Lời này nghe qua cứ như trào phúng, nhưng đúng là Liễu nhị công tử chưa từng nghiên cứu nghiêm túc về độc trùng, có thể chuẩn bị đầy đủ cẩn thận như vậy hoàn toàn nhờ vào tin tức tình báo của quân đồn trú Tây Nam.
Rất nhiều binh sĩ từng giao thủ với Ô Mông Vân Du đều không thể quên nổi cây roi độc màu lam có thể tách rời rồi lập tức nhập lại của hắn, Liễu Huyền An lật xem hết một tập miêu tả dày cộp kết hợp với lời kể của mọi người, đưa ra suy đoán: “Chắc là một loài trùng dạng mảnh như dây thừng.”
“Như vậy đúng là dễ giải thích hơn.” Lương Thú hỏi, “Nhưng cụ thể là loại trùng nào?”
“Độc trùng màu lam có vỏ ngoài cứng rắn, tốc bộ bay cực nhanh.” Liễu Huyền An nói, “Để ta ngẫm lại một chút.”
Sau đó y ngồi an vị trên ghế bắt đầu tập trung suy nghĩ. Có hộ vệ không hiểu bèn nhỏ giọng hỏi: “Liễu nhị công tử đang làm gì thế?”
“Tìm sách.” A Ninh trả lời, “Có vài cuốn sách không thường dùng nên bị vùi sâu xuống dưới, phải tìm lâu hơn một chút.”
Hộ vệ: “…”
Vẫn không hiểu, nhưng nghe cũng đủ chấn động.
A Ninh lại cảm thấy thế này bình thường thôi, bởi vì số sách công tử nhà mình xem qua thật sự quá nhiều, nhiều như núi, không thể ném lung tung vào cùng một chỗ được đúng không, cho nên phải dựng một tòa Tàng Thư Lâu trong ba ngàn thế giới mới hợp lý… Nhất định là hợp lý hơn cung điện có ao nước nóng chứa được cả Côn Bằng của Kiêu Vương điện hạ rồi.
“Cánh Vỏ Lam” chính là đáp án Liễu nhị công tử tìm thấy trong sách, loại độc trùng này cực kỳ hiếm thấy, cũng rất khó điều giáo, có thể huấn luyện một thứ như vậy thành chiếc roi thép hợp tách linh hoạt quả thật phải tốn không ít công sức, cho nên tâm tình của Ô Mông Vân Du lúc này là hoàn toàn có thể hiểu được. Hắn giận dữ phóng người muốn đoạt lại cái túi, nhưng Lương Thú làm sao để người lại gần, vung tay một kiếm chém đứt đường tấn công của hắn. Ngự tiền thị vệ nhanh chóng mang theo Liễu Huyền An và A Ninh trốn sang một đầu khác, nói: “Công tử không cần lo lắng, hắn không phải đối thủ của Vương gia đâu.”
Lần ở ngoại thành Bạch Hạc, Ô Mông Vân Du chỉ kịp giao đấu với Lương Thú khoảng mười chiêu, lại có Phượng Tiểu Kim ở bên che chở nên không quá hiểu biết về công phu của hắn, chỉ biết là cao đến tà môn, còn cụ thể tà đến mức nào thì đến tận hôm nay mới được lĩnh hội. Đủ loại kế hoạch và chuẩn bị đều biến thành công dã tràng, thậm chí còn không kịp thả đám độc trùng còn lại ra đã bị đánh cho khó giữ nổi mình. Trong cơn hốt hoảng, dưới chân Ô Mông Vân Du lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống vách núi đen kịt.
Đối mặt với thanh huyền thiết trường kiếm áp sát, Ô Mông Vân Du nảy sinh một tia cảm giác “sợ hãi” hiếm hoi, hắn che kín phần xương sườn bị kiếm đâm thủng, nghiến răng muốn nhào xuống vách núi chạy trốn nhưng lại bị túm cổ áo kéo trở về!
Tiếng binh khí leng keng va chạm chói tai, tia lửa do kim loại ma sát không ngừng bắn ra giữa đêm đông lạnh lẽo. Một tay Lương Thú giữ chặt Ô Mông Vân Du, tay kia vung kiếm ngăn chặn ám khí trước mắt. Dưới ánh trăng, thân hình nam nhân đeo mặt nạ bạc mỏng manh gầy yếu, trường kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo đang đặt trên cần cổ yếu ớt của con tin.
Trình Tố Nguyệt bị bắt ngửa đầu lên, hai tay trói chặt sau người, bộ dạng có vài phần chật vật.
Đồng tử Lương Thú hơi co lại.
A Ninh kêu lớn: “Là Trình cô nương!”
Liễu Huyền An cũng không khỏi lo lắng, lúc trước mọi người tính toán ngày tháng còn thấy kỳ quặc vì Trình Tố Nguyệt vẫn chậm chạp chưa trở về hội quân, Cao Lâm cũng phái thuộc hạ đi tìm, không ngờ người đã sớm rơi vào tay Phượng Tiểu Kim.
Ô Mông Vân Du vui sướng kêu lên: “Tiểu thúc thúc!”
Phượng Tiểu Kim ra điều kiện với Lương Thú: “Lấy một đổi một.”
Trình Tố Nguyệt bị nhét giẻ vào miệng vẫn ngoan cố giãy giụa ưm ưm ô ô, nhìn tư thế hẳn là không muốn Lương Thú đổi mạng cho mình.
“Được.” Lương Thú kéo Ô Mông Vân Du tiến lên hai bước, “Một đổi một.”
Trình Tố Nguyệt cũng bị đẩy lên phía trước, Phượng Tiểu Kim nắm dây thừng sau lưng nàng: “Đếm tới ba, đồng thời buông tay.”
Kỳ thật hắn biết Lương Thú không phải kiểu người coi trọng “đạo nghĩa”, nói là đồng thời buông tay nhưng không thể không tính đến khả năng đối phương lập tức nhào lên như mãnh thú, có điều đây là cơ hội duy nhất để cứu Ô Mông Vân Du. Hắn nhìn chằm chằm Lương Thú, Lương Thú cũng quan sát hắn, trong lòng hai người đều bận tính toán khoảng cách và thời cơ cuối cùng của mình.
“Một, hai ——”
Tiếng “Ba” vừa ra khỏi miệng, Phượng Tiểu Kim mạnh mẽ đẩy con tin, tay trái đồng thời không biết nắm vào một mối trói nào đó sau lưng Trình Tố Nguyệt làm dây thừng nháy mắt siết chặt, gần như là muốn siết gãy xương cốt! Hai mắt Trình Tố Nguyệt trừng to, khóe miệng tràn máu. Lương Thú bắt buộc phải buông Ô Mông Vân Du ra, huy kiếm chém đứt mối dây thừng phía sau cho nàng.
“Trình cô nương!” Liễu Huyền An vội vàng dẫn A Ninh chạy tới, Lương Thú giao người lại cho y, lại nhìn về đầu bên kia. Phượng Tiểu Kim đã mang theo Ô Mông Vân Du, lần thứ hai biến mất vào bóng đêm sâu thẳm.
“Vương gia.” Chúng hộ vệ hỏi, “Có đuổi theo không?”
“Các ngươi không đuổi kịp hắn đâu.” Lương Thú tra kiếm vào vỏ.
Đây là lời thật, nhưng cũng khiến mọi người càng xấu hổ, một hộ vệ bạo gan hỏi: “Nhưng Ô Mông Vân Du và Phượng Tiểu Kim đều bị Vương gia đả thương rồi, lý ra sẽ… yên tĩnh một thời gian.” Giọng càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng là im lặng.
Lúc Ô Mông Vân Du được cứu đi đầy người là máu, mà Phượng Tiểu Kim vì có thể thuận lợi kéo hắn về phía mình mà cũng bị Lương Thú cho một chưởng. Chiếu theo ánh mắt người bình thường, trận giao chiến này đã phân rõ thắng bại, nhưng sắc mặt Lương Thú vẫn âm trầm xám xịt khiến chúng hộ vệ suốt dọc đường đi không dám hé miệng thêm câu nào.
Cũng không thể coi là im lặng hoàn toàn, bởi vì đêm Giao thừa là thời điểm nhà nhà tưng bừng đốt pháo. Tiếng tanh tách bùm bùm bên ngoài làm Trình Tố Nguyệt tỉnh lại, nàng mở to mắt muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại đau đớn như sắp vỡ tung nên không thể phát ra âm thanh.
“Đừng gắng sức!” A Ninh vội vàng ngăn nàng lại, “Trình cô nương, cổ họng cô tổn thương nghiêm trọng lắm, phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Trình Tố Nguyệt thử hoạt động tứ chi, thấy vẫn nhấc tay nâng chân được mới thở phào nhẹ nhõm. Khoảnh khắc xương sống nàng bị siết chặt, suýt nữa nàng đã cho rằng nếu may mắn còn sống, quãng đời còn lại nàng cũng chỉ có thể vượt qua trên giường bệnh.
Nàng quay đầu nhìn Lương Thú ngồi bên cạnh giường.
“Nếu không có tin tình báo gì khẩn cấp thì cứ nằm nghỉ ngơi đi.” Lương Thú thả nhẹ ngữ khí, “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Trình Tố Nguyệt gật đầu, ngoan ngoãn há miệng để Liễu Huyền An tiếp tục bôi thuốc. Đêm giao thừa năm nay trải qua một hồi chém chém giết giết không quá tốt lành, đến tận lúc trời hửng sáng Liễu Huyền An mới từ trong phòng đi ra đứng ngoài sân hoạt động gân cốt đau nhức, vận động xong lại tất tả chạy vào phòng Lương Thú.
A Ninh: “…”
Ta biết ngay mà.
Lương Thú cũng không ngủ, hắn vươn tay tiếp được người đang bước nhanh về phía mình, kéo vào ngực ôm một lát mới hỏi: “A Nguyệt thế nào rồi?”
“Vết thương trên cổ khá nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, có thể từ từ điều trị.” Liễu Huyền An nói, “Vương gia không cần quá mức lo lắng.”
A Ninh đã sớm đi đun nước nóng, lại châm hương an thần. Lúc này hỗn hợp hương hoa nhài và lá trà đã tỏa ra quanh quẩn trong phòng, Lương Thú nói: “Rất dễ chịu.”
“Ta phối theo phương pháp cổ trong sách đấy.” Liễu Huyền An giải thích, “Nghe nói các mỹ nhân cung đình đều thích.”
Màn giường khẽ đung đưa theo gió, Lương Thú nghe lời y cố ép mình bình tĩnh lại, mang theo cơn mệt mỏi toàn thân mà nhắm mắt, để mình chìm sâu vào làn hương thanh đắng.
Phượng Tiểu Kim cũng đưa được Ô Mông Vân Du trở về nơi ở.
Lưu Hằng Sướng đang ở trong phòng phối dược, nghe tiếng động vội vàng chạy ra lại giật mình kinh hãi. Ô Mông Vân Du bị thương ở chỗ trí mạng, mấy tên vu y khác không dám chậm trễ mà ba chân bốn cẳng khiêng hắn về giường. Lưu Hằng Sướng ở lại dìu Phượng Tiểu Kim quay vào phòng, thử mạch xong lập tức nhíu mày: “Vết thương cũ vốn chưa điều dưỡng tốt, hôm nay lại… Ngài mau nằm xuống trước đi.”
Hắn vừa giúp người thay quần áo dính máu ra vừa thử thăm dò: “Là Lương Thú gây ra sao?”
“Phải” Phượng Tiểu Kim gỡ mặt nạ xuống lộ ra gương mặt tái nhợt không huyết sắc, giọng khàn khàn, “Hắn đúng là kẻ có thù tất báo, hơn nữa còn phải báo ngay. Ta làm thủ hạ của hắn bị thương, hắn cũng đồng thời suýt nữa chưởng vỡ yết hầu ta.”
“Vết thương trên cổ thật ra không nặng.” Lưu Hằng Sướng căn dặn, “Vài ngày tới nên ăn những món mềm nhuyễn như thịt bằm đậu hũ hoặc mì nước.”
“Đậu hũ à.” Phượng Tiểu Kim đột nhiên bật cười một tiếng, là kiểu cười thảm rất trào phúng mỉa mai. Trong lòng Lưu Hằng Sướng không hiểu đậu hũ thì có gì buồn cười, liền tiếp tục cẩn thận khách sáo, “Phượng công tử không thích ăn?”
“Ngửi thôi cũng đủ buồn nôn.” Phượng Tiểu Kim tựa vào đầu giường, “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy mùi đậu nành rất ghê à? Chất lỏng nhớp nháp chảy xuống đất một cái, ruồi bọ lập tức bâu vào nhung nhúc.”
Chỉ miêu tả một câu cũng đủ làm Lưu Hằng Sướng không muốn ăn nữa. Phượng Tiểu Kim lại như bị đoạn hồi ức này khơi lại quá khứ, “Ta từng phải ăn rất nhiều đậu hũ bán không hết, đậu thừa ôi thiu, cũng từng làm ra rất nhiều đậu hũ. Trong mùa đông khắc nghiệt phải phụ giúp đứng quay cối xay đá nặng trịch cùng với lũ gia súc.”
Lưu Hằng Sướng nghe mà có chút kích động, không phải vì chuyện xay đậu hũ, mà kích động vì cao thủ thần bí nhất Bạch Phúc giáo rốt cuộc cũng có ngày mở miệng nhắc lại chuyện cũ. Hắn ngừng thở không dám chen vào một chữ, nhưng dường như Phượng Tiểu Kim cũng không muốn nhiều lời thêm, cố nén cảm giác ghê tởm trong dạ dày, mở một lọ muối ngửi ra để tận lực khiến mình thoát ra khỏi mùi vị nồng nặc tanh hôi mãi không tiêu tán trong hồi ức kia.
Lưu Hằng Sướng nhỏ vào muối ngửi thêm vài giọt dầu long não mát lạnh: “Ta tưởng từ nhỏ Phượng công tử đã đi theo giáo chủ rồi.”
Phượng Tiểu Kim vẫn nhắm mắt như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn: “Giáo chủ sẽ đến nhanh thôi, hắn không cho phép Vân Du bị thương vào thời điểm này đâu, chắc chắn sẽ dùng toàn lực chữa trị.”
“Ca!” Vừa dứt lời, trong viện đã vang lên tiếng kêu trong trẻo của thiếu nữ. Lưu Hằng Sướng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đen đi theo sau Ô Mông Vân Nhạc, đúng là đệ nhất trọng phạm triều đình đang truy nã, tổng giáo chủ Bạch Phúc giáo.
……
Sau đêm Giao thừa là đến mùng một mùng hai mùng ba thăm hỏi người thân, mấy ngày Tết trôi qua nhanh như chớp.
Đoàn người Lương Thú đã trở về thành Độ Nha. Tống Trường Sinh vẫn đúng giờ uống thuốc do Liễu Huyền An kê đơn, tình trạng sức khỏe miễn cưỡng tính là ổn định, nhưng nửa tấc da mặt bị Ô Mông Vân Nhạc cào rách vẫn không thấy khá lên, hơn nữa còn loáng thoáng xuất hiện những đường vân màu lam nhạt tựa như một đóa hoa sắp nở.
Cao Lâm nhíu mày: “Thứ quỷ quái gì thế.”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Ta không rõ, hỏi đại ca, huynh ấy cũng nói không biết.”
Cao Lâm nghĩ thầm, như thế chẳng phải chú kiếm sư này chết chắc rồi à?
Lương Thú hỏi lại: “Một chút cũng không biết?”
Liễu Huyền An đáp, một chút cũng không biết.
Độc dược không biết là loại gì còn dễ khiến kẻ khác sợ hãi hơn kịch độc đẩy người ta vào chỗ chết, bởi vì rất khó đảm bảo khi nào thì Tống Trường Sinh phát điên hoặc bị cổ trùng ăn sạch tuỷ não.
Lương Thú đặt tay lên vai y: “Có thể nghĩ ra biện pháp khác không?”
Liễu Huyền An chưa nghĩ ngợi gì đã nói, cái đó thì được.
Cao Lâm nghe mà kinh ngạc không thôi.
Không biết mà cũng nghĩ ra được biện pháp, chẳng lẽ đây chính là bản lĩnh của thần y?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT