Từ ngày sinh ra Kiêu Vương điện hạ đã chứng kiến đủ việc đời lớn nhỏ, sớm luyện ra một trái tim chai sạn, cho dù đối mặt với nguy cơ trùng trùng vẫn có thể gợn sóng bất kinh. Nhưng lúc này tâm hắn lại bị mấy bức tranh quấy nhiễu không ngừng gợn sóng, cộng thêm Cao Lâm không biết ăn trúng thuốc gì còn thêm thắt một câu, A Ninh chính miệng nói đây là tranh phong cảnh do Liễu nhị công tử vẽ.
Thứ gọi là phong cảnh này nên được tinh thế thưởng thức đánh giá, có thể khiến người ta thần thanh khí sảng, tô đẹp tâm hồn, đánh vào tâm can. Nhờ mấy bức “phong cảnh” này mà Cao Lâm cảm thấy trở về Vương thành vẫn tính quá chậm, nếu đổi lại thân phận Vương gia nhà mình thành hiệp khách giang hồ, không bị lễ nghi hoàng gia phiền phức trói buộc, quả thực ngày mai dẫn nhau đi bái thiên địa luôn cũng được.
Hắn thò đầu qua muốn xem tiếp, Lương Thú đã bình tĩnh gấp tranh lại. Nhưng gấp lại cũng vô ích, cặp mắt ưng nhạy bén dễ dàng phát hiện sói hoang trong đại mạc của Cao phó tướng đã bắt được một hình ảnh khó lường khác, vạn phần khiếp sợ nhủ thầm, ta vừa nhìn thấy gì vậy, đó chẳng phải là Vương gia chỉ mặc có một nửa quần áo sao?
Liễu nhị công tử thế mà cũng kìm lòng không đặng!
Lương Thú hỏi: “Biểu cảm kia là sao?”
Cao Lâm hơi điều chỉnh lại vị trí ngũ quan trên mặt mình, lại nhắc nhở Vương gia, chính người cũng có giữ được bình tĩnh đâu, còn cười nữa người ta lại tưởng trúng tà.
Lúc này Lương Thú lười so đo với hắn, ngón tay thon dài ấn lên chồng giấy tuyên, xúc cảm vẫn còn chút độ ấm ủ nóng vào tận trong lòng. Sự nghiệp mai mối của Cao Lâm đại thành công, trong đầu đã phác họa ra kịch bản tương lai thiên hạ thái bình sẽ về quê mở dịch vụ nối tơ hồng chuyên nghiệp, trải qua ngày tháng nhàn nhã, khóe miệng vừa kéo —— Nhưng không đợi khóe miệng hắn kéo lên thành đường cong, phía trước đã có quân tiên phong hộc tốc trở về bẩm báo, nói thành Tam Thủy đang ngày đêm hô hào thao luyện, đèn đuốc hừng hực sáng đêm, hình như bá tánh toàn thành đều đã gia nhập phản quân.
Cao Lâm âm thầm thở hắt một tiếng, chuyện vui khó khăn lắm mới tích cóp được giờ phút này bị quét sạch cả rồi. Lương Thú đưa xấp tranh cho Cao Lâm rồi tự mình nhận quân báo. Quan tiên phong lén nhìn biểu cảm trong ánh mắt Vương gia, lại bạo gan nói: “Bốn phía thành Tam Thủy nổi lên lời đồn, cư dân trong thành đều bị mê hoặc, cảm thấy dù sao cũng là chết, chi bằng…”
Hắn không dám nói tiếp, Cao Lâm lại hiểu rõ ràng, lời đồn thổi bốn phía đơn giản là xuyên tạc thảm án thành Thanh Dương, đổi thời gian tàn sát dân trong thành về sau khi thành bị công phá, đổi tên hung thủ giết người từ phản quân thành Diễm quân. Bá tánh thành Tam Thủy nghe đến chuyện giữ không được thành sẽ chết hết, ai lại không vội vàng cầm gươm cầm đao lên liều mạng chống trả.
Hắn nói: “Được rồi, lần tới cẩn thận chút, xem cái bộ dạng hoảng hốt của ngươi đi.”
“…Vâng.” Quan tiên phong hơi buồn bực, vì sao nhìn Cao phó tướng hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận? Có điều cũng không có can đảm ngẩng đầu nhìn kỹ, liền vội vàng lui xuống.
Liễu Huyền An nằm trong xe lương thảo ngủ, đột nhiên bị xóc nảy đến tỉnh, y thò đầu ra ngoài ú ớ hỏi: “Lý thúc?”
Xa phu ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi Liễu nhị công tử, Vương gia có lệnh phải tăng tốc độ đi đường lên gấp đôi cho nên không thể lái chậm, người lấy thêm ít cỏ khô mà lót, đừng để đụng đầu.”
Vì sao phải gia tăng tốc độ? Liễu Huyền An chui ra khỏi xe lương thảo, cưỡi ngựa đi tìm A Ninh. Đúng lúc A Ninh vừa xử lý xong vết thương quan tiên phong chạy nhanh té ngã, nghe hắn kể về tình huống phát sinh trong thành Tam Thủy.
“Hình như ở nơi đó, phụ nữ và trẻ em cũng gia nhập phản quân.” A Ninh nói, “Cửa thành đốt dầu hỏa hừng hực, ai nấy hận ý ngập trời.”
“Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu ngươi đang sống yên ổn đột nhiên lại gặp thiên tai, vất vả lắm mới trú chân được vào một tòa thành mà mình cho là an toàn, cuối cùng lại hay tin triều đình phái binh tới tàn sát, đúng là nên hận ý ngập trời.” Liễu Huyền An nói, “Bá tánh chỉ dễ dàng lung lạc, sợ hãi khi tính mạng bị uy hiếp chứ không thật sự muốn giết sạch quan binh.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” A Ninh hỏi.
Liễu Huyền An không biết, mỗi vị danh tướng trong sách sử có tính cách riêng, cũng có đấu pháp riêng. Y đành cưỡi ngựa đi hỏi Lương Thú, tình huống như bây giờ phải đánh thế nào.
Lương Thú đáp: “Đánh theo kế hoạch trước kia của chúng ta.”
Liễu Huyền An gật đầu: “Được.”
Lương Thú duỗi tay kéo y sang lưng ngựa mình: “Ta tưởng ngươi tới khuyên giải ta, nói bá tánh trong thành vô tội, tốt nhất nên dụ dỗ chiêu hàng.”
“Bá tánh đúng là vô tội, nhưng hành quân tác chiến, tất cả mọi người phải nghe lệnh tướng quân.” Liễu Huyền An nói, “Ta cũng nghe theo tướng quân.”
Lương Thú hỏi: “Nếu tướng quân là một tên ngu ngốc hồ đồ, ngươi cũng theo sao?”
Liễu Huyền An không để ý tới loại giả thiết này: “Vương gia đâu phải.”
Vấn đề này y có thể giải thích cả ngày từ nhân quả tuần hoàn đến thiên mệnh này kia, nhưng bây giờ quá lười nói. Y còn bận suy nghĩ đến cuộc chiến sắp tới, dựa theo kế hoạch trước kia chính là công phá thành trực diện. Thành Tam Thủy không giống thành Thanh Dương, địa thế trống trải, bốn phương thông suốt, là ưu thế trong cảnh thái bình, nhưng đến lúc đánh giặc lại gặp nhiều bất lợi, bởi vì không có một nơi hiểm yếu nào để làm lá chắn.
Diễm quân có thể đánh thẳng một đường vào thành Tam Thủy, tuy rằng số lượng phản quân bên trong lớn, nhưng lưu dân không phải đối thủ của quân đội chính quy, càng không cần so sánh thủ lĩnh hai bên. Một kẻ nửa đường đi làm tặc, người kia lại là tướng quân suất lĩnh mấy chục vạn quân Đại Diễm.
Liễu Huyền An thở dài một tiếng.
Lương Thú nói: “Trước trận chiến ta sẽ dặn dò kỹ lưỡng, tận lực tránh thương vong.”
“Tránh thương vong thì phải thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình sẽ tự mình hại mình.” Liễu Huyền An quay đầu, “Vương gia thương lính như con, sẽ ra loại mệnh lệnh này?”
Lương Thú cười: “Ngươi cũng hiểu ta thật. Có điều giữa giáp mặt lưu dân gặp nạn và với quân địch chính thống, chỉ cần đầu óc bình thường sẽ có thái độ khác xa nhau, ngươi cũng đừng quá lo lắng.”
Liễu Huyền An bấu ngón tay lên yên ngựa, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Tin tức là do Vương gia phái người thả ra đúng không?”
Lương Thú siết cương ngựa để Huyền Giao đi chậm hơn một chút: “Cái gì?”
“Tin tức tàn sát dân chúng trong thành là Vương gia cố ý sai người thả ra chứ gì? Nếu không sẽ không có khả năng lan truyền nhanh như vậy.” Liễu Huyền An lặp lại, “Bá tánh thành Thanh Dương bị tàn sát là vì họ không chịu gia nhập phản quân, chỉ muốn trốn một chỗ chờ chiến tranh qua đi nên không có chút giá trị nào với phản quân, chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt. Nếu cư dân thành Tam Thủy vì sợ hãi mà tự phát cầm vũ khí gia nhập phản quân, trở thành trợ lực cho Hoàng Vọng Hương, ít nhất bọn họ sẽ không bị quân Hoàng Vọng Hương tàn sát.”
“Bá tánh thành Thanh Dương tay không tấc sắt, cư dân thành Tam Thủy ít nhất nên có một cây đao trong tay để tự vệ, ta không thể đi phát, đành để Hoàng Vọng Hương phát thay.” Lương Thú nói, “Tuy sẽ rước cho bản thân chút phiền toái, nhưng đây là cách giải quyết nhanh nhất trước mắt. Trận chiến thành Tam Thủy cần tốc chiến tốc thắng, kéo dài càng lâu, càng có nhiều người đến cậy nhờ tòa thành thứ ba bị phản quân chiếm cứ. Nếu nhất thời do dự sẽ mang đến thương vong lớn hơn.” Hắn giúp Liễu Huyền An sửa sang lại mái tóc bị gió thổi loạn, “Đừng suy nghĩ những chuyện máu me đó nữa, vào đại đạo tìm vài lão già thuận mắt chơi cờ nghe đàn đi, được không?”
Liễu Huyền An nghĩ, không được, vì bây giờ ta không có tâm trạng.
Lương Thú nghiêng đầu nhìn y.
Liễu Huyền An hơi xoay mặt về hướng khác.
Lương Thú tiếp tục nhìn theo.
Liễu Huyền An tiếp tục xoay mặt.
Vì thế Cao phó tướng ở đằng xa phải chứng kiến cảnh Vương gia nhà mình tán tỉnh công tử nhà người ta trắng trợn ngay trước mũi vạn quân.
Ưu sầu thở dài một tiếng.
Tuy Kiêu vương phủ chúng ta trước nay không có thể thống gì, nhưng thế này cũng quá đáng lắm rồi.
Ít nhất nên làm bộ làm tịch một chút đi chứ.
Giờ nghỉ đêm đó, A Ninh vừa châm cứu vừa hỏi: “Vì sao công tử cũng bị đau đầu?”
Liễu Huyền An ngồi thẳng dưới gốc cây càm ràm, vì sao ta không thể đau đầu, không chỉ đau, còn đau rất dữ dội.
A Ninh nhét một cái đệm sau thắt lưng y: “Chờ chiến sự kết thúc, bá tánh thành Tam Thủy sẽ biết thủ phạm tàn sát thành Thanh Dương không phải là Vương gia, tất cả là hiểu lầm.”
“Nhưng cũng phải đợi đến tận sau chiến sự.” Liễu Huyền An chống cằm không để cổ quá cứng đờ, “Trước cuộc chiến, trong cuộc chiến, bá tánh sẽ thật sự xem Diễm quân là kẻ địch.”
“Nhưng cũng không có cách nào.” A Ninh dịch chuyển kim châm, “Nếu bá tánh tay không tấc sắt, chỉ tiêu hao gạo thóc, lại không chịu đối kháng Diễm quân, vậy ở trong mắt Hoàng Vọng Hương, bị tàn sát là giá trị duy nhất của bọn họ. Gia nhập phản quân ngược lại càng an toàn hơn, Vương gia cũng là tránh nặng tìm nhẹ.”
Liễu Huyền An suy nghĩ một hồi, hạ quyết tâm: “Hay là ngươi cùng ta xâm nhập vào thành Tam Thủy đi.”
A Ninh không nghĩ ngợi đã hô: “Được ạ.” Không cần hỏi lý do.
Liễu Huyền An lập tức đứng lên đi tìm Lương Thú.
“Công tử công tử!” A Ninh sốt ruột chạy theo sau, “Châm trên đầu người còn chưa rút ra kìa!”
Liễu Huyền An tự rút châm từ đỉnh đầu xuống, vội vàng cắm vào đai lưng.
Đêm nay Lương Thú vất vả lắm mới được đi ngủ sớm, chưa kịp nhập mộng đã nghe tiếng thân binh bên ngoài hạ giọng: “Liễu nhị công tử, Vương gia đã nghỉ ngơi.”
Bốn chữ “Liễu nhị công tử” hiện giờ đối với Kiêu Vương điện hạ mà nói không khác gì mười ấm trà đặc, nháy mắt tỉnh như sáo. Hắn khoác áo đi ra ngoài: “Có việc gì?”
“Không có, Vương gia nghỉ ngơi đi, ngày mai ta —— Này?”
Lương Thú xách y vào lều, rót một chén nước: “Nói.”
Ánh mắt Liễu Huyền An bất giác nhìn vào vạt áo đang mở rộng của hắn, cảm thấy không quá giống trong mộng, có điều ánh sáng không đủ nên không thấy quá rõ ràng, vì thế dứt khoát nheo mắt lại.
Lương Thú mời: “Hay để ta cởi luôn cho ngươi xem?”
Liễu Huyền An tiếp thu: “Thế cũng được.”
Lương Thú kéo chặt vạt áo che lại hết những vết sẹo ngang dọc mới cũ không đồng nhất: “Thôi, hôm nay đóng cửa không tiếp khách, nói chuyện chính đi.”
Liễu Huyền An tự kéo ghế ngồi xuống: “Ta muốn cùng A Ninh đi vào thành Tam Thủy một chuyến.”
Cánh tay bưng chén nước của Lương Thú hơi dừng lại: “Lý do?”
“Đi xem thử tình huống bên trong.” Liễu Huyền An nói, “Thành Tam Thủy không ngừng nhận lưu dân bên ngoài, trà trộn vào đám đông hẳn là không khó.”
“Đúng là không khó, nhưng không đến mức cứ phải là ngươi.” Lương Thú nói, “Lúc trước để lan truyền tin đồn, ta đã phái người vào thành, bọn họ sẽ định kỳ gửi tin tức.”
“Nhưng bọn họ chỉ có thể tung tin đồn, không thể thuyết phục dân chúng.” Liễu Huyền An giải thích, “Ta muốn đi thử xem, dù chỉ đả động được mười người, hai mươi người, vẫn có chút ích lợi cho Diễm quân.”
“Đừng nói mười người, hai mươi người, cho dù là một hai trăm người, ta cũng sẽ không để ngươi mạo hiểm vào thành.” Lương Thú đặt lại chén nước lên bàn, “Đừng suy nghĩ chuyện này nữa, uống xong nước thì trở về ngủ đi.”
Liễu Huyền An tranh thủ: “Nhưng ta đã viết ra một kế hoạch rất dài rồi.”
Lương Thú hỏi: “Dài bao nhiêu?”
Liễu Huyền An khoa tay múa chân từ đầu này đến đầu kia, khoảng trên dưới một trượng.
Đối với một kế hoạch mà nói, đúng là rất dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT