Đã vào cửa thì là khách. Tuy Kiêu Vương điện hạ lần nào cũng không mời mà đến, đã vậy còn không bao giờ mặc xiêm y, lại còn không tới để tán gẫu luận đạo, luôn đuổi cho các bằng hữu của mình chạy đến tán loạn, thế nhưng Liễu nhị công tử vẫn không coi hắn là một nhân vật nguy hiểm, thậm chí cảm thấy như thế thật ra cũng ổn —— Bởi vì nếu không tắm rửa, nhất định Kiêu Vương điện hạ sẽ xách theo trường kiếm xông loạn khắp nơi, khuấy cho bốn phương tám hướng chướng khí mù mịt, nói không chừng còn đánh người, chi bằng cứ an phận ngâm mình dưới suối đi.

Lương Thú hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”

Dù sao cũng ở trong mộng, có thể không câu nệ lễ nghĩa, làm càn một chút cũng được. Liễu Huyền An bèn ngồi xếp bằng trên bờ, tay chống cằm nói: “Đang cười Vương gia không mang theo quần áo, lát nữa làm sao đi ra.”

Lương Thú không hề hoang mang, tay vẫn cầm chén bạc ngửa đầu uống cạn quỳnh tương ngọc dịch bên trong: “Mỗi bông hoa ngọn cỏ trong ba ngàn thế giới này đều kiến tạo từ ý chí của ngươi, phía đông có lầu cao vạn trượng để trích tinh ôm nguyệt, phía tây có thuyền lớn xòe cánh đồng hành cùng cá côn, tòa Lưu Ly Điện trên núi Thái Hành kia thậm chí còn hoa mỹ hơn chỗ ở của hoàng huynh ta ba phần, không trung có tận mười mặt trời cùng mọc chiếu sáng vạn vật thế gian. Nếu Liễu nhị công tử đã có thể dựng lại từng chi tiết trong sách cổ thành cảnh tượng sinh động như thật mà không chê phiền toái, vì sao lại không chịu nghĩ thêm cho bổn vương một bộ quần áo?”

Liễu Huyền An bị chọc vào tim đen.

Lương Thú mỉm cười nhìn y, ngoài hiện thực Kiêu Vương điện hạ rất ít khi cười như vậy, trong nụ cười không có sát ý, cũng không có trào phúng hay trêu chọc, chỉ thuần túy là cười, dường như hắn hoàn toàn thư giãn hưởng thụ thế giới mỹ lệ này, miệng hỏi: “Còn rượu không?”

Liễu Huyền An đứng lên: “Còn một vò nữa, ta giấu lâu lắm rồi.”

Trên đường y đi lấy rượu cố dùng sức suy nghĩ, quần áo, quần áo, cứ suy nghĩ một đường đến tận hầm rượu. Lúc ôm cái bình ra rồi y vẫn còn nghĩ, nhất định phải mặc xong quần áo. Nhưng chưa trở lại bên thác nước, thế giới trước mắt y đã mạnh mẽ chao đảo.

Không xong rồi! Liễu Huyền An rảo chân nhanh hơn, cố gắng tranh thủ thời gian đưa rượu đến tay Lương Thú trước khi tỉnh mộng. Nhưng sức lực của A Ninh quá lớn, chưa gì đã ghé vào tai y gân cổ gào lên: “Công —— tử —— mau —— rời —— giường ——”

Âm thanh như cơn lốc bay vào mộng, cuốn trôi toàn bộ cảnh tượng trước mắt rồi đánh tan thành từng mảnh nhỏ như vô vàn cánh bướm phần phật bay đi.

Cuối cùng Kiêu Vương điện hạ vẫn không uống được vò rượu ngon kia.

A Ninh đẩy người ra khỏi ổ chăn: “Sắp giữa trưa đến nơi rồi.”

Liễu Huyền An ngủ đến tóc tai tán loạn, ngồi trên giường kiên quyết không chịu động đậy, qua nửa ngày còn thở dài một tiếng muốn nằm xuống lại. A Ninh đã sớm có chuẩn bị, dùng hai tay giữ chặt vai y: “Công tử không thể quay về cõi tiên được đâu, bệnh nhân chờ trị liệu đã xếp một hàng dài lắm rồi, nửa canh giờ trước mọi người đã ngâm tắm xong xuôi.”

Gần đây Liễu nhị công tử không muốn nghe mấy từ như “ngâm tắm”, vừa nghe đến đã đau đầu nhức óc. Y ngồi bên mép giường xỏ giày mềm, thoạt nhìn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, vừa nhìn A Ninh vội này vội nọ vừa khàn giọng hỏi: “Quyển sách giải mộng lần trước ngươi xem đâu rồi, lấy ra cho ta xem cùng đi.”

“Không mang theo, ta để ở nhà rồi.” A Ninh vắt khô khăn, “Công tử nằm mơ à?”

Liễu nhị công tử hỏi: “Nếu ta luôn mơ thấy một người đang tắm thì đại biểu cho chuyện gì?”

“Hả?” A Ninh cũng cảm thấy giấc mơ này khá kỳ quái, nhưng trong sách giải mộng không nhắc tới, chỉ có thể tự mình phân tích, “Thế có lẽ là công tử thật sự muốn nhìn cảnh hắn tắm gội, ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Người đang tắm là ai, ta có quen biết không?”

Liễu Huyền An yếu ớt đáp: “Là Kiêu Vương điện hạ.”

Cổ tay A Ninh mềm nhũn, suýt nữa thì không cầm nổi thau nước.

Liễu Huyền An hỏi: “Còn muốn nhìn hắn tắm nữa không?”

“Không muốn.” A Ninh quả quyết lắc đầu, “Sau này trước giờ đi ngủ, để ta nấu cho công tử bát canh an thần.” Lần trước trong sơn trang Tiểu Hồng luôn mơ thấy ma quỷ, cậu từng dùng canh này giúp người ta trừ tà đuổi ma, hẳn có thể đuổi được cả Kiêu Vương điện hạ.

Liễu Huyền An rửa mặt xong, A Ninh lại bưng bữa sáng tới, là điểm tâm đậu đỏ dưới chân núi đưa lên. Bá tánh được chữa khỏi về nhà ngày một nhiều, thanh danh của Liễu thần y cũng ngày càng tốt. Tuy thành Xích Hà không có đặc sản gì quý giá, nhưng mọi người gom góp đông một chén gạo tây một bình mật, mỗi ngày đều làm đồ ăn thức uống cho y không trùng lặp nhau.

“Ta đưa cho cái vị ở cách vách một phần rồi.” A Ninh nói, “Hôm nay tinh thần hắn tốt lên rất nhiều, ít nhất có thể tự ngồi dậy.”

Vị nằm ở cách vách chính là đại phu Tang Diên Niên. Hắn ta bị thi thể của Đỗ Kinh dọa sợ không nhẹ, liên tục gặp ác mộng, ăn vào là nôn mửa, theo lời bá tánh trên núi thì rất giống mang quỷ thai. Vốn A Ninh không muốn quan tâm, sau lại thấy hắn ta đáng thương, đành phải bớt chút thời gian nấu mấy chén thuốc trị chứng kinh sợ quá độ.

Liễu Huyền An không hiểu vì sao lại có đại phu sợ hãi thi thể, y cũng không muốn hiểu. Ăn xong bữa sáng hai người liền đi xem bệnh, trên khu đất trống, các bá tánh đã xếp hàng nghiêm chỉnh nói cười phơi nắng vô cùng ngay ngắn trật tự.

Đào Hoa cũng ở đó, cổ trùng trong thân thể cô bé đã được lấy ra, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên Liễu Huyền An cố ý giữ lại trên núi thêm một thời gian, chờ dưỡng tốt bệnh rồi lại cho về. Cha mẹ Đào Hoa cảm kích thần y đương nhiên không hề ý kiến, rảnh rỗi còn chủ động lên núi hỗ trợ. Cô bé chạy tới chạy lui giữa đám người, chạy mệt rồi muốn quay về phòng ngồi cho mát, không ngờ lại đụng phải một người.

“Ái da!” Cô bé bị bật ngửa ra sau.

“Cẩn thận.” Người nọ giữ chặt Đào Hoa lại.

Đào Hoa loạng choạng đứng thẳng, ngẩng đầu trông thấy hóa ra là Tang đại phu trong thành, cô bé từng theo cha ra cửa hàng mua thuốc, có biết người này.

“Tang đại phu.” Bé con chủ động chào hỏi, “Bệnh của ngài đã tốt lên chưa?”

Tang Diên Niên bị đứa trẻ hỏi đến nóng mặt: “Tốt rồi.” Lại hạ giọng, “Mọi người đều biết ta bị bệnh?”

“Ừm, ai cũng biết.” Đào Hoa nói, “Mọi người vẫn đang nói đấy.”

“Nói…” Tang Diên Niên vốn muốn hỏi mọi người nói cái gì, nhưng trong lòng hiểu rõ chắc chắn không phải là lời hay, liền vội cắt ngang câu chuyện, “Ngươi đi chơi đi, ta qua bên đó nhìn xem.”

Hắn ta cố ý sửa sang lại áo mũ rồi mới đi ra khu đất trống. Bá tánh ở trước mặt không ai giễu cợt, là vì mọi người đều biết Tang Diên Niên sĩ diện, hẹp hòi lại thích trả thù vặt, không muốn tự nhiên gặp xúi quẩy cho nên thái độ ai cũng hữu hảo: “Tang đại phu tới rồi.”

Tang Diên Niên đứng bên cạnh Liễu Huyền An, nhỏ giọng: “Ta tới hỗ trợ.”

Liễu Huyền An nói hắn tự kê ghế ngồi xuống: “Tang đại phu cứ ngồi xem một lát đi, ta vừa lấy trùng vừa giảng giải cho ngươi nghe.”

Tang Diên Niên liên tục gật đầu: “Được”

Hắn ta âm thầm hạ quyết tâm, lần này phải nhanh lấy lại mặt mũi mới được.

……

Phủ nha dưới chân núi.

Mẹ của Đào Hoa tặng một lồng hấp bánh gạo củ mài nặn hình con thỏ, trên đỉnh đầu còn vẽ hoa mai đỏ nhìn hết sức đáng yêu, dặn dò mấy trăm lần muốn thần y phải ăn nhiều hơn một ít, kiện tì dưỡng dạ dày.

Trình Tố Nguyệt nghiệm xong độc, đang chuẩn bị sai người đưa lên núi lại bị Kiêu Vương điện hạ cướp trên tay. Nàng vừa chuẩn bị ngựa vừa hỏi: “Gần đây Vương gia thích lên núi Đại Khảm thế?”

Lương Thú đáp: “Phong cảnh đẹp.”

Trình Tố Nguyệt không hiểu, không phải chỉ là một ngọn núi trụi lủi thôi sao, tuy nói mùa hè hoa cỏ tốt tươi, nhưng mười ngọn núi hết tám ngọn đã tương tự như thế rồi, lấy đâu ra phong cảnh đẹp đáng giá đi một chuyến. Đã thế còn đi nhiều đến mức Huyền Giao chạy đến quen, tới đầu đường liền hất đầu một cái, ầm ầm rẽ vào khúc ngoặt nhanh như điện xẹt, không hề có một tia do dự.

Lúc này cũng y hệt, Trình Tố Nguyệt chưa thắng xong yên ngựa, nó đã đứng giậm chân lắc đầu thở phì phì, thuyết minh hùng hồn cho cái gọi là “gấp không chờ nổi”, còn phun đầy nước miếng lên mặt Trình cô nương.

Trình Tố Nguyệt vỗ mông ngựa một cái, cười mắng: “Đồ đểu, trên núi không có vợ mày đâu, gấp gáp thế làm gì?”

Mắng xong quay đầu đã bắt gặp ánh mắt ngoài cười trong không cười của Vương gia nhà mình, tủy não tức khắc nổi lên từng trận lạnh lẽo, một thân da gà giữa ngày hè nóng bức.

Không hỏi, cũng không dám động đậy.

Lương Thú nhận hộp điểm tâm từ tay nàng: “Trừ mười ngày lương.”

“Hả?” Vẻ mặt Trình Tố Nguyệt như đưa đám, “Lần tới ta không mắng nó là được chứ gì?”

“Không được.” Lương Thú xoay người lên ngựa, “Trừ cho nhớ lâu, lần sau không được ăn nói linh tinh nữa.”

“Nhưng mà…” Trình Tố Nguyệt trơ mắt nhìn Huyền Giao mang theo mười ngày lương của nàng càng phi càng xa, đau lòng lẩm bẩm, “Nhưng mà ta đã nói sai bao giờ đâu.”

Trên núi kia làm gì có vợ ai!

Con ngựa nhỏ của Liễu nhị công tử gần đây tâm tình không tốt lắm, bởi vì A Ninh muốn nó giảm béo cho nên cắt giảm không ít đồ ăn ban đêm. Lúc này nó đang ở trong chuồng ngựa nhấm nuốt cỏ khô nhạt nhẽo, nghe thấy tiếng Huyền Giao hí vang ở nơi xa, mí mắt cũng không thèm chớp một cái.

Liễu Huyền An cũng nghe được tiếng Huyền Giao bèn đứng lên duỗi người, cho các bệnh nhân ở phía sau về ăn cơm trước, buổi chiều lại đến. Y trở về chỗ ở, quả nhiên trông thấy trên bàn nhiều thêm một hộp điểm tâm, rửa sạch tay mở ra, là một bầy thỏ con hết sức đáng yêu.

Lương Thú từ ngoài cửa tiến vào, trong tay còn xách theo một bầu rượu nhỏ rất thơm, bên trên dán giấy niêm phong đỏ.

Liễu Huyền An hỏi: “Trong thành có người thành thân à?”

“Ai lại thành thân vào thời điểm này, mua cái gì cũng không có, đồ ở tửu lầu còn không xếp đủ mười bàn.” Lương Thú nói, “Là rượu Thạch Hãn Hải chôn dưới gốc cây, lúc chất nữ nhà hắn thành thân có dùng một ít, chỗ này còn dư lại.”

“Hóa ra là Nữ Nhi Hồng.” Liễu Huyền An rót ra một chén nhỏ, “Ké chút không khí vui mừng.”

Lương Thú nhíu mày: “Giọng sao lại khàn như vậy?”

Liễu Huyền An nhấp một ngụm rượu nhỏ: “Nói chuyện từ sáng sớm đến giờ. A Ninh trị hết chứng kinh sợ cho Tang Diên Niên, sáng nay hắn ta chủ động muốn tới hỗ trợ, ta kêu hắn đứng một bên quan sát, thuận tiện dặn dò những điểm cần chú ý khi lấy cổ trùng.”

“Nghe hiểu không?”

“Không.” Liễu Huyền An nói, “Ta không hỏi, nhưng nhìn sắc mặt hắn ta, chắc là nửa câu cũng không nghe hiểu.”

Lương Thú âm thầm lắc đầu, cũng tự rót cho mình một chén rượu.

Liễu Huyền An ăn xong hai ba cái bánh gạo, bụng no rồi lại bắt đầu nhớ về cảnh trong mơ đêm qua.

Lương Thú hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

“Hả?” Liễu Huyền An chột dạ hoàn hồn, “Không có gì.”

Lương Thú nói: “Nhìn không giống như là không có gì.”

Liễu Huyền An mạnh miệng: “Đúng là không có gì.”

Thật ra miễn cưỡng thì cũng có.

Y do dự mãi, lại véo một miếng bánh gạo, giả vờ lơ đãng mở miệng: “Ta có một vị bằng hữu.”

Lương Thú cười: “Ừ, ngươi có một vị bằng hữu, rồi sao nữa?”

“Sau đó hắn luôn tắm rửa, lần nào cũng tắm rất lâu.” Liễu Huyền An hỏi, “Vương gia cảm thấy lý do là gì?”

Lương Thú nhìn chén rượu trong tay: “Có lẽ hắn cảm thấy tội nghiệt trên người mình quá nhiều, sát khí quá nặng, cho nên muốn thanh tẩy bớt.”

Liễu Huyền An không ngờ đáp án lại là như thế, nhất thời sửng sốt.

“Không đúng sao?” Lương Thú nhìn hắn, “Hoặc có thể là nguyên do khác, tóm lại nếu một người cảm thấy bản thân sạch sẽ thì sẽ không đi tắm.”

Liễu Huyền An không nói gì nữa.

Một lát sau, Lương Thú đột nhiên vươn một ngón tay gõ lên trán y ba cái như đang gõ cửa.

Liễu Huyền An khó hiểu: “Vương gia làm gì thế?”

Lương Thú trả lời: “Kêu vị bằng hữu của ngươi ra đây, đừng tắm nữa. Có vài thứ không bao giờ rửa sạch được, càng làm chỉ càng tăng phiền não mà thôi, chi bằng cùng chúng ta uống một ly.”

Liễu Huyền An nói: “Làm sao Vương gia biết ——” vốn y muốn hỏi làm sao Vương gia biết nhất định là một vị bằng hữu trong ba ngàn đại đạo, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, bản thân mình ở hiện thực có bằng hữu nào đâu.

Lương Thú cười hỏi: “Ra chưa?”

Liễu nhị công tử nhắm mắt lại bước vào ba ngàn thế giới, dùng sức túm Kiêu Vương điện hạ ướt sũng từ dưới hồ lên, lại mặc cho hắn một chiếc áo choàng lớn.

“Ra rồi.”

Không chỉ ra rồi, còn bị nhét cho một vò Nữ Nhi Hồng và một chiếc bánh gạo con thỏ thơm ngọt, đạo đãi khách cực kỳ chu đáo.

Lương Thú giơ chén rượu lên chạm vào không khí một cái: “Vậy mời hắn uống rượu.”

Liễu Huyền An cũng bắt chước theo.

Hai người cứ như vậy ngươi một ly ta một ly uống cùng Kiêu Vương điện hạ ở một thế giới khác, chỉ có Liễu nhị công tử là tương đối mệt vì phải chạy qua chạy lại giữa hai đầu.

Bầu rượu hết rất nhanh, A Ninh ở bên ngoài nhắc nhở, nói các bá tánh đã lập đội xếp hàng nữa rồi.

“Đi thôi.” Lương Thú đứng lên, “Có rảnh hỏi xem vị bằng hữu kia của ngươi thích uống rượu gì, lần sau ta lại tặng một bình.”

Liễu Huyền An đáp ứng: “Được.”

Y mở cửa nhìn Lương Thú rời đi. A Ninh nhỏ giọng hỏi: “Công tử, người với Vương gia nói chuyện gì mà nhìn cả hai đều vui vẻ thế?”

“Không có gì.” Liễu Huyền An làm bộ làm tịch xua tay.

A Ninh cạn lời: “Nhưng công tử đang cười toe toét kìa.”

“Ầy, thì là,” Liễu Huyền An dựa vào khung cửa suy nghĩ một lát, “Lần đầu tiên có người chịu uống rượu cùng bằng hữu của ta.” Tuy nói cho rạch ròi thì kỳ thật Kiêu Vương điện hạ đang uống rượu với chính mình, nhưng hắn không biết mà vẫn tình nguyện cộng ẩm ba người. Đây là chuyện trước nay chưa từng có.

A Ninh lập tức xin: “Lần tới ta cũng muốn uống rượu với bằng hữu của công tử.”

Liễu Huyền An nắm mặt cậu: “Trước giờ sao ta chưa thấy ngươi nhắc tới chuyện này?”

A Ninh thật sự oan uổng, ai mà nghĩ được đám hiền giả chỉ tồn tại trong thế giới tinh thần của công tử còn có nhu cầu đối ẩm với người ngoài hiện thực đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới của công tử đúng là càng ngày càng phức tạp, thêm hai mươi năm nữa không biết còn được sửa chữa thành dạng gì.

Ôi, nghĩ mà đau cả đầu.

Tâm tình Liễu Huyền An rất tốt, sờ sờ mặt cậu: “Đi, tiếp tục làm việc.”

“Này!” A Ninh vác hòm thuốc, lại dặn dò, “Chiều nay công tử cố gắng đừng nói nữa, nghe xem giọng đã biến thành cái gì rồi. Có nói tỉ mỉ hơn nữa vị Tang đại phu kia cũng không hiểu, đến bá tánh cũng nhận ra rồi, có vài người còn cười trộm sau lưng hắn ta đấy.”

“Vẫn nên giảng thêm một chút, dù sao cũng không mệt, hao phí cổ họng chút thôi.” Liễu Huyền An nói, “Tình nguyện học hỏi luôn là chuyện tốt.”

Kết quả ra đến tiền viện, người ta căn bản không có tới.

Không tới thì thôi, dù sao đối với những người ở đây, vai trò của vị Tang đại phu này không quá quan trọng. Liễu Huyền An pha cho mình một bình trà đười ươi*, tiếp tục giúp bệnh nhân lấy cổ trùng. Đào Hoa cũng mang theo một túi bánh gạo phân phát cho mọi người, phát đến cuối hàng, một vị đại thẩm ôm cô bé vào lòng: “Hôm nay sao trông mệt mỏi thế?”

*Hạt đười ươi: còn gọi là hạt ươi, hình dạng khá giống hạt hạnh nhân, to khoảng 1-2cm, vị ngọt, tính hàn, thông độc, mát gan, trị các bệnh nóng trong người như nổi mụn, nhiệt miệng, chảy máu cam, tiêu viêm. Điều trị bệnh viêm họng, ho lâu ngày, giúp tiêu đờm khi uống nước hạt ươi và ăn cả vỏ.

“Hơi nhức đầu ạ.” Đào Hoa yếu ớt trả lời.

“Ối, sợ là cảm nắng rồi.” Đại thẩm xoa mồ hôi mỏng trên trán cô bé, “Đã nói đứng chạy chơi dưới nắng rồi, có phải trưa nay chơi nóng quá nên chui vào phòng lạnh cho mát không?”

Đào Hoa bị nói cho xấu hổ: “Ừm, lần sau không như thế nữa.”

“Lần sau lần sau, chỉ biết hứa suông thôi, chơi hăng vào là quên hết.” Đại thẩm cười đánh yêu cô bé một cái, “Mau về phòng nằm nghỉ đi, đừng chạy lung tung nữa. Chờ ta xếp hàng ra đằng trước sẽ hỏi thăm tiểu đại phu A Ninh lấy cho con chút thuốc uống, qua ngày mai là khỏi.”

Đào Hoa đáp ứng một tiếng, một mình trở về phòng ở, khéo thế nào lại đụng phải Tang DIên Niên đang ngồi ngốc ven đường.

“Tang đại phu.” Cô nhóc kỳ quái hỏi, “Vì sao ngài lại ngồi dưới đất?”

“Chỗ này mát.” Tang Diên Niên giơ tay gọi cô bé vào ngồi bên cạnh mình, “Sắc mặt kém thế, bị bệnh rồi à?”

“Ừm, Hoa thẩm thẩm nói ta bị cảm nắng, kêu ta về phòng ngủ.”

“Để ta xem thử.” Tang Diên Niên nói, “Không phải bệnh gì nặng, uống hai chén thuốc là khỏi hẳn.”

Đào Hoa ngoan ngoãn duỗi cổ tay ra.

Tang Diên Niên thử một lát, mày nhíu chặt lại, hình như không quá giống mạch tượng cảm nắng bình thường.

Hắn ta cẩn thận nhớ lại cách phân biệt các loại bệnh trạng, gần như là dùng hết sức bình sinh đi nhớ, cuối cùng ngoài cảm nắng còn chẩn ra được một kết luận “đàm nhiệt tắc phổi, khí huyết không thông”, thở phào một cái thật mạnh, liền kêu Đào Hoa trở về phòng nghỉ ngơi, mình thì vào dược phòng sắc thuốc.

Vừa sắc thuốc hắn ta vừa bất bình suy nghĩ, đại phu nhà ai lại tùy tùy tiện tiện biết giải cổ độc? Ngày thường không phải người ta luôn trị những bệnh tật đứng đắn như thế này thôi sao?

Tang Diên Niên tự mình bưng thuốc vào phòng Đào Hoa.

Liễu Huyền An và A Ninh còn bận rộn ngoài tiền viện, không biết những chuyện đang xảy ra phía sau. Hoa thẩm thẩm xếp ở cuối hàng, chờ đến phiên bà trời cũng sắp sập tối.

“Đào Hoa bị cảm nắng?” Liễu Huyền An nhận bao vải, nói với A Ninh, “Ngươi đi xem cho con bé đi, chỉ còn mình thẩm thẩm này, ta giúp bà ấy lấy cổ trùng là được.”

“Cũng được.” A Ninh tháo tạp dề, “Ta xuống bếp nấu một ấm nước để lát nữa công tử trở về ngâm tay.”

Hậu viện im ắng, bởi vì bá tánh khỏi hẳn xuống núi rất nhiều cho nên nơi này không còn bao nhiêu người ở, bây giờ là thời gian ăn cơm tối nên càng thêm trống vắng.

A Ninh gõ cửa phòng mấy cái, thấy không có tiếng trả lời bèn tự đẩy cửa: “Đào Hoa, muội đang ngủ sao?”

Màn giường không có động tĩnh.

“Đào Hoa?” A Ninh lại gọi một tiếng, không biết vì sao cậu cảm giác căn phòng này hơi âm u quỷ dị, có chỗ không đúng lắm.

“Đào Hoa!”

……

Dưới chân núi, Lương Thú đang hạch sách rượu ngon ở chỗ Thạch Hãn Hải.

Thạch đại nhân đáng thương sắp khóc thành tiếng, không phải hạ quan không cho, là thật sự không còn nữa. Thứ như rượu, dù là bây giờ lập tức đi ủ, kiểu gì cũng phải chờ đến một hai năm nữa cơ mà?

Kiêu Vương điện hạ thong thả nói: “Nhưng bổn vương muốn mời khách.”

Thạch Hãn Hải đã nghe những lời này đến mười mấy lần, lỗ tai sắp đóng kén. Ông ta tuyệt vọng nghĩ, không bằng Vương gia nấu ta lên luôn đi xem có đủ chiêu đãi khách quý của ngài không.

Hai người đang nói chuyện, Trình Tố Nguyệt đột nhiên vội vã chạy vào.

“Vương gia, Thạch đại nhân.” Nàng thấp giọng, “Trên núi xảy ra chuyện rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play