Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 03. Y cười khiến khung cảnh như bừng sáng


7 tháng

trướctiếp

Edit: Leia

Trang Chu từng mộng thấy mình là bướm, sống động đến mức không rõ là thật hay mơ.

Liễu nhị công tử cũng nằm mộng, mộng thấy mình lang thang giữa hư không, phiêu bồng giữa vạn vật.

Thật ra y không ngủ quá say, đặc biệt vào ban ngày càng dễ tỉnh, mắt tuy nhắm chặt cũng có thể nghe được động tĩnh chung quanh khoảng bảy tám phần. Thế vì sao cậu người hầu không lay tỉnh nổi? Chủ yếu là do Liễu nhị công tử không muốn dậy, thế giới cất chứa trong đầu y quá rộng lớn, trời trăng chiếu rọi rực rỡ tươi đẹp, bất cẩn một cái sẽ lạc vào u cảnh hư vô, cho nên thường xuyên tai điếc không nghe thấy tiếng kêu của người hầu cũng là chuyện rất bình thường.

Xe ngựa đi trên đường hơi xóc nảy, Liễu Huyền An nhắm mắt lại đổi tư thế. Áo quần trang sức của y cũng không đẹp đẽ quý giá như Lương Thú, bởi vì phải đi xa cho nên cứ ăn mặc thế nào cho thoải mái là được. Bên ngoài chỉ mặc một tấm áo cũ bằng vải mềm rộng rãi, cổ áo nửa mở, để người khác mặc có lẽ hơi kỳ cục, nhưng khoác trên người y lại nhiều thêm vài phần tiên khí tựa như một đám mây nhẹ nhàng phiêu đãng giữa rừng trúc xanh tươi.

Lương Thú ngồi đối diện, tầm mắt lướt từ mặt mày xuống viên nốt ruồi nhỏ như hạt mè dưới cổ y. Hắn biết trước giờ nhị tỷ nhà mình thích sưu tầm những món xinh đẹp mỹ lệ, trong phủ công chúa từ ly chén ghế bàn đến cung nữ thị vệ, thậm chí vườn hoa cũng bói không ra một cọng cỏ dại tầm thường. Một người nếu cái gì cũng phải chọn thứ đẹp nhất trong thiên hạ, vậy chuyện lần trước khăng khăng khóc nháo đòi cưới bằng được vị tiên ngủ trước mắt này, dường như cũng không khó hiểu lắm.

Màn xe che chắn ánh sáng, cũng càng khiến không khí trong xe khó thông. Mùi đàn hương trên người Lương Thú vốn nhạt đến khó mà ngửi thấy, về sau càng lúc càng nồng lên. Mùi hương xa lạ khiến Liễu nhị công tử đang lạc vào cõi tiên hơi giật giật cánh mũi, mơ hồ cảm giác giấc mộng hôm nay hình như không quá thích hợp.

Hàng lông mi của y run rẩy như đang cố gắng muốn tỉnh lại, đúng lúc này xe ngựa lại nảy lên một cái. Mất trọng tâm đột ngột khiến cả người Liễu Huyền An bổ nhào về phía trước, liền hô một tiếng mở bừng mắt! Vào thời khắc mấu chốt, Lương Thú nhấc một tay xoay trường kiếm, dùng chuôi kiếm chặn đầu vai đối phương, ấn về ngồi vững trên đệm.

Liễu Huyền An chưa hết kinh sợ, hình ảnh trong mộng xen lẫn với không gian tối tăm trước mắt khiến y hết nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy nhịp tim mình nện ong ong trong não. Chuyện chấn động hơn chính là, sau khi cảnh mộng tan hết, y lại phát hiện bên cổ mình kề một thanh kiếm.

Một thanh kiếm rất dài, chuôi kiếm màu đỏ đen, vỏ kiếm loang lốm đốm.

Ánh mắt lại lướt về phía trước, khóa vào người đang cầm kiếm.

Ánh sáng mờ mịt trong xe khiến cho cảnh tượng càng thêm không chân thật. Hơn nửa khuôn mặt Lương Thú chìm vào bóng tối, màu mắt nhạt hơn người bình thường tựa như một con mãnh thú hoang mạc, tuy trên người khoác áo gấm lụa là nhưng Liễu Huyền An vẫn nhạy bén cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ đối phương. Đó là mùi huyết tinh tích tụ qua bao năm tháng ở sa trường, lại bọc trong gió cát thô lệ vùng Tây Bắc, mùi đàn mộc có nồng hơn nữa cũng không trấn át đi được.

“… Kiêu Vương điện hạ.”

Liễu Huyền An thu tầm mắt, muốn đứng lên hành lễ, xe ngựa lại vừa khéo nảy thêm một cái nữa, Lương Thú phải dùng chuôi kiếm ấn người sắp lảo đảo nhào vào mình trở về chỗ cũ: “Ngồi đi.”

“Đa tạ điện hạ.” Liễu Huyền An nắm tay vịn, y không rõ vì sao trước khi xuất phát không có ai thông báo cho mình một tiếng. Còn nữa, vị Vương gia này không có xe ngựa riêng sao, làm gì phải chen chúc ở chỗ này, còn người hầu nhà mình đi đâu mất rồi?

Thế giới của Lương Thú không cùng một tần số với ba ngàn đại đạo của Liễu nhị công tử, cho nên hắn cũng mờ mịt hiếm thấy. Hai người cứ như vậy ngồi im lặng đối diện nhau trong xe, làm Liễu Huyền An không khỏi nhớ tới không khí bữa tiệc nhà mình cuối năm ngoái, cữu cữu và cữu mẫu bằng mặt không bằng lòng, chuẩn bị chia xong tài sản là đường ai nấy đi.

Lương Thú lại không nóng nảy, từ thành Bạch Hạc đến núi Phục Hổ phải đi ít nhất mười ngày đường, có rất nhiều thời gian để mình giải trí.

Chỉ vì vài câu tán gẫu trong trà lâu của đối phương đã cậy thế lôi người ra ngoài, loại hành vi này không thể nói là không ác liệt. Nhưng từ nhỏ đến lớn hành vi ác liệt của Kiêu Vương điện hạ không hề ít, mấy lão thần râu bạc trong triều bây giờ nhắc lại chuyện cũ vẫn bi phẫn đến muốn đập đầu can gián, cho nên loại chuyện nhỏ như hạt mè thế này căn bản không đáng lưu tâm.

Xe tiếp tục chạy, lắc la lắc lư, kẽo cà kẽo kẹt, mơ mơ màng màng.

Giữa tình cảnh buồn ngủ này, mí mắt Liễu Huyền An lại bắt đầu nặng trĩu, đầu cũng thường xuyên chúi về phía trước, cả người lắc lư. Lương Thú liếc ra ngoài cửa sổ thấy xe ngựa sắp dừng trước một lều bán trà ven đường, liền đứng dậy đi ra.

Xa phu thấy thế, kéo dây cương: “Hu ——”

Vó ngựa dừng lại, xe ngựa theo quán tính vẫn trượt lên trước một chút, Lương Thú nghe thấy một tiếng “cộp” truyền ra từ trong xe, sau đó là một tiếng xuýt xoa nho nhỏ.

“Ối, công tử!” Xa phu vội đỡ y dậy, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Trán Liễu Huyền An bị đỏ một mảng lớn, cũng không hiểu vì sao mình lại ngã thành tư thế này. Xa phu đỡ y xuống xe, nói: “Công tử xuống uống chén trà, nghỉ chân một chút đi.”

Lương Thú đã đi trước vào lều quán, cậu người hầu thấy Vương gia đã đi khuất lập tức nhanh chân chạy tới, giật mình hỏi: “Công tử, đầu người làm sao vậy?”

“Không cẩn thận bị đụng phải.” Ánh mắt Liễu Huyền An quét một vòng, thấy trên đường núi chỉ có ba cỗ xe ngựa, trong lều cũng không có bao nhiêu binh lính, liền hỏi, “Chỉ có những người này?”

“Lúc xuất phát đúng là rất nhiều, sau đó bọn họ tách ra đi đường khác.” Cậu người hầu kể, “Cao phó tướng nói là Vương gia không muốn gây động tĩnh quá lớn, cho nên phải cải trang.”

Liễu Huyền An lại hỏi: “Suốt đường ngươi đi cùng Cao phó tướng, hắn còn nói gì nữa?”

“Không có.” Người hầu thành thật trả lời, “Nói xong chuyện cải trang, Cao phó tướng hỏi ta tên gì, ta nói A Ninh, hắn hỏi lại chữ Ninh nào, ta giải thích là chữ ‘ninh’ trong bị cầm, bị tiếp, bị hủy rồi mới thành, công tử đặt cho ta, sau đó Cao phó tướng im lặng không nói gì nữa.”

Liễu Huyền An vỗ vỗ đầu cậu ta: “Sau này nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là chữ ‘ninh’ trong yên bình ấy, thôi, đi nghỉ một chút.”

Hai người chọn hai chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống, trên bàn đã đặt sẵn nước trà và đồ ăn, nơi hoang sơn dã lĩnh đương nhiên không có thứ gì ngon lành, một bình trà thô lớn, bánh nướng cứng như đá tảng. Thời chiến loạn ở Tây Bắc, mấy thứ này xem như lương thực chủ yếu trong quân nên Cao Lâm ăn mãi thành quen, nhưng hắn cảm thấy kiểu công tử quý giá như Liễu Huyền An có lẽ sẽ không nuốt nổi, vì thế hóng hớt nhìn thử sang bàn bên cạnh.

Liễu Huyền An đúng là cắn không nổi, có điều không ném sang một bên mà bẻ thành từng miếng nhỏ, chấm vào nước trà thong thả nhai kỹ nuốt chậm, người hầu ở bên cạnh cũng bắt chước theo, ăn đến văn nhã lịch sự, chủ tớ hai người cứ như vậy ngồi dưới bóng râm giải quyết xong hai miếng bánh to.

Cao phó tướng xem đến phát ngốc, bắt đầu sinh ra hoài nghi với đồ ăn thức uống trong Bạch Hạc Sơn Trang. Chẳng lẽ mấy người này mỗi ngày đều nhai dược liệu thay cơm cho nên mới hào hứng nhai nuốt không ý kiến gì như thế.

Lương Thú cũng không biểu cảm gì mà dời mắt, hắn lôi người ra khỏi nhà là để chọc ghẹo giải buồn, hiện tại vui đâu không thấy, liền chuyển sang gây sự: “Bổn vương có nói phải nghỉ chân ở chỗ này sao?”

Cao Lâm thật sự oan uổng, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi uống chén nước, là ai nhất quyết đòi dùng bữa cho bằng được, còn bắt chủ quán mang ra một chồng bánh nướng để qua đêm. Kết quả nhìn xem, Liễu nhị công tử người ta còn ăn đến vui vẻ.

Để tránh cho Vương gia nhà mình tiếp tục gây sự rồi yêu sách lung tung, Cao Lâm chủ động nói sang chuyện khác: “Đêm nay chắc phải nghỉ tạm trong thôn Tiểu Miên? Để ta sai người đi chuẩn bị trước.”

“Không cần.” Lương Thú ném chén trà lên bàn, “Lên đường gấp gáp, đi đến đâu nghỉ luôn ở đó.”

Cao Lâm: “……”

Cái gì gọi là đi đến đâu nghỉ luôn ở đó? Suốt một đường này trừ thôn Tiểu Miên ra chỉ có rừng núi hoang dã, một khoảng đất bằng còn khó tìm. Ăn bánh cứng, ngủ rừng sâu, thủ đoạn chọc tức ấu trĩ quả thực có thể so cùng thằng ôn con bốn tuổi nhà lão Triệu trong Vương phủ bị con gái nhà người ta đánh, nghẹn ba ngày liền đi kéo tóc trả thù, tiền đồ đến đáng kinh ngạc.

Lương Thú nhìn hắn: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

Cao Lâm lắc đầu: “Không có không có, ta không suy nghĩ gì hết.”

Liễu Huyền An ăn xong bánh, bị người hầu kéo ra ngoài đi bộ tiêu thực, hai người đồng thời ấn tay vòng tròn xoa bóp dạ dày. Trước đây Cao Lâm chưa từng thấy kiểu dưỡng sinh như thế bao giờ nên cũng bắt chước làm theo, bộ dạng rất buồn cười. A Ninh không nhịn được phì cười một tiếng, Liễu Huyền An cười theo. 

Y cười khiến khung cảnh như bừng sáng, Cao Lâm thấp giọng cảm khái: “Ái dà, chẳng trách công chúa đòi gả cho bằng được.”

Lương Thú không nói gì, bước nhanh ra khỏi lều, xoay người lên ngựa: “Xuất phát!”

A Ninh đỡ Liễu Huyền An lên xe, tính toán sau này phải siêng năng làm thân với Cao phó tướng hơn nữa để mượn một con ngựa nhỏ cho công tử cưỡi, cố gắng làm y vận động nhiều một chút, đỡ phải thấy cảnh ăn no lại nằm.

Trong lòng mải suy nghĩ, vừa quay đầu lại đã thấy Liễu Huyền An tìm xong tư thế, tiếp tục gật gà gật gù.

Đối với Liễu nhị công tử mà nói, người ngồi trong xe ngựa là Vương gia hay A Ninh thật ra không khác gì nhau, bởi vì không ai có thể cản y mơ thấy mình là chim bay hay cá lội, lúc này phi thẳng trời cao, lúc kia nằm dưới vực thẳm, cực kỳ tự do tự tại.

Cứ như vậy đến tận chiều tối.

Xe ngựa dừng trên một khoảng đất trống sâu trong rừng, lửa nhóm bốn năm đống, thức ăn lại tốt hơn buổi trưa rất nhiều. Các hộ vệ đi bẫy gà rừng, chỉ một lát sau gà đã nướng tươm mỡ thơm phức, còn hái thêm một túi quả dại chua chua ngọt ngọt.

Cao Lâm đưa một ít thức ăn cho A Ninh, thấy cậu ta đang phấn chấn nhìn quanh liền hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

A Ninh trả lời: “Xem rừng ạ.”

Buổi sáng Cao Lâm đã nghe xong một tràng thiên thư từ miệng A Ninh cho nên không tiếp tục truy vấn rừng rú thì có gì hay mà xem nữa, chỉ gật đầu nhàn nhạt ra vẻ văn nhã, cố gắng không để vương phủ quá mất mặt.

Liễu Huyền An cũng đang nhìn rừng cây. Đây là lần đầu tiên y ăn ngủ ngoài trời, cổ thụ xung quanh cao lớn rậm rạp, gió thổi mát mẻ thoải mái, cảnh vật trùng điệp thanh vắng đẹp tựa trong tranh.

Thánh nhân lấy vẻ đẹp của trời đất mà lý giải vạn vật, có lẽ cùng lắm chỉ đến thế này thôi.

Y quấn hờ tấm chăn, cảm khái một tiếng, thích ý vạn phần.

Cao Lâm bắt đầu cảm thấy kế hoạch trả thù của Vương gia có lẽ lại sắp thất bại rồi.

Bởi vì công tử nhà người ta chẳng những không bất mãn vì phải qua đêm trong rừng, ngược lại còn rất thoải mái.

Chuyện này biết tìm ai phân định phải trái bây giờ?

Lương Thú đe dọa: “Nếu ngươi còn lắc đầu, đừng trách ta cạy đầu xuống.”

Cổ Cao Lâm lập tức cứng còng, không lắc nữa không lắc nữa.

Lương Thú nhắm mắt: “Có người tới.”

Cao Lâm thu lại vẻ trêu đùa, nhận trường đao từ tay hộ vệ xoay người nhìn sang đầu khác.

Một lát sau quả nhiên truyền đến tiếng bước chân tập tễnh và tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng sau nghe còn đau đớn hơn tiếng trước, đặt giữa rừng hoang lúc nửa đêm rợn tóc gáy chẳng kém gì quỷ nháo.

A Ninh lặng lẽ hỏi: “Công tử, âm thanh này nghe như có người bị thương?”

Liễu Huyền An gật đầu: “Đúng vậy.”

Một nhóm người mặc y phục màu đen giống nhau “xào xạc” chui ra từ trong rừng, hẳn là người của tiêu cục hoặc võ đường nhà ai. Bốn người trong số đó đang nâng một bệnh nhân trên cáng, một người khác nhìn như đầu mục tiến lên quy củ hành lễ với Cao Lâm: “Vị đại ca này, nếu thuận tiện xin cho phép chúng ta tá túc cùng, quanh đây thật sự không tìm thấy chỗ nào sạch sẽ.”

“Bên cạnh còn đất trống, chư vị cứ tự nhiên, đừng làm ồn chủ nhân nhà ta là được.” Cao Lâm thấy bên đống lửa còn mấy phần thức ăn, liền sai hộ vệ đưa cho bọn họ. Tiêu sư liên tục nói cảm tạ, dịch sang một bên tự nhóm lửa, xé nát thịt trộn chung với bánh và nước thành một chén cháo thịt, đút cho người bệnh vài miếng.

A Ninh duỗi cổ ra xem: “Hắn bị thương không nhẹ đâu.”

Khắp người toàn máu, ánh mắt tan rã, ngực khò khè như ống bễ. Vị tiêu sư kia đút thức ăn xong, lại lấy thuốc trị thương từ trong túi hành lý ra, mở nút bình muốn thay băng vải.

Cơn gió nhẹ thổi qua đưa theo mùi hương nửa ngọt nửa đắng nhàn nhạt.

Liễu Huyền An đột nhiên lên tiếng: “Đó là độc dược.”

Câu này của y nói không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ.

Bốn phía tức khắc yên tĩnh, tiêu sư cũng dừng động tác trong tay lại, kinh ngạc nhìn qua bên này.

Lương Thú hơi nhướn mày: “Độc dược?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp