ hai lệnh cho hộ vệ tạm dừng bước. Thật sự đấy, đến con khổng tước lòe loẹt nhất vùng núi Tây Nam cũng không hăng hái bằng Vương gia nhà ta, đi đường mấy bước cũng phải trêu chọc Liễu nhị công tử một lần mới chịu được à?

May mà trong thành Trú Quân còn có quân vụ gấp gáp, nếu đặt trong cảnh thái bình, đi qua một ngọn núi mà cưỡi ngựa xem hoa kiểu ba bước dừng hai bước thế này chắc phải mất cả năm. Cao Lâm không ngừng chép miệng oán thầm suốt dọc đường, tuy cổ họng Trình Tố Nguyệt đã tốt hơn một ít nhưng vẫn cự tuyệt nghe nghĩa huynh lải nhải như cũ, vì thế Cao phó tướng đành phải nuốt nghẹn hết lời muốn nói vào bụng, chờ quay về tìm Khổ Hựu tâm sự sau.

Tất cả mọi người đều bọc trong lời đồn đãi mà trở về.

Thường Tiểu Thu hỏi: “Lời đồn gì cơ?”

A Ninh hỏi thăm chung quanh một vòng rồi trở về kể: “Không có gì đặc biệt, vẫn là giáo lý vòng vèo rách nát tẩy não của Bạch Phúc giáo thêm chút hoa hòe vào thôi.”

Ví dụ như Lương Thú đã biến thành tay sai của tà ma, sở dĩ Tống Trường Sinh sống lại tất cả là nhờ hắn thao túng, thể xác sống nhưng hồn phách vẫn nằm trong tay Bạch Phúc Phật Mẫu. Tà ma làm trái thiên mệnh luyện chế người rối chắc chắn sẽ mang lại mối họa ngập trời cho đất Tây Nam. Nội dung tiếp theo mọi người hẳn rất quen thuộc, kiểu gì cũng quay về kết luận: “Nếu muốn tiễu trừ ma quỷ thì phải thờ phụng Bạch Phúc Phật Mẫu”.

Thường Tiểu Thu nhíu mày: “Bây giờ bọn họ thả ra lời đồn tà ma quấy nhiễu, sau đó nhất định sẽ có hành động.”

A Ninh gật đầu: “Công tử nhà ta cũng nói như vậy, bây giờ Bạch Phúc giáo vì chuyện của Tống tiên sinh mà mất hết mặt mũi, chắc chắn phải lấy chuyện nơi khác lập uy bù vào, cho nên Vương gia mới phải gấp gáp trở về thành Trú Quân.”

Thường Tiểu Thu dí sát lại gần cậu hơn, lại hỏi: “Liễu nhị công tử còn nói gì nữa không, có nói Vương gia chuẩn bị điều binh tiến công hay cái gì không?”

A Ninh kỳ quái nhìn cậu ta: “Sao ta lại cảm thấy ngươi rất hào hứng với mấy chuyện này thế nhỉ?”

“Ta ngưỡng mộ Vương gia nhiều năm, hôm nay mới có cơ hội cùng ngài ấy đứng trên chiến trường, chẳng lẽ không nên hào hứng sao?”

“Ta lại không nghĩ vậy.” A Ninh lắc đầu, “Chiến tranh tất yếu sẽ đi kèm với thương vong, ta có rất nhiều sư huynh sư tỷ từ chiến trường trở về, đêm nào cũng nằm mơ thấy núi thây biển máu hoặc tay đứt chân cụt, chịu đựng sợ hãi và ác mộng, phải tĩnh dưỡng mất nửa năm mới miễn cưỡng ổn định tinh thần. Bọn họ chỉ là quân y bình thường, không biết các tướng sĩ xông pha chiến đấu còn phải chứng kiến cảnh tượng tàn khốc đến mức nào, cho nên đánh giặc không phải chuyện gì quá vui đâu.”

Thường Tiểu Thu bị một bài thuyết giáo đến đờ người, nửa ngày mới nghẹn được một câu phản bác, đổ máu trong chiến tranh không phải là để đổi lấy ngày tháng bình yên lâu dài hay sao?

“Ta không nói chiến tranh sai trái, chiến tranh là cần thiết, nhưng không nên vì nó mà vui vẻ phấn chấn gì cả, đó là chuyện rất nghiêm trọng.” A Ninh nhét thứ trong tay cho cậu ta, “Thôi mau đi hỗ trợ mọi người đi, ta phải giúp công tử nhà ta xuống ngựa.”

Cổng thành Trú Quân đã ở cách đó không xa. A Ninh chạy rất nhanh nhưng vẫn không tài nào giành được cơ hội đỡ công tử, bởi vì Lương Thú đã ôm Liễu Huyền An nhẹ nhàng bước xuống ngựa rồi. Liễu Huyền Triệt vừa ra khỏi cửa thành bắt gặp cảnh tượng thân mật của hai người, lại tức ngực một trận, giữa ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì nữa!

“Đại ca!” Liễu Huyền An chạy về phía hắn.

Vẻ mặt Liễu Huyền Triệt hơi dịu đi một ít, đầu tiên là tiếp được đệ đệ, sau đó chắp tay hành lễ với Lương Thú: “Vương gia.”

“Liễu đại công tử không cần khách khí với ta như vậy.” Lương Thú hỏi, “Mắt Khổ Hựu thế nào rồi?”

Liễu Huyền Triệt không trả lời mà dẫn đệ đệ quay về chỗ ở trước. Trong lòng Liễu Huyền An âm thầm thở dài, xem đi, ta nói rồi mà, một khi đại ca biết ta hiểu y thuật xong ngày tháng sau này của ta sẽ thêm rất nhiều phiền toái —— Ít nhất các bài kiểm tra khảo nghiệm sẽ diễn ra không ngừng, bởi vì đối với các đệ tử sắp hành nghề độc lập, Bạch Hạc Sơn Trang phải tiến hành khảo sát nghiêm khắc hết vòng này đến vòng kia. Còn kẻ chỉ dựa vào kiến thức tự học đã chạy đi chẩn bệnh như y là tuyệt đối không cho phép, nếu để cha biết không chừng còn bị phạt nặng.

“Không có đâu.” A Ninh nói, “Nếu trang chủ biết những chuyện công tử làm thì vui còn không kịp.”

“Có vui thật thì ông ấy cũng phạt ta thôi.” Liễu Huyền An cầm khăn lau mặt, “Chuyện nào ra chuyện đó, vui thì vui, quy củ vẫn là quy củ, ừm… Có điều ở Kiêu Vương phủ chắc sẽ không có nhiều quy tắc như thế, Vương gia nói chuyện sau này đều nghe ta hết.”

Nói thế cũng không đúng lắm, A Ninh nghĩ trong lòng, công tử là được Vương gia chiều chuộng lên tận trời đấy thôi, đòi bánh kẹo thì cho ăn bánh kẹo, muốn nằm ườn cứ việc nằm ườn.

Nói vậy xem ra đại công tử ở đây lại là chuyện tốt, ít nhất vẫn có người quản được y.

Liễu Huyền An dọn dẹp qua loa một chút rồi đi ra phòng ngoài, tất cả mọi người đã có mặt. Khổ Hựu đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt bị quấn một tầng băng vải, thị lực tạm thời không dùng được nên thính lực càng nhạy bén hơn, chủ động đứng dậy chào hỏi: “Liễu nhị công tử.”

Lương Thú vừa nghe xong toàn bộ bệnh tình của Khổ Hựu từ miệng Liễu Huyền Triệt, hiện giờ trong bụng đã có đáp án chính xác nhưng lại không thể mách nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Huyền An xem bệnh cho Khổ Hựu rồi ngồi xuống bàn cẩn thận viết ra quy trình điều trị.

Khổ thống lĩnh khó hiểu: “Sao không nghe ai nói gì vậy.”

Ai dám phát ra tiếng, ngươi từng thấy có trường thi nào vô tư nói chuyện rào rào chưa? Cao Lâm vỗ vỗ vai “đề bài” trấn an, mở miệng trêu ghẹo: “Sao hả, còn phải hát cho ngươi nghe hai câu mới chịu à?”

Khổ Hựu câm nín, lại còn ở đó nói nhảm, xin các người chiếu cố bệnh nhân không thấy đường một chút có được hay không.

Nhưng trước mắt không có ai rảnh rỗi để ý hắn, những người có mặt trong phòng ai giám thị thì giám thị, ai kiểm tra cứ kiểm tra. Viết được một nửa, chân mày Liễu Huyền An nhíu lại chần chừ không viết tiếp. Lương Thú thấy thế lập tức hắng giọng, ra vẻ tự nhiên đứng lên đi qua: “Bổn vương…”

Kết quả mới đi được hai bước đã bị Liễu đại công tử ngăn cản.

Cao Lâm đỡ trán, đáng sợ quá, thật đấy, Kiêu Vương phủ thất bại thảm hại rồi!

Chỉ có Khổ Hựu đáng thương không biết gì vẫn bồn chồn thăm dò: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là Bạch Phúc giáo à?”

Cao Lâm nhét một viên ô mai vào miệng hắn: “Đừng vội, chưa đến phiên Bạch Phúc giáo đâu, ngồi yên đi.”

Khổ Hựu không kịp đề phòng, bị ô mai chua đến ê răng.

Liễu Huyền An mất khoảng nửa canh giờ mới viết xong toàn bộ y phương rồi cầm hai tay nộp cho đại ca. Liễu Huyền Triệt xem rồi cũng không nói đúng hay sai, chỉ nói: “Nghỉ ngơi dùng bữa xong thì theo ta vào thư phòng.”

Nghe khẩu khí như sắp bị đánh một trận nữa, Liễu Huyền An ảo não trả lời một tiếng rồi chu đáo lén chà xát lòng bàn tay cho ấm trước. Lương Thú trông thấy hiển nhiên là đau lòng, vì thế kéo người vào sát gần mình nghiêng đầu thì thầm: “Hết cách rồi, chờ ăn xong để ta đi theo ngươi.”

Liễu Huyền An hỏi: “Đi theo xem ta bị đánh à?”

“Ngăn không cho ngươi bị đánh chứ.” Lương Thú nói, “Không được nữa thì để ta thay ngươi lĩnh phạt, được không?”

Tuy Liễu Huyền An là tán tiên không thèm để ý phép tắc lễ nghi nhưng vẫn hiểu rõ đại ca nhà mình chỉ là thường dân, nếu cầm thước đánh đòn Vương gia thật thì quá vô lễ, thế nên cũng không để những lời hứa hẹn kia trong lòng. Kết quả dùng cơm tối xong, Lương Thú thật sự theo y đi vào thư phòng.

Liễu Huyền Triệt khó hiểu hỏi: “Vương gia có việc?”

Lương Thú không đổi sắc mặt: “Ta đến nghe thử chút y lý.”

Liễu Huyền Triệt nhắc nhở: “Sẽ buồn chán lắm đấy.”

Lương Thú mỉm cười: “Biết sao được.”

Buồn chán đến mấy cũng làm sao qua được trình độ của mấy lão già râu bạc lải nhải trong ngự thư phòng cuối năm? Cả ngày gật gù niệm kinh đạo làm quân tử phải cẩn thận chỗ này sợ hãi chỗ kia, tinh thần tốt đến mấy nghe vào cũng ngủ gà ngủ gật, không phải ta vẫn sống sót tới bây giờ đó sao.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.

Liễu Huyền Triệt thấy hắn kiên trì như thế cũng không nhiều lời, liền sai người hầu dâng một bình trà đặc lên cho Vương gia rồi không để ý nữa mà tập trung ngồi dưới đèn cẩn thận giảng giải cho đệ đệ về phương pháp điều trị bệnh cho Khổ Hựu. Điều trị chứng kim manh đòi hỏi phải tích lũy rất nhiều năm kinh nghiệm thực tiễn, phần tri thức này không hề giống những điều Liễu Huyền An đọc được trong sách, y ngồi cạnh bàn lắng nghe cực kỳ nhập tâm.

Liễu Huyền Triệt chưa từng trông thấy dáng vẻ đệ đệ như vậy, trong lòng vui mừng không ngớt, thấy y không chịu ghi chép gì cũng không tức giận vì biết rõ đối phương thiên tư thông minh, có bản lĩnh nghe qua một lần sẽ không quên được nên càng yêu thương gấp bội. Hai huynh đệ đàm luận từ bệnh tình Khổ Hựu đến chứng kim manh và nhiều chứng tật về mắt khác, nói đến khi đèn đóm trong viện đều được thắp lên hết mới miễn cưỡng dừng cuộc nói chuyện. Cả hai nhìn lại, Kiêu Vương điện hạ một tay chống đầu ngồi trước bàn không nhúc nhích —— đã đi gặp Chu Công từ lâu.

“…”

Liễu Huyền An đúng lúc nói: “Đại ca đi về trước đi, để ta gọi Vương gia tỉnh.”

Liễu Huyền Triệt muốn mở miệng lại thôi, mệt tâm quá, không muốn nói chuyện.

Chờ đại ca rời khỏi phòng, Liễu Huyền An mới rón rén cẩn thận ghé sát vào Lương Thú, nương ánh đèn cẩn thận nhìn ngắm gương mặt hắn. Mặc dù hai người đã chung chăn chung gối nhiều ngày nhưng bản thân y luôn ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, chưa bao giờ được ngắm kỹ vẻ mặt say ngủ của đối phương. Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy, đầu quả tim như mềm nhũn ra nên không nhịn được muốn vươn ngón tay sờ vào, không ngờ thình lình lại bị kéo vào trong lòng.

Lương Thú vẫn không mở mắt, chỉ cúi đầu bật cười cọ lung tung lên mặt y: “Lại nghịch ngợm gì thế?”

“Không nghịch.” Liễu Huyền An tựa vào ngực hắn, “Tối nay Vương gia không cảnh giác như thế cũng được sao?”

“Vì sao phải cảnh giác, trong phòng này có gì nguy hiểm đâu.” Lương Thú buồn ngủ trả lời, “Nghe tiếng bước chân và tiếng ngươi nói chuyện đã cảm thấy cực kỳ yên bình rồi.”

Trong lúc mơ màng lại như được trở về những ngày thơ ấu, trong lòng vẫn chưa mang nặng gia quốc thiên hạ, dù gây họa cũng có hoàng huynh đỡ cho, vô pháp vô thiên vô ưu vô tư. Hắn nghĩ đã thật lâu rồi mình không có lại những cảm giác này, cho nên hôm nay cực kỳ quý trọng, ngay cả mắt cũng không nỡ mở ra còn muốn kéo theo người trong lòng cùng quay vào trong mộng, hai người sóng vai ngồi trên thuyền ngắm trăng giữa hồ sen mênh mông đầy tiếng ếch kêu.

Liễu Huyền An dẫn hắn nằm xuống nhuyễn tháp bên góc phòng sáng sủa, tháo giày rồi đắp chăn, lại khơi ngọn lửa trong chậu than để nó cháy to hơn một chút.

Lương Thú nằm ngủ ở đây nên y cũng không muốn quay về phòng một mình, liền quấn áo choàng ngồi ghé bên cạnh ngủ gật.

A Ninh ở một đầu khác thấy đại công tử đã trở lại, nhưng công tử nhà mình thì chậm chạp chẳng thấy đâu, nghĩ thầm có lẽ kiểm tra không đạt chuẩn nên bị bắt chép phạt trắng đêm rồi, thế nên cũng không dám đi sang quấy rầy. Vất vả ngủ gà gật một đêm, sáng sớm hôm sau Liễu Huyền An vừa đi ra vừa xoa xoa cổ gáy đau nhức, tự mình xuyên qua vườn hoa trở về phòng.

“Công tử.” A Ninh vội vàng chạy ra đón, “Cả đêm không ngủ chắc là mệt chết rồi, người vào phòng uống chén canh nóng đi.”

“Cũng chưa sao.” Liễu Huyền An nhíu mày nghiêm túc nói, “Chỉ là hơi bị sái cổ, ngươi giúp ta ấn một chút đi. Đúng rồi, lát nữa đi báo cho Cao phó tướng một tiếng, nói Vương gia đang nghỉ tạm trong thư phòng.”

“Vương gia vẫn ở cùng công tử?”

“Là ta ở cùng Vương gia mới đúng.”

A Ninh nghe mà không hiểu gì hết, Vương gia thì có gì mà cần người ở cùng, chẳng lẽ đại công tử nhà chúng ta đã lợi hại đến trình độ bắt Vương gia chép sách rồi cơ à?

Quá là thất lễ rồi!

Về phần Cao Lâm thật ra không nghĩ nhiều đến thế, chủ yếu hắn biết rõ Vương gia nhà mình sẽ không làm những chuyện như chép sách, chỉ khổ cho tôi tớ hầu hạ trong viện thôi.

Không còn Liễu Huyền An bên cạnh, Lương Thú cũng không yên ổn nằm mộng được nữa, hắn mờ mịt ngồi dậy nhíu mày nhìn khắp phòng một lượt, trong đầu nảy ra câu hỏi đầu tiên trong ngày ——

Lạ thật, vì sao ta lại ngủ ở đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play