Ăn trọn quả đấm kia của cô vô tình đã đánh thức con quỷ dữ trong người của Lục Hàn, anh gầm gừ tên cô: "Mạc Hy, cô chán sống rồi đúng không?"
Nếu anh nhớ không lầm đây là lần thứ hai cô đánh anh.

Nhận thấy sự hung hãn kia, Mạc Hy liền trưng ra bộ mặt đáng thương, vờ vịt nói: "Xin lỗi anh, lúc nãy là do tôi mộng du nên đã đánh nhầm vào anh, xin lỗi…"
"Xuống xe ngay cho  tôi." Lục Hàn vừa xoa xoa gò má của mình, vừa lên tiếng ra lệnh.
Anh không làm gì cô là may mắn lắm rồi, rất nhanh cô mở cửa đi xuống.

Ngay lập tức Lục Hàn hiên ngang cầm tay cô dẫn vào bên trong.

Mạc Hy đưa mắt nhìn lên, miệng nhỏ thốt lời: "Nhà hàng Tâm Hoa."
Lại quay qua hỏi anh: "Lục tổng trễ lắm rồi mà anh vẫn còn muốn ăn nữa sao?"
"Tất nhiên không phải tôi ăn rồi, mà là cô đó."

Lục Hàn có lòng tốt đưa cô đi ăn, thật không ngờ còn bị cô đánh úp.

Muốn làm người tốt một hôm cũng khó.
Mặc khác, Mạc Hy nhìn anh với ánh mắt hài lòng, cô không nghĩ anh còn nhớ đến việc cô vẫn chưa có gì lót bụng, xem ra anh vẫn còn lương tâm đi.
Bước vào bên trong, phục vụ vẫn như thường lệ ra nghênh đón: "Lục tổng, xin chào ngài, rất vui vì ngài đã đến."

Lục Hàn bày ra bộ mặt lạnh tanh, làm cho không khí từ nóng cũng thành lạnh, lười biếng đáp: "Ừm."
Ngay sau đó dẫn cô lên phòng ăn dành riêng cho anh, theo như sự đánh giá của cô thì căn phòng rộng rãi và thoải mái.

Ánh sáng đầy đủ và bàn cũng không chút bụi bặm, sạch sẽ vô cùng.

Quả nhiên nhà hàng lớn làm việc luôn cẩn thận.
Thấy cô ngồi thẫn thờ ra đó, Lục Hàn vội vàng lên tiếng: "Cô mau gọi món đi phục vụ đang chờ kìa."
Bị anh gọi, Mạc Hy mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, rồi nhìn phục vụ cười cười: "Đợi tôi một lát."
Phục vụ không nói gì cả, mỉm cười nhìn cô.
Mất khoảng hai phút cô cũng đã gọi món xong.

Phục vụ cẩn trọng ghi chú rồi đi ra.Lục Hàn trầm tư một vài giây, nói: "Mạc Hy cô có thấy nhà hàng này cô cùng quen thuộc không?"
"Quen thuộc sao?" Mạc Hy tỏ ra ngây ngô: "Cơ mà nghe anh hỏi như vậy, tôi cũng cảm thấy quen quen, hình như lúc nhỏ tôi có từng đến đây một lần rồi thì phải."
Lục Hàn chống tay lên bàn, bày tỏ: "Nhà hàng này đã được xây dựng vô cùng lâu rồi, cho nên việc cô đã từng đến đây cũng không phải chuyện lạ."
Vừa lúc, phục vụ mang thức ăn đi vào, nhẹ nhàng để lên bàn, đôi mắt của cô nhìn thấy mà khoái chí, khóe miệng không nhịn được mà chép chép như một đứa trẻ đang đòi ti của mẹ.

"Chúc Lục tổng và tiểu thư ăn ngon miệng."

"Mau ăn đi, nếu không nước miếng chảy ra hết bây giờ."
Bị Lục Hàn bắt tẩy, Mạc Hy xấu hổ, gương mặt thẹn thùng không nghĩ nó lại đỏ ửng lên, né tránh ánh mắt của anh, rồi khe khẽ lấy tay lau miệng: "Tôi làm… làm gì có."
"Không có thì thôi, ăn đi."

Mạc Hy không chần chừ nhiều nữa, một tay cầm đũa một tay cầm chén, thưởng thức từng món ăn đặc sắc thơm lừng này.

Ăn một miếng thịt, đôi mắt cô hiện lên sự thích thú: "Wow, món thịt nướng này ngon quá đi mất, ăn một miếng mềm mềm dai dai trong miệng, thích thật!"
Lục Hàn vẫn ngồi im bất động không ăn, chủ yếu anh đang nhìn Mạc Hy, đã mấy năm trôi qua mà cô vẫn không thay đổi là mấy, vẫn thích ăn những món mà anh nhìn thôi đã ngán đến tận cổ rồi.
Lại nghĩ về khoảng thời gian năm anh mười bảy tuổi, khi mà căn bệnh đau dạ dày tái phát, lúc đó anh ở bên ngoài không mang theo thuốc.

Đành ngồi chịu đau ở trạm xe buýt, và cô đã xuất hiện.
"Anh ơi, anh bị làm sao vậy?"

Một giọng nói cô cùng trong trẻo xen lẫn một chút gì đó của sự đáng yêu.

Mặc nhiên, Lục Hàn lạnh lùng đáp: "Không cần cô lo."
Dù biết cơn đau đang dày xéo, nhưng vẫn gồng mình  tỏ ra mạnh mẽ như không có gì.
Cô gái lặng lẽ ngồi xuống, không màng sự hắt hủi từ anh: "Anh bị đau dạ dày đúng không? Bà em có nói nếu như ăn không đúng giờ đúng bữa sẽ bị đau quài luôn đó."

Vậy mà, Lục Hàn không hề để tâm, hất tay cô ra khỏi mình, quát tháo: "Cô bị điếc sao, tôi đã nói là không cần cô lo mà."
"Đừng tức giận mà." Mạc Hy đứng bật dậy, vẻ mặt sợ hãi lộ rõ, tuy nhiên tầm chừng mấy giây sau cô mỉm cười rõ tươi: "Hay là anh ăn cơm của em đi, như vậy sẽ không còn đau nữa."
"Aaa… cuối cùng cũng nhớ ra rồi."
Viễn cảnh về mấy năm trước bị cô làm gián đoạn, Lục Hàn còn tưởng cô nhớ ra chuyện lúc trước của cô và anh: "Cô nhớ ra cái gì vậy?"
Vẫn rất trông chờ câu trả lời mà anh muốn nghe.

Ấy mà, cái cô nhớ ra : "Chuyện là tiểu Trạch nhà tôi rất thích ăn những món này, có phiền không lát tôi mang về cho thằng bé một phần."
Haizz!!! Lục Hàn đau đầu khắc khổ, làm anh cứ tưởng …
Thấy anh im lặng, Mạc Hy nghĩ là anh sẽ không cho, nên dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn anh: "Được không vậy, nói một tiếng đi mà."
Để bình tĩnh hơn Lục Hàn cầm lấy tách trà uống, không quên đáp: "Cô muốn như thế nào thì như thế đó đi."
----còn---.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play