Mùa hạ ở Tây Nam nóng bức vốn dễ dàng khiến cơ thể không khỏe, lại thêm vùng rừng núi ẩm ướt nhiều muỗi trùng sinh sôi, bất cẩn bị trùng độc chích một cái có khi mưng mủ hoặc sưng to cả nửa lòng bàn tay, còn có người lên núi hái thuốc bị ngã, đi đốn củi bị rìu chém rách chân. Tóm lại dù là bệnh lớn hay bệnh nhỏ, chỉ cần có bệnh đều có thể đến lán chữa bệnh của quân doanh Tây Nam khám không mất tiền.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Thập Diện Cốc.
Sau đó lan xa ra rất nhiều thôn xóm bên ngoài Thập Diện Cốc.
Liễu Nam Nguyện mặc váy đỏ rực rỡ ngồi trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ xem chẩn cho bá tánh, thủ vệ đứng canh hai bên sân cũng đều mang dung mạo tuấn mỹ quý khí ngời ngời. Cao Lâm gần như đã tận dụng toàn bộ vốn thẩm mỹ ít ỏi của mình cống hiến cho y quán này, thậm chí còn treo trên mái hiên một chuỗi chuông gió bằng trúc, dây treo dùng những dải lụa hơi trong suốt phát sáng long lanh dưới ánh nắng, thu hút vô số cánh bướm bay về.
A Ninh cảm thán: “Không ngờ Cao phó tướng còn có một phương diện thẩm mỹ thế này.”
Liễu Huyền An nằm trên tháp trúc phẩy quạt: “Trong lòng ai cũng có sở thích chưng diện thôi.”
Y lười biếng nói mà ngữ khí như ngái ngủ, mí mắt thoạt nhìn cũng sắp dán lại đến nơi rồi. A Ninh vừa thấy đã nhanh tay vạch mắt y ra, kêu to: “Công tử không được ngủ, Vương gia đã sai người đưa quần áo mới tới rồi, người mau thay ra đi, lát nữa chúng ta còn phải xuống núi hỗ trợ tam tiểu thư.”
Liễu Huyền An ngáp dài: “Ta mặc thế này là thoải mái rồi.”
“Thoải mái thì đúng là thoải mái, nhưng cũ quá.” A Ninh kéo cổ tay y, dùng lực lớn kinh người túm đối phương dậy.
Ở phương diện ăn mặc Liễu Huyền An đã hết thuốc chữa từ lâu, hơn nữa còn học theo gương xấu của đám hiền giả trong ba ngàn thế giới cho nên chưa bao giờ mặc cẩm y hoa phục, tùy ý khoác một chiếc áo vải bông màu xám, quấn thắt lưng bằng vải, sau đó xỏ một đôi giày rách là đã chạy loạn khắp nơi. Người trong Bạch Hạc Sơn Trang sớm quen với bộ dạng ăn mày kia, Lương Thú cũng nhìn mãi thành quen, hơn nữa còn cảm thấy đáng yêu, vải bông mềm mềm rủ rủ bọc hờ hững quanh sâu lười, dễ sờ lại dễ cởi.
A Ninh kéo đai lưng y lên.
Liễu Huyền An chưa tỉnh ngủ, ngã ngửa thẳng tắp ra sau.
A Ninh mệt thở hồng hộc, hai tay mỏi nhừ đứng bên giường xoa thắt lưng: “Vương gia sắp tới rồi đấy!”
Kết quả Vương gia đến thật.
Lương Thú đuổi A Ninh ra ngoài, mình thì cúi người hôn một cái cách chăn: “Ngươi đã ngủ từ giờ tuất tối hôm qua đến bây giờ rồi.”
Liễu Huyền An kiên định nhắm mắt.
Lương Thú bật cười một tiếng kéo người lên ôm vào lòng, trước hết giúp y cởi áo ngủ ra, sau đó lấy bộ đồ mới mặc từng món từng món vào. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng hầu hạ ai, phải tội số phận đưa đẩy va vào một con sâu lười, cho nên đối với công việc này tự dưng lại có chút thiên phú không cần ai chỉ dạy.
Liễu Huyền An giật giật cánh mũi, không ngửi được mùi vải mới mà ngửi được một ít hương hoa nhài rất dễ chịu. Lương Thú kéo tay y xỏ vào ống tay áo, giải thích: “Đã cho người giặt rồi huân hương, vải mềm đi một ít ngươi mặc vào sẽ thoải mái hơn.”
Cuối cùng tiên ngủ cũng chịu hé mắt ra một khe nhỏ.
Lương Thú ra lệnh: “Đứng thẳng lên, ta giúp ngươi quấn đai lưng.”
Liễu Huyền An nhìn thoáng qua, cảm thấy nó hơi quen mắt: “Cái này không phải đai lưng của Vương gia sao?”
“Trong thời gian ngắn không tìm được ngọc tốt làm nút cài, cho nên lấy một cái của ta sửa lại.” Lương Thú nói, “Nhìn cũng không quá kém.”
Kém thì chắc chắn là không, bởi vì đó là vật do Hoàng thượng ngự ban cho đệ đệ đi Giang Nam lừa… cưới vợ, đi cưới vợ. Lương Thú cẩn thận cài nút xong, hài lòng nhìn người trước mặt mình: “Không tồi, đẹp lắm.”
Sa y trắng như tuyết cùng đường thêu bằng chỉ bạc được ánh nắng chiếu vào tỏa sáng óng ánh. Liễu Huyền An sờ sờ đai lưng, đánh giá: “Không thoải mái bằng áo choàng của ta.”
“Buổi tối cho ngươi thay lại đồ cũ.” Lương Thú nói, “Giả làm thần tiên mà, chịu khó một chút.”
Thường Tiểu Thu tình cờ đi ngang qua gặp A Ninh đứng ngoài viện liền lại gần hỏi cậu vài chuyện, hai người đang trao đổi thì nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở, sau đó trông thấy Kiêu Vương điện hạ đi ra cùng với một người khác.
Về phần vì sao lại là “một người khác”, bởi vì Thường Tiểu Thu hơi lắc não một chút mới nhận ra kia chính là Liễu nhị công tử, nhưng chuyện này không thể trách được, bởi vì ngay cả A Ninh cũng vì màn biến hình này mà sửng sốt cả người.
Chờ hai người đi khuất, Thường Tiểu Thu mới hỏi: “Vẻ mặt kia của ngươi là sao?”
A Ninh nói: “Bởi vì ta thật sự chưa thấy bao giờ.”
Lúc còn ở nhà, đến cả những dịp như Tết nhất công tử còn không chịu mặc một bộ đồ mới, nhiều lắm là quấn bên ngoài chiếc áo choàng xám thêm một cái đai lưng màu đỏ trông càng quái dị hơn. Chuyện quá đáng nhất là, một năm nọ không biết y học theo vị hiền giả nào mà để chân trần xỏ một đôi giày rơm rách đi ăn tiệc Giao thừa, trang chủ vì chuyện đó mà suýt tức đến sinh bệnh.
Thường Tiểu Thu nghe mà khâm phục, không hổ là người Vương gia để ý, cuộc sống thường ngày cũng độc đáo hơn hẳn người thường!
A Ninh: “… Quên đi, ta không muốn thảo luận với ngươi về đề tài này nữa.”
Lương Thú mang theo tiên ngủ khoác áo trắng phiêu phiêu dạo quanh quân doanh một vòng làm đám binh sĩ xì xầm không ngớt, hình như Liễu gia toàn sinh ra thần tiên không thôi. Liễu Huyền An bị đai lưng siết không thoải mái, nhưng đồ thay cũng thay rồi thay rồi, y vẫn tranh thủ chạy qua dược phòng để khoe đại ca mình mặc đồ mới xinh đẹp.
Mặt mày Liễu Huyền Triệt không đổi sắc, chỉ “Ừ” một cái.
Nhưng thật ra vừa quay đầu đã nhấc bút vẽ tranh, vẽ lại dáng vẻ hoàn toàn mới của đệ đệ mình lên giấy kèm với một phong thư nhà dài thật dài, khen ngợi đủ mọi phương diện rồi gửi về Bạch Hạc Sơn Trang để cha mẹ cùng chung vui.
Ra khỏi dược phòng, Lương Thú vốn định dẫn Liễu Huyền An đi tìm Liễu Nam Nguyện, kết quả có người truyền tin nói các tộc nhân Loan Đao Ngân Nguyệt ngày đó chạy theo yêu nữ tà giáo vào núi đã trở về, nhưng không phải toàn bộ.
“Không trở về toàn bộ là có ý gì?” Lương Thú hỏi, “Thiếu mấy người? Bị bắt lại?”
“Thiếu một người.”
Đi bốn nhưng chỉ về ba, người không quay lại là một nam tử lên Lạp Nguyệt, chỉ cần nghe tên là thấy năm mới sắp đến. Một cái tên vui mừng như vậy thật sự không nên gặp chuyện không may, Lương Thú cùng Liễu Huyền An đi ra phòng khách hỏi thăm, quả nhiên không phải là chuyện xấu.
“Lạp Nguyệt ca không bị bắt, là huynh ấy không muốn về.” Thiếu niên giải thích.
Đoàn người bám theo cô gái mặc áo đỏ tìm được hang ổ Bạch Phúc giáo xong xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lạp Nguyệt lại muốn tìm cho được Khổ Hựu nên nói những người còn lại trở về báo tin trước.
Thiếu niên tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ cần năm ngày là vẽ lại được bản đồ địa hình, đường vào ngọn núi kia thật ra không quá hẹp, xung quanh còn có nhiều vật che chắn, với bản lĩnh của Vương gia, theo lý thì không khó để tạo thế thần binh trời giáng.”
Nói xong chính sự, vị phu nhân ngồi một bên lại tràn ngập nghi hoặc nhìn Liễu nhị công tử, không hiểu vì sao mình chỉ ra ngoài một chuyến mà phong cách ăn mặc của đối phương đã từ dân chạy nạn biến thành tiên nhân phú quý. Bộ đồ này mà mặc trên người Liễu đại công tử… không phải càng xứng với muội muội nhà mình sao?
Vì thế lại thỏa mãn vỗ tay trở về viết thư báo tin vui.
Hạ nhân dắt con ngựa cái màu đỏ đến cho Liễu Huyền An, sau khi được mã quan trong quân doanh chăm sóc nó càng béo mập rắn chắc, bốn vó gõ vững vàng xuống nền đất. Liễu Huyền An vuốt ve bộ lông mềm như nước của nó, nói: “Lần tới chúng ta đưa nó lên Tây Bắc đi.”
“Được, ta sẽ tìm hai mươi con chiến mã tốt nhất chạy cùng nó.” Lương Thú đỡ người lên lưng ngựa, “Sa mạc ở phương bắc mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, chắc chắn nó sẽ thích.”
Mã phu đứng một bên do dự mãi rồi cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ đành gửi gắm chút thương hại cho con ngựa nhỏ béo mập không thích vận động chỉ thích ăn, lại sắp nghênh đón hành trình đi Tây Bắc xa xôi mệt nhọc này.
Trước cửa y quán đã xếp hai hàng thật dài, Liễu Huyền An phóng mắt nhìn ra chỗ xa nhất thấy dòng người gần như đã tiệp với đường chân trời. Nhiều bá tánh như vậy hẳn không thể toàn là bệnh nhân, một phần đến chỉ vì tò mò muốn nhìn mặt đệ nhất mỹ nhân Đại Diễm. Nếu là bình thường quan phủ chắc chắn sẽ không cho phép, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, cho nên Cao Lâm sai người đi dọc ven đường đưa hết những bệnh nhân cần khám gấp lên phía trên, những người còn lại cứ để cho họ từ từ xếp hàng.
Các đệ tử của Bạch Hạc Sơn Trang cũng mặc y phục mới thay nhau phụ giúp ngồi chẩn bệnh, không khí thoang thoảng hương hoa, ở phía xa còn có người ngồi đánh đàn tình tình tang tang như cao sơn lưu thủy.
Một lão bà bà nhìn Liễu Nam Nguyện, vui vẻ nói: “Không cần xem đâu, chân ta không sao cả.”
“Hay là kiểm tra một chút vẫn hơn.” Liễu Nam Nguyện cười, “Bà bà nằm đi.”
Lão bà bà nghe lời nằm xuống, ánh mắt vẫn không rời gương mặt Liễu Nam Nguyện, càng ngắm càng thích, không nhịn được bèn mở miệng nói: “A Dũng nhà chúng ta ——”
Cháu trai đứng một bên nhanh tay che miệng bà lại, Liễu Nam Nguyện vẫn vui vẻ xem bệnh, kiểm tra xong nàng đứng lên nói: “Thân thể bà bà rất tốt, nên ăn thêm chút thịt cá và nhiều rau xanh sẽ sống lâu trăm tuổi đấy.”
“Được, được, đa tạ Liễu tam tiểu thư.” Người cháu trai không nói hai lời đã khiêng bà bà nhà mình bỏ chạy, những người ngồi trong viện cười vang: “A Dũng, bà bà lại thay ngươi đi tìm cháu dâu à?”
Ai ai cũng thật sự vui vẻ.
Liễu Nam Nguyện cũng vui vẻ theo, bởi vì phương thức xem bệnh này hoàn toàn không giống như ở nhà, đa số bá tánh cũng không có bệnh tật gì quá nghiêm trọng, mọi người giống như đến giúp vui nói chuyện phiếm một hồi hơn. Màn đêm buông xuống, vùng ngoại ô còn đốt lửa trại, có người ca hát người nhảy múa, âm thanh cười đùa vang vọng lên tận tầng mây cao nhất.
Cuộc sống của bá tánh vốn nên giống như thế này.
Liễu Nam Nguyện dọn dẹp lại mặt bàn chuẩn bị gọi bệnh nhân kế tiếp, không ngờ người bước vào lại là nhị ca nhà mình, còn là nhị ca mặc quần áo mới. Phản ứng của nàng chân thật hơn đại ca không nói không rằng nhiều, lập tức đứng lên, thần tình khó nói, thậm chí còn hoài nghi không biết mình có xuất hiện ảo giác hay không.
Liễu Huyền An nói: “Chỉ là một bộ quần áo thôi.”
Đúng là một bộ quần áo, nhưng vấn đề là trước giờ đến một bộ áo mới huynh cũng không chịu mặc. Liễu Nam Nguyện đi quanh y một vòng, thái độ cực kỳ hiếm lạ, nàng nói: “Lúc trước ta còn cho rằng nhị ca mà thành thân chắc vẫn sẽ mặc một thân quần áo rách nát như ngày thường, không ngờ cũng có lúc chịu thay ra. Đẹp lắm, sau này cứ mặc như vậy đi!”
“Không được, quá mệt mỏi.” Liễu Huyền An cự tuyệt, hơn nữa cho dù thành thân ta cũng có thể khoác áo choàng rộng màu đỏ mà.
Liễu Nam Nguyện: “… Huynh mà làm thế thì người ta sẽ nghĩ Bạch Hạc Sơn Trang chúng ta thần kinh không quá bình thường đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT