Mao Thần Kiệt ư? Có lẽ nào con trai của Mạc Hy chính là của anh ta? Vậy còn Khải Uy thì sao?
Lục Hàn  đứng phía sau nhìn hai người đang tâm tình nói chuyện với nhau.

Một loạt câu hỏi dần hiện lên trong đầu anh.

Mà câu trả lời thì không rõ.
Đoạn, Mao Thần Kiệt đưa mắt nhìn mọi người, nghiêm túc nói: "Tôi có thể chứng minh rằng Hy Hy thật sự đi du học mấy năm qua."
Dứt câu, Mao Thần Kiệt quay sang Tăng Thanh, vẫn thái độ dịu dàng vừa rồi: "Tăng tiểu thư không biết có tin tưởng vào lời nói của tôi hay không?"
Bị vẻ ngoài lịch lãm lại còn cuốn hút của Mao Thần Kiệt mê hoặc, lại nói, hắn là người mà cô ta đã thầm thích bao lâu nay, đột nhiên đứng gần như vậy, khiến cô ta vô cùng e thẹn, mở miệng nói: "Mao thiếu...em không dám không tin lời anh nói, nếu anh đã đứng ra chứng minh, thì chắc chắn đó là sự thật?"
Mạc Tuệ lại lần nữa căm phẫn, Mạc Hy tại sao lại được Mao Thần Kiệt giúp đỡ? Có vẻ như quan hệ của cô ta rộng hơn mình nghĩ.
"Nếu như Tăng tiểu thư đã không còn ngờ vực về vấn đề này, vậy…" Mao Thần Kiệt nhìn cô ta cười híp mắt, nhưng nụ cười mang theo sự man rợ: "Cô cũng nên trả giá cho những hành động và lời nói vừa rồi của mình."

"Trả, trả giá…?" Vẻ mặt Tăng Thanh tất tần tật chuyển màu, trong lòng bất an.
"Thanh Thanh…."
"Vâng ạ!"
Lúc này, một người phụ nữ tầm chừng ngoài bốn mươi đi đến, vẻ mặt bộc lộ sự tức giận rõ.

Chính Tăng Thanh không để ý, liền mách lại với mẹ của mình: "Mẹ đến đúng lúc lắm, vừa nãy bọn họ…"
Không nói không rằng, Hạnh Y cho cô ta một cái tát,đây là cái tát thứ hạ trong ngày mà cô ta nhận lấy.
Tăng Thanh vừa đau vừa giận, nhìn mẹ của mình: "Mẹ tại sao mẹ lại đánh con? Trông khi người đáng đánh là cô ta?"
Hạnh Y không nói gì, trực tiếp kéo tay Tăng Thanh lại chỗ cô, ấn đầu Tăng Thanh xuống: "Con lớn rồi, còn thích đi gây hấn như vậy? Đến bao giờ con mới thật sự  trưởng thành đây, mau xin lỗi đi!"
Thấy cô ta im miệng không nói,  là mẹ vẫn không thể trơ mắt nhìn, cúi đầu, thành tâm nói: "Xin lỗi đại tiểu thư rất nhiều, là do Thanh Thanh nhà tôi vẫn còn trẻ người non dạ, không biết tức thời nên mới gây ra những chuyện tai hại với cô, mong cô rộng lượng bỏ qua cho nó."
Mạc Hy thấy được sự thành tâm của mẹ Tăng Thanh, đáp: "Không sao cả, vẫn mong con gái của bà từ nay về sau nên biết điều một chút."
Hạnh Y thở dài.

Hơi thở mang theo sự nặng nề: "Tôi sẽ cân nhắc."
Không dừng lại ở đó, Mạc Hy tiếp tục đưa ra những lời lẽ nhạy bén: "Cơ mà, những chuyện đã xảy ra tôi e là đã làm ảnh hưởng đến một phần danh tiếng của Mạc Gia."
"Mẹ đừng nghe  cô ta nói bậy." Tăng Thanh lớn tiếng nói.
Hạnh Y bất bình tĩnh, cho con gái của mình thêm một bạt tay nữa: "Còn ở đó lớn mồm, mau xin lỗi đi."
"Mẹ, mẹ đánh con hai lần?" Tăng Thanh uất ức nhìn mẹ của mình.

Nỗi nhục này cô ta không thể nào quên được.
Biết rằng con gái đang căm phẫn vệ mình, Hạnh Y nhỏ tiếng nói cho Tăng Thanh nghe: "Con biết điều một chút đi, hiện giờ Mao Thần Kiệt đang đứng về phía cô ta, nếu như con cứ ngoan cố, e là Tăng gia chúng ta cũng vì con mà bị liên luỵ."
Nghe những lời giải thích của mẹ, Tăng Thanh bây giờ mới nhận ra, nhìn cô,vô cùng gượng ép: "Tôi xin lỗi."
Mạc Hy cười rạng rỡ: "Cô không cần xin lỗi tôi, cái tôi cần là lời giải thích thỏa đáng cho các vị ở đây nghe thật rõ."
"Cô…"
Mặc dù không cam tâm, nhưng mà bắt buộc phải làm, Tăng Thanh cúi đầu mình, cắn răng: "Thành thật xin lỗi mọi người, tất cả những chuyện vừa rồi là do tôi bịa ra, tôi cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ mong các vị có thể bỏ cho tôi."
Cuối cùng, Mạc Hy chốt lại một câu: "Bản thân tôi không biết ai đặt điều nói xấu, hay phỉ nhổ tôi, nhưng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ làm Mạc gia của tôi mất mặt."
Tình hình xem ra Mạc Hy đã lật ngược lại tình thế, Mạc Tuệ đăm chiêu, không ngờ Tăng Thanh cô ta lại ngu ngốc như thế! Không thể thắng được Mạc Hy.

Một ánh mắt từ sắc lạnh trở nên ôn nhu vẫn luôn dán vào Mạc Hy, Lục Hàn không nghĩ bây giờ Mạc Hy lại trở nên quật cường đến mức anh không thể nhận ra là cô của lúc còn thơ bé.
Sau khi đã nhận được sự minh bạch từ Tăng Thanh, Mạc Hy thầm nghĩ cô không thể ở lại được nữa, lên tiếng nói: "Xem như chuyện này kết thúc ở đây, tôi cũng không còn lý do gì ở lại, xin phép rời khỏi, chúc tất cả mọi người có một ngày thật vui vẻ."
"Chưa có sự có sự cho phép của bà, ai cho cháu đi khỏi đây."
Bỗng nhiên, một thanh âm khàn đặc vang lên, không lẫn vào đâu được.

Đây là giọng nói mà ngày đêm cô hằng nhớ nhung, Mạc Hy hớt hải xoay người lại: "Bà nội…"
Hai tiếng bà nội đầy da diết, có thể thấy rõ sự nhớ thương đặc biệt mà cô dành cho lão phu nhân.

Vốn dĩ cô đã bị bà cắt đứt, đuổi khỏi Mạc Gia, hai tiếng gọi kia cũng không hợp lý cho lắm, Mạc Hy nhanh sửa lại: "Lão phu nhân…"
Cơ mà, theo cô nhìn thấy, bà vốn rất khoẻ mạnh,  không giống như những lời miêu tả hôm qua của dì Liên Hương.

Chẳng lẽ đây là kế hoạch họ đặt ra chủ yếu để lừa gạt mình đến đây ư?
Mạc lão phu nhân đứng ở trên tầng một, bên cạnh là quản gia Liên Hương,  thần thái của lão phu nhân vẫn không thay đổi, nghiêm nghị và quyết đoán, bà mở lời nói tiếp: "Ta còn đang khó hiểu tại sao ở bên dưới lại ồn ào đến vậy, không ngờ  Hy Hy đã về đó sa?"
Trong lời nói có đôi chút vẻ khó chịu.
-------còn----.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play