Chiến mã đối với một tướng quân, nói không ngoa là một nửa tính mạng đồng sinh cộng tử trên sa trường, cho nên người thuần ngựa sẽ đặc biệt chú ý huấn luyện chúng từ nhỏ không được nhận đồ ăn của người lạ mặt để tránh tương lai bị kẻ xấu lợi dụng. Tính cảnh giác của Huyền Giao so ra còn cao hơn chiến mã bình thường, lại hung hăng hiếu chiến, thời nó còn ở trại ngựa Tây Bắc đã làm bị thương không biết bao nhiêu mã phu có ý định tới gần, ngay cả Trình Tố Nguyệt cũng suýt nữa bị đá gãy xương sườn.

Lương Thú nhíu mày: “Ngươi đút cho nó nhiều lần rồi?”

Liễu Huyền An nhấp vị ngọt đọng trên đầu lưỡi: “Ừ, bánh củ cải đậu nành có bỏ thêm chút thảo dược. A Ninh đích thân làm, vốn là để cho ngựa của ta ăn dọc đường.”

Con ngựa mà Liễu Huyền An nhắc tới chính là con ngựa cái nhỏ lông đỏ bình thường y hay cưỡi, tính cách lơ ngơ giống hệt chủ nhân của nó, nện bước chậm chạp, gần đây còn bị mập ra, mỗi lần chạy thịt mỡ trên người đều rung rung. Cái loại ngựa béo phì ngắm không được mà cưỡi cũng không xong này, Lương Thú cho rằng Huyền Giao mà thấy hẳn sẽ khịt mũi coi thường, tiếp tục hỏi: “Thế vì sao ngươi lại cho ngựa của ta ăn?”

“Ta không chủ động cho nó ăn, là nó tự chạy đến đòi.” Liễu Huyền An dùng sức hoạt động gân cốt, “Nhưng Vương gia cứ yên tâm, ta biết lương thực dùng cho chiến mã cần chú ý cẩn thận, cho nên mỗi lần chỉ cho nó ăn nửa miếng. Nếu còn không được, để ta về dặn A Ninh sau này không cho nữa.”



Lương Thú cảm thấy kỳ quái không hiểu nổi, vì sao phủ Kiêu Vương điện hạ từ trên xuống dưới, từ người đến ngựa, chỉ cần gặp phải vị tiên ngủ này tính tình sẽ đại biến. Trình Tố Nguyệt là một ví dụ, tốt xấu gì cũng là một cô nương, trông thấy nam nhân xinh đẹp chủ động thu tính tình ba phần cũng là dễ hiểu, nhưng rốt cuộc Cao Lâm và Huyền Giao đã uống lộn thuốc gì? Thậm chí Kiêu Vương điện hạ bắt đầu hoài nghi trong số ba ngàn thế giới kia phải chăng có riêng một thế giới chuyên môn dạy người ta bỏ bùa mê thuốc lú —— Cái này khó nói lắm, từ thời thượng cổ đến giờ bao nhiêu lão già đã chết, khó tránh không lẫn vào một hai kẻ lòng dạ khó lường.

Liễu Huyền An ngáp dài trở về phòng thay quần áo, y thật sự mệt mỏi nhưng bụng lại đói cồn cào, mệt đói đan xen, động tác lại càng thêm chậm chạp. Lương Thú vừa đứng ở cửa phân phó thuộc hạ đi mời Trình Tố Nguyệt lại đây, xoay người liền thấy Liễu Huyền An đang bọc áo choàng rộng thùng thình vừa khép mắt vừa nhấc chân, chân trái giẫm ngạch cửa, chân phải giẫm chân trái. “Bịch” một tiếng, ngã xuống đất.

Sau đó thì bất động như núi, không nhúc nhích nữa.

Lương Thú: “……”

Hộ vệ vội vàng tiến lên nâng y dậy: “Liễu nhị công tử, ngài không sao chứ? Có muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc không?”

Lúc này A Ninh cũng mang theo thức ăn quay trở về, trên núi không có thứ gì ngon lành, chỉ có hai miếng bánh bột ngô và một chén canh. Từ xa cậu đã trông thấy Liễu Huyền An mặt mày xám ngoét, tinh thần ủ ê ngồi bên cạnh bàn, bèn thở một hơi thật dài: “Công tử, người lại vừa đi vừa ngủ đấy à?”

Ngữ khí nghe là biết phải gặp quá nhiều lần, có thể thấy ở phương diện này Liễu nhị công tử đúng là ngựa quen đường cũ. A Ninh nhanh nhẹn vắt chiếc khăn ấm lau khô cả tay và mặt cho y, lại nhét bánh vào miệng. Toàn bộ quá trình Liễu Huyền An không buồn hé mắt, Lương Thú nhìn mà ngao ngán, cảm thấy với cái thần thái này, trực tiếp bưng lên đài cao, bọc thêm một tấm vải thờ như tượng thần cũng không phải không thể.

Chờ Liễu Huyền An nhắm mắt ăn xong hết một miếng bánh mới tỉnh táo trở lại, y đứng lên nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Vương gia đâu?”

“Đã đi từ sớm rồi, trước khi đi còn dặn dò công tử phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ đủ rồi hãy đi nhà xác, tránh bất cẩn chúi đầu vào bụng Đỗ Kinh.”

Liễu Huyền An nhớ đến lồng ngực khó mà nhìn thẳng của Đỗ Kinh, cảm thấy ngủ nhiều thêm một lúc cũng được, vì thế liền súc miệng lên giường trùm chăn tiếp tục đi gặp Chu Công. Lần này nhóm tiên hiền thượng cổ không chờ sẵn trong rừng trúc nữa, mà ở trong mộng y lại gặp Kiêu Vương điện hạ ôm kiếm dài cưỡi trên một con bạch hạc, biếng nhác đặt câu hỏi: “Nơi này chính là ba ngàn thế giới của ngươi?”

Tuy Liễu Huyền An hơi bất ngờ, nhưng vẫn hoan nghênh vị khách mới tới này, vì thế cũng cưỡi lên một con bạch hạc dừng trước mặt mình. Lúc này y mới nhận ra trên người Lương Thú dính không ít máu, vài chỗ còn rất mới, nhuộm cho lông chim hạc trắng tinh một mảng đỏ thẫm lớn.

Thế giới thuần tịnh lần đầu tiên xuất hiện màu sắc khác, Liễu Huyền An thở dài, muốn đưa hắn đi ra suối tắm cho sạch vết máu rồi ăn một ít tiên quả, giữa đường đụng phải một đám hiền giả áo trắng chân trần uống say khướt, bàn luận cái gì mà “Thiên hạ vô đạo”, cái gì mà “Chung thân bất sĩ, bất khoái ngô chí” vân vân, vội lặng lẽ kéo người đổi qua một chỗ khác.

Phong cảnh bên suối mỹ lệ tao nhã như xuân, thác nước mỏng manh chảy xuống từ đỉnh núi bắn lên muôn vàn gợn sóng. Bên bờ hoa rơi lả tả, cỏ tiên lay động, thi thoảng còn có mấy con thỏ trắng muốt chạy qua. Đây là nơi ngày thường Liễu nhị công tử hay dạo tới nhất, có thể xem như lãnh địa tư nhân của y.

Lương Thú hỏi: “Vì sao lại sợ ta gặp bọn họ?”

Liễu Huyền An ngồi trên một tảng đá nhìn hắn tắm gội: “Bởi vì chủ trương của bọn họ là vô vi vô dụng, tị thế giữ mình.” Không giống suy nghĩ của ngươi, gặp nhau tám phần sẽ có ẩu đả.

Lương Thú ngâm mình trong nước chỉ lộ ra một nửa bả vai: “Vô vi vô dụng, không đếm xỉa đến khó khăn thời loạn?”

“Cũng không hẳn.” Liễu Huyền An chống cằm suy nghĩ một lát, trả lời, “Vô vi là có hy vọng, có hy vọng thiên hạ sẽ tự an. Vô vi nhi trị ấy mà, không hữu dụng chỗ nào, chỉ được cái sống lâu.”

Lương Thú hừ lạnh: “Nên trục xuất bọn họ về thời loạn thế để bọn họ tự xem vô vi dùng được vào đâu.”

Liễu Huyền An cảm thấy vị Kiêu Vương điện hạ này quả nhiên không hề thân thiện, nhất định sẽ đuổi hết bạn bè của mình đi, vì thế càng cẩn thận dặn dò hắn: “Sau này nếu ngươi còn đến thì cứ chờ ta ở nơi này, đừng chạy lung tung sang chỗ khác, biết chưa?”

Lương Thú “xùy” một tiếng biểu đạt khinh thường. Hắn đứng lên ra khỏi nước, dáng người rắn chắc tinh tráng, nước đọng chảy từ vai xuống ngực, lại rơi xuống nước biến mất sau hõm eo. Nhìn thấy bóng dáng mơ hồ dưới nước, Liễu Huyền An chặn lại: “Ngươi đừng nhúc nhích, để ta đi tìm bộ y ——”

“Rào.”

Kiêu Vương điện hạ đã đứng trên bờ, nói: “Ta không thích mặc đồ trắng.”

Liễu Huyền An nghẹn họng trân trối nhìn nhìn hắn.

Sau đó bừng tỉnh khỏi mộng.

Y đột ngột ngồi dậy, trái tim nhảy “thình thịch” cực nhanh trong ngực. Bóng ảnh dưới nước trở nên cực kỳ rõ ràng, y hít sâu một hơi, kéo chăn trùm kín đầu, không rõ vì sao bản thân có thể mơ thấy chi tiết tỉ mỉ như vậy. Lúc này bên ngoài trời đã sập tối, khắp nơi yên tĩnh, A Ninh cũng đã đi nghỉ ngơi cho nên không ai phát hiện ra dị trạng nửa đêm của Liễu nhị công tử.

Liễu Huyền An cảm thấy mình đúng là quá thất lễ, lần đầu tiên Kiêu Vương điện hạ tới làm khách, mình thì một bộ quần áo còn tiếc đưa cho người ta. Trốn trong ổ chăn tối như mực thêm một lát, y thấy nhịp tim của mình đã bình ổn hơn, vì thế lại ngồi dậy ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay trăng rất sáng, sáng đến kỳ quặc, xung quanh còn có thêm một vành đai hơi phiếm hồng. Vùng sơn dã mênh mông, cây cỏ cao lớn bị gió thổi ngả nghiêng phát ra tiếng rào rào sàn sạt như khóc lóc kể lể.

Đôi khi ở trong một không gian quá yên tĩnh, ngược lại dễ khiến người ta ngột ngạt không thở nổi. Liễu Huyền An xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán, lại bò xuống giường đến bên cạnh bàn rót chén nước uống. Y cảm thấy dù sao mình cũng không ngủ được nữa, không bằng tiếp tục đi giải phẫu thi thể cho xong.

Vì thế y xách theo một ngọn đèn dầu nhỏ, ra ngoài làm việc.

Ánh nến trong nhà xác được thắp sáng từng cái một, Liễu Huyền An đóng hết tất cả cửa sổ, chỉ chừa lại một khe hở thông khí. Thi thể Đỗ Kinh thoạt nhìn còn dữ tợn hơn ban ngày gấp trăm lần, Liễu Huyền An ghé sát vào nghiêm túc quan sát xem có còn cổ trùng di chuyển trong thi thể không, hay là tàn ảnh do ánh nến lay động quá nhiều.

Lương Thú đứng ngoài cửa sổ nhìn qua khe hở, trông thấy Liễu Huyền An gần như dán cả mặt mình vào thi thể, nhất thời cũng… Tạm không nói gì khác, chẳng lẽ y không thấy thứ kia quá ghê tởm hay sao?

Trình Tố Nguyệt cũng ở bên cạnh, nàng vốn bị Lương Thú tống cổ đi mua bánh đường, kết quả lúc xuống núi toàn bộ cửa hàng đều đã đóng, làm gì còn ai bán bánh đường cho nàng. Thế nhưng Trình cô nương quá hiểu tính tình Vương gia nhà mình, vì thế đành mặt dày gõ cửa một nhà bán điểm tâm bắt ông chủ hàng chưng thêm một nồi nữa, cho nên mới về trễ.

Nàng ôm túi điểm tâm còn ấm trong ngực, vừa cảm khái vừa cảm động thốt lên: “Liễu nhị công tử đúng là lợi hại.”

Giọng nàng đã bị ép tới cực nhỏ, nhưng thính lực Liễu Huyền An quá tốt, cho nên vẫn dừng tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lương Thú nhận bánh đường từ trong tay Trình Tố Nguyệt rồi ra hiệu cho nàng trở về nghỉ ngơi, mình thì đẩy cửa gỗ tiến vào: “Đến đây từ bao giờ?”

“Vừa tới, chưa bao lâu.” Nhìn thấy Kiêu Vương điện hạ, Liễu Huyền An lập tức nhớ về chuyện tắm gội dưới thác nước, vì thế y lựa chọn tiếp tục cúi đầu nhìn Đỗ Kinh, tim vẫn đập thình thình giữa một đám bùi nhùi máu me hỗn độn.

Lương Thú đương nhiên không biết chuyện phát sinh ở ba ngàn thế giới, thản nhiên gọi y: “Rửa tay sạch sẽ, ra ngoài ăn chút gì đi đã.”

Liễu Huyền An dùng cây nhíp nhỏ gắp một con cổ trùng lên: “Không ăn, ta phải làm cho xong việc, cũng không thấy đói bụng nữa. Vương gia cứ đem chia cho người khác đi.”

Lương Thú không vui: “Không phải chính ngươi đòi ăn bánh đường sao? Mau lên.”

Nói xong lập tức đi ra cửa. Sau một lúc lâu, quả nhiên Liễu Huyền An cũng theo ra. Hai người tìm một phiến đá phẳng ngồi xuống, Lương Thú đưa bánh đường cho y, bản thân thì cởi túi rượu đeo bên hông xuống.

Liễu Huyền An dùng xiên tre cắm một miếng ăn, mật hoa quế ngọt ngào liền tươm ra, không quá giống với món đầu bếp ở Bạch Hạc Sơn Trang làm nhưng vẫn rất ngon lành. Mấy hôm nay đêm hè nhưng gió vẫn còn lạnh, được ăn miếng điểm tâm ấm áp vào bụng cực kỳ khoan khoái.

Lương Thú vặn túi rượu.

Mũi Liễu Huyền An rất nhạy, liền hỏi: “Là Tây Phong Ngâm sao?”

Lương Thú bất ngờ: “Ngươi còn biết cả rượu?”

Liễu Huyền An đáp: “Thường xuyên uống.”

Không phải uống đến say, mà chỉ một chút đủ để nửa mộng nửa tỉnh là tốt nhất. Nhắm mắt một cái lập tức có thể bước lên ngàn vạn cung điện trên trời, cùng thần tiên ôm trăng hái sao.

Lương Thú đưa túi rượu cho y.

Liễu Huyền An nếm một ngụm nhỏ, cay sặc cả cuống họng, đúng là khí thế dào dạt như gió miền Tây Bắc, đánh cho người ta không mở nổi mắt. Nhưng sau khi cay đắng qua đi, hậu vị ngọt ngào lại kéo dài rất lâu.

“Rượu ngon.” Y trả túi rượu về, tiếp tục ăn bánh đường của mình, lại chợt hỏi, “Cái tên sư gia Lư Thọ kia, Vương gia đã điều tra được chưa? Cũng là người Bạch Phúc giáo sao?”

“Không phải.” Lương Thú nói, “Không cần quan tâm, Thạch Hãn Hải đã điều tra rõ rồi, hắn chỉ là một gã ngu ngốc thiển cận thôi.”

Về phần đám đệ tử của Đỗ Kinh cũng không thẩm tra được thêm gì hữu ích, không phải bọn họ không muốn khai, mà là liều mạng cũng không biết khai gì. Những thứ bọn họ biết về tình hình trong giáo rất ít, nửa ngày chỉ nói ra Đỗ Kinh là kẻ rất được giáo chủ Bạch Phúc giáo tin cậy, cho nên mới phái đi thành Xích Hà phóng cổ độc. Nếu lần này mọi việc thuận lợi liền trông mèo vẽ hổ, nhân rộng tương tự ra các thành trấn khác.

“Đây là mục đích của tà giáo?” Liễu Huyền An hỏi, “Khuấy cho thiên hạ đại loạn, sau đó dùng tư thái chúa cứu thế xuất hiện, nghe ra thủ pháp không có gì mới mẻ.”

“Nhưng cũng đủ để mê hoặc nhân tâm, giả thần giả phật rồi.” Lương Thú nói, “Còn một chuyện thú vị nữa, căn cứ theo lời khai của bọn chúng, cổ trùng ở thành Xích Hà là do đích thân vị đại giáo chủ kia bào chế, khổ tâm nghiên cứu mất mấy năm, cực kỳ đắc ý, tâng bốc dù có là Liễu trang chủ của Bạch Hạc Sơn Trang cũng khó mà phát hiện ra.”

Kết quả Liễu nhị công tử lên núi chưa được nửa ngày đã kịp đập nát âm mưu, có thể thấy nếu đã ngu xuẩn thì dù khổ công đến mấy cũng không ra được kết quả, chi bằng đừng khổ.

Liễu Huyền An nói: “Nhưng đúng là không khó mà.”

Lương Thú dặn: “Chính là những lời này, ngữ điệu này nữa. Tương lai đi gặp mặt vị giáo chủ Bạch Phúc giáo kia ngươi cứ lặp lại đúng một lần cho ta, để xem hắn có tức chết tại chỗ không, đỡ nhọc một đao của đao phủ.”

Liễu Huyền An bật cười, gói phần bánh đường còn thừa lại: “Thi thể Đỗ Kinh mất một ngày nữa mới xử lý xong, gần đây Vương gia có ở trên núi không?”

Lương Thú lắc đầu: “Kẻ cấu kết đổi quan lương cùng Đỗ Kinh là ai, trước mắt đã có đầu mối, ta muốn xử lý chuyện này trước.”

“Thế Vương gia cứ làm việc của mình đi, không cần lo lắng chuyện trên núi nữa.” Liễu Huyền An nói, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho bá tánh.”

Lương Thú đưa người quay lại nhà xác, nhìn áo choàng to rộng đã cũ trên người y, đột nhiên hỏi: “Cần ta sai người đưa ngươi mấy bộ quần áo mới không?”

Liễu Huyền An sửng sốt: “Hả?”

Y cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, không thấy có gì là không ổn, liền cực kỳ cẩn thận thấp thỏm hỏi: “Vương gia… không thích màu trắng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play