Trời mưa rất lâu, đến tận khi màn đêm dần buông, Lục Tắc Hiên mới thỏa mãn ngừng lại.

Tạ Nhiên bủn rủn cả người, tựa vào ngực Lục Tắc Hiên th ở dốc khe khẽ. Lục Tắc Hiên sợ cậu bị cảm, vội cầm áo khoác tới quấn lên người cậu, xoa nhẹ mái tóc, thấp giọng hỏi: “Đau không?”

Tạ Nhiên nhắm mắt lại, giọng hơi khản: “Vẫn ổn, không đau lắm.”

Lần kết hợp nhiệt này đến quá bất ngờ, hai cậu đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại thêm lần đầu thiếu kinh nghiệm, trong hang núi trên một hành tinh xa lạ cũng chẳng có bất kỳ sản phẩm hỗ trợ gì, chắc chắn Tạ Nhiên bị đau.

May mà cậu không sợ đau, người đánh dấu cũng là Lính gác cậu thích nhiều năm, chút khó chịu ấy có thể bỏ qua hoàn toàn.

Tạ Nhiên cuộn người nằm trong lòng Lục Tắc Hiên, đưa tay ôm eo đối phương, nói: “Kể từ hôm nay, cậu chính thức thuộc về tớ rồi đúng không?”

Lục Tắc Hiên rất hạnh phúc, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Ừ, tôi chỉ thuộc về cậu.”

Trong hang núi lờ mờ tối, hai cậu nhìn nhau, có lẽ vì đã kết hợp thân thể, giờ khắc này, cả hai đều cảm thấy linh hồn cũng gần gũi không gì sánh bằng. Tạ Nhiên không kìm lòng được, bèn ngẩng lên, hôn Lính gác của mình, Lục Tắc Hiên cũng nhiệt tình hôn lại cậu.

Nụ hôn này không mang chút d*c vọng nào, dịu dàng mà trong trẻo, hệt như lời hứa hẹn và bày tỏ hai cậu trao nhau.

Lát sau, Tạ Nhiên nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tớ mệt quá, muốn ngủ một lúc.”

Lục Tắc Hiên bế Tạ Nhiên vào sâu trong, ngồi xuống tựa vào vách hang để Tạ Nhiên ngủ trong lòng mình. Chim ưng trắng và cáo lửa gác đêm bên ngoài, hai chủ nhân ôm nhau ngủ trong hang.

Vì gi3t chết con quái vật kia, Tạ Nhiên đã bùng nổ hết khả năng, tấn công đại não nó bằng rất nhiều tua ý thức, sức mạnh tinh thần gần như cạn sạch, mới nãy lại bị Lục Tắc Hiên đánh dấu, thể lực cũng tiêu hao nghiêm trọng. Lúc này cậu đang kiệt sức, vừa nhắm mắt đã nặng nề chìm vào mê man.

Trong rừng nguyên sinh, cây cối gãy đổ cả mảng lớn, rất nhiều hoa cỏ đã héo rũ, đập vào mắt là một quang cảnh hỗn độn. Cậu cần nghỉ ngơi thật nhiều để khôi phục sức mạnh tinh thần.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Tạ Nhiên loáng thoáng trông thấy một chùm những đốm sáng trắng xuất hiện trong rừng sâu. Những đốm sáng kia dần dần tụ về cùng một chỗ, biến thành hình dáng một chú cáo. Tạ Nhiên sửng sốt, đứng trân trân nhìn cảnh tượng ấy cho đến tận khi chú cáo kia thành hình, xuất hiện trước mặt cậu bằng hình thái đầy đủ nhất.

Không ngờ lại là một chú cáo trắng bé nhỏ, đáng yêu.

Tạ Nhiên hoàn hồn: “Em là… Một thực thể tinh thần khác?”

“Đúng vậy đó chủ nhân!” Cáo trắng vổng đuôi lên, tua ý thức màu xanh lục bắt đầu từ từ chữa trị rừng rậm bị tổn thương.

Tạ Nhiên cũng không ngờ được rằng thế giới tinh thần của mình lại có tiềm lực lớn đến thế.

Lúc đó, để giải quyết con quái vật kia, sức mạnh tinh thần của cậu đã bùng nổ tức thời, cáo lửa thức tỉnh thành cáo chín đuôi, còn tiềm lực nằm sâu trong rừng rậm kết hợp với năng lượng cha và ông để lại khi phong ấn cậu năm xưa cùng tạo nên một thực thể tinh thần mới.

Cậu có đến hai thực thể tinh thần?

Tâm trạng Tạ Nhiên được lấp đầy bởi kinh ngạc và vui sướng. Nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, chỉ lát sau đã lại tiếp tục mê man.

Không biết giấc ngủ ấy dài bao nhiêu lâu, vô số hồi ức đẹp xuất hiện trong mơ…

Hôm sau, lúc tỉnh dậy, Tạ Nhiên cười rất tươi.

Chắc chắn cậu là một người cực kỳ may mắn, từ bé đã có bao nhiêu người thân quan tâm, chăm sóc, còn có trúc mã Lục Tắc Hiên trưởng thành cùng mình. Lần này, giữa lúc nguy nan, cả Lục Tắc Hiên và cậu cùng rơi vào lỗ sâu, hai cậu hoàn thành kết hợp thân thể ngoài ý muốn, cậu còn gặp may mắn, thức tỉnh được thực thể tinh thần thứ hai.

Tạ Nhiên kiểm tra thế giới tinh thần của bản thân một lượt. Dưới sự nỗ lực của cáo trắng nhỏ, sức mạnh tinh thần của cậu đã hồi phục cực kỳ nhanh.

Lục Tắc Hiên thấy nét mặt Tạ Nhiên cứ ngơ ngẩn, bèn hỏi khẽ: “Nhiên Nhiên, cậu ổn không? Cậu đã ngủ hơn 12 tiếng luôn đấy.”

Thời gian ngày đêm của hành tinh này khác hẳn hành tinh Thủ đô. Lục Tắc Hiên xem giờ bằng thiết bị truyền tin đeo tay, quả thật Tạ Nhiên đã ngủ liền 12 tiếng nên cậu rất lo lắng.

Đối diện với ánh mắt Lục Tắc Hiên, Tạ Nhiên khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, hôm qua tớ tiêu hao nhiều sức mạnh quá nên ngủ lâu hơn, thế giới tinh thần chỉ có thể chữa trị từ từ trong lúc ngủ mà.” Nói xong cậu lại gọi cáo trắng ra, “Nào, làm quen chút.”

Chim ưng đã thu nhỏ đậu trên vai Lục Tắc Hiên thấy một chú cáo trắng lông xù bỗng xuất hiện bên cạnh Tạ Nhiên thì không khỏi tròn mắt: “Không phải hôm qua cáo của cậu mới biến thành cáo chín đuôi à? Sao hôm nay còn có mỗi một đuôi, màu cũng khác luôn rồi?”

Nghe nó thắc mắc, Tạ Nhiên bật cười, gọi cả cáo chín đuôi ra: “Cáo chín đuôi đây, cáo trắng là khác.”

Chim ưng há hốc mỏ: “Hai, hai con luôn?!”

Lục Tắc Hiên cũng rất kinh ngạc: “Sao lại có thêm một thực thể tinh thần vậy?”

Tạ Nhiên giải thích: “Hôm qua, vì đối phó với con quái vật kia, tớ đã bùng nổ sức mạnh, tiềm lực trong thế giới tinh thần cũng được kích hoạt hết, thức tỉnh thực thể tinh thần thứ hai thuộc loại hình chữa trị… Cũng coi như trong cái rủi có cái may nhỉ?”

Lục Tắc Hiên nhìn hai chú cáo với tâm trạng ngổn ngang. Cậu vốn biết Nhiên Nhiên là Dẫn đường có thiên phú cực kỳ xuất sắc, không ngờ cậu ấy còn thức tỉnh được thực thể tinh thần trong thời khắc nguy nan.

Lần rơi vào lỗ sâu này thật sự đúng là trong cái rủi có cái may. Chẳng nhưng sức mạnh của Nhiên Nhiên tăng lên đáng kể, thức tỉnh được thực thể tinh thần thứ hai, cậu cũng bất ngờ phát nhiệt, được đánh dấu người mình thương. Một khi đã kết hợp thân thể, Lính gác và Dẫn đường sẽ được ràng buộc chặt chẽ với nhau khó có thể chia tách.

Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng ôm vai Tạ Nhiên, nói: “Tốt quá rồi. Giờ sức mạnh tinh thần của cậu chắc chắn phải mạnh nhất nhì Liên bang.”

Tạ Nhiên chẳng thèm quan tâm chuyện sức mạnh tinh thần có mạnh nhất hay không, nhưng chỉ khi mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể bảo vệ được người mình yêu. Hiện giờ cậu đã thức tỉnh thực thể tinh thần thứ hai, có lẽ cũng có nhiều vốn liếng để đàm phán với phụ huynh hơn hẳn.

Cậu và Lục Tắc Hiên vội vàng trao thân cho nhau như vậy chẳng khác “bỏ nhà theo trai” là bao, sau khi biết chuyện, chắc chắn cha mẹ sẽ giận lắm. Hai cậu phải tìm cách trở về hành tinh Thủ đô, rồi còn phải tiếp tục cân nhắc sẽ thừa nhận chuyện này ra sao sau khi về được.

Tạ Nhiên ngừng suy nghĩ, nói: “Quái vật hôm qua bị hai ta giết rồi, chắc trong rừng giờ đang tạm an toàn, đi tìm ít đồ ăn đi.”

Lục Tắc Hiên nói: “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài tìm.”

“Tớ đi cùng cậu, nhớ gặp phải phiền phức gì thì hai ta có thể phối hợp với nhau giải quyết.” Tạ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên, ý cười hiện rõ trong mắt: “Dù sao cậu cũng biết bay, tớ đâu phải đi lại quá nhiều. Hơn nữa, sức mạnh tinh thần của tớ cũng hồi phục rồi mà.”

“Thôi được rồi.” Lục Tắc Hiên không ngần ngừ thêm nữa, cậu ôm eo Tạ Nhiên bằng tay trái, tung cánh bay lên cao.

Được cơn mưa lớn gột rửa, không khí trong rừng rậm trở nên trong lành hơn hẳn. Hai cậu bay ngang vị trí giao chiến hôm qua, phát hiện đám dây leo đã chết héo hết, trong rừng không có dấu vết của thú dữ nào khác, ngược lại chỉ có rất nhiều côn trùng cứ bay bên cạnh hai cậu và kêu vo ve.

Lục Tắc Hiên khó hiểu: “Hình như đám côn trùng này đang dẫn đường cho chúng ta?”

Tạ Nhiên cũng phát hiện ra điều ấy, cậu cúi đầu nhìn xuống phía dưới: “Sương đỏ trong rừng tản ra thành một lối đi rồi, xuống xem thử không?”

Lục Tắc Hiên nói: “Chưa biết chừng trong màn sương đó lại có quái vật gì khác, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút.”

Hai cậu tiếp tục bay theo hướng sương đỏ đang tan, chẳng bao lâu sau đã đến nơi nằm rất sâu trong rừng sương, trông thấy một quái vật khổng lồ. Tám cái chân của quái vật kia được bao phủ bởi lớp giáp cứng màu đỏ, lưng có rất nhiều lông tơ, mắt đỏ tươi như máu.

Lục Tắc Hiên căng thẳng, tay phải lập tức siết chặt đao điện từ: “Là nhện?”

Cậu chưa bao giờ trông thấy một con nhện to đến như thế. Kích thước của nó phải ngang bằng một tòa nhà cao tầng.

Tạ Nhiên còn chưa kịp nói câu nào, tơ nhện đỏ đan chằng đan chịt đã rơi xuống từ trên cao, nhanh chóng tạo thành một tấm mạng lớn bao phủ hoàn toàn cả hai cậu. Lục Tắc Hiên lập tức vung đao muốn chém rách tấm mạng nhện, nhưng trên thứ tơ kia lại có một thứ chất nhầy rất kỳ quái trói chặt chân hai cậu lại như đóng kén.

Lục Tắc Hiên tái mặt, đang định tấn công thẳng vào quái vật khổng lồ kia thì chợt nghe Tạ Nhiên nói: “Tắc Hiên, đừng đánh nó.”

“…” Tuy rất khó hiểu nhưng Lục Tắc Hiên vẫn dừng tay.

“Nó đang nói chuyện với tớ bằng sức mạnh tinh thần.” Tạ Nhiên vươn tua ý thức ra, thử kết nối với não nó. Sau khi kết nối, quả nhiên cậu cảm nhận được tín hiệu tinh thần truyền vào đầu mình.

“Là các cậu đã giết dây leo ma, cứu mạng tôi?” Giọng nói ấy rất hòa nhã.

“Dây leo ma?” Tạ Nhiên hiểu ra ngay, “Ý bà là con quái vật có rất nhiều dây leo đã tấn công chúng tôi?”

“Đúng vậy. Ban đầu nó định tấn công tôi. Nhưng máu của các cậu đã thu hút sự chú ý của nó, khiến nó chuyển mục tiêu.” Con nhện khổng lồ dịu dàng nói. “Các cậu gi3t chết nó, giải quyết thiên địch giúp tôi, để tôi chữa trị vết thương cho các cậu.”

Tơ nhện đỏ quấn trên người, không ngờ những vết thương do bị gai cào đã bắt đầu liền lại.

Lục Tắc Hiên cực kỳ kinh ngạc trước cảnh tượng đang diễn ra.

Một lát sau, Tạ Nhiên mới lên tiếng: “Nó là thủ lĩnh của loài nhện trên hành tinh này. Quái vật dây leo hôm qua hai ta giết là thiên địch của nó, vậy nên nó đang chữa trị vết thương giúp.”

Lục Tắc Hiên không thể tin nổi: “Thủ lĩnh sinh vật vũ trụ lại chữa trị vết thương giúp chúng ta?”

Nhiều năm qua, vì muốn bành trướng khắp vũ trụ, con người đã gi3t chết rất nhiều sinh vật khác.

Lính gác là những chiến sĩ xông pha tuyến đầu, trong khoảng thời gian đi theo anh trai, Lục Tắc Hiên cũng đã tới vài hành tinh chưa khai phá, tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa con người và sinh vật vũ trụ. Cậu chưa một lần nghĩ sẽ có con thú vũ trụ đầu đàn nào thân thiện với con người đến thế.

Lục Tắc Hiên nhìn Tạ Nhiên với vẻ băn khoăn: “Cậu có thể giao tiếp tinh thần, hiểu được điều nó nói?”

Tạ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Nó là một bà mẹ rất dịu dàng. Hôm qua chính là kỳ đẻ trứng của nó, chúng ta trùng hợp cứu nó nên nó thân thiện lắm. Tơ nhện này có công hiệu làm lành vết thương, nó đang chữa trị giúp hai ta đó.”

Dù những vết thương ở tay, ở chân đang dần dần liền lại, Lục Tắc Hiên vẫn không dám tin vào chuyện hoang đường “một con quái vật sẽ giúp đỡ con người”. Cậu nhìn Tạ Nhiên đầy lo lắng: “Lời con nhện đó nói có đáng tin không?”

Tạ Nhiên nói: “Yên tâm, tớ đã kết nối vào thế giới tinh thần của nó, biết nó đang nghĩ gì mà. Nó không có ác ý với chúng ta đâu.”

Nghe Tạ Nhiên nói vậy Lục Tắc Hiên mới yên lòng, đưa cả hai bay lên lưng nhện chúa theo chỉ thị của Tạ Nhiên.

Có vẻ Tạ Nhiên rất quý mến con nhện này, cứ nói chuyện với nó bằng tua ý thức mãi. Nhện chúa cũng chủ động kiếm ít đồ ăn cho các cậu.

Thấy nó không có bất kỳ hành vi mang tính công kích nào, Lục Tắc Hiên mới dần dần thả lỏng cảnh giác.

Thời gian ban ngày trôi qua rất nhanh, Tạ Nhiên ngồi trên lưng nhện chúa, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đăm chiêu.

Lục Tắc Hiên thấp giọng hỏi: “Cậu đang tìm đường về à?”

Tạ Nhiên nói: “Ừ. Tớ muốn tìm ra con đường rời khỏi đây dựa vào vị trí các thiên hà.”

Thành tích thiên văn học của cậu rất xuất sắc, Lục Tắc Hiên yên lặng ngồi một bên, chờ Tạ Nhiên quan sát.

Một lúc sau, Tạ Nhiên bỗng nói: “Đây chắc hẳn là một hành tinh thuộc chòm sao Nam Tam Giác. Vì không thể đi ngược chiều hút của lỗ sâu, chúng ta không quay về bằng đường cũ được, buộc phải tìm cách đi theo hướng ngược lại. Nhưng phía khác của chòm sao Nam Tam Giác lại không có tuyến đường vũ trụ an toàn do con người khai phá, rất khó xác định các mối nguy hiểm… Xem ra vẫn phải ở lại đây một thời gian, xem xét tỉ mỉ thêm nữa.”

Lục Tắc Hiên nói: “Hành tinh này dồi dào dưỡng khí, thức ăn nước uống cũng nó, nán lại một thời gian nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ là… Bố mẹ cậu và cả anh trai tôi đều tận mắt trông thấy chúng ta bị hút vào lỗ sâu, chắc chắn họ rất lo lắng, có khi còn đang tìm kiếm khắp nơi nữa.”

Tạ Nhiên bỗng nghiêng đầu sang bên cậu, hỏi: “Nếu có một ngày chúng ta có thể trở về, cậu định sẽ nói với ba mẹ thế nào?”

Lục Tắc Hiên giật mình, cậu đã kết hợp thân thể với Tạ Nhiên, đã nhận định nhau. Nhưng Liên bang có quy tắc ngầm không cho phép người thừa kế các quân đoàn kết hôn với nhau, nếu hai cậu công khai quan hệ, vậy chính là đối đầu trực diện với luật lệ.

Trừ khi hai cậu chủ động thoát ly quân đoàn mỗi bên.

Lục Tắc Hiên hít thở sâu, nghiêm túc nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Anh họ tôi cũng là Lính gác cấp S, năng lực ngang ngửa tôi, tôi sẽ thuyết phục anh ấy và khuyên bố để anh họ trở thành người thừa kế Quân đoàn Liệp Ưng. Tôi có thể rời khỏi Quân đoàn Liệp Ưng, gia nhập Quân đoàn Ánh Sao. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, dù phải làm gì tôi cũng sẽ làm.”

Nghe cậu nói thế, lo lắng bỗng dâng đầy trong lòng Tạ Nhiên.

Năm đó, sau khi ba cậu, Tần Lạc, yêu mẹ cậu, Tạ Hi, vì một người là con trai của Nguyên soái, một người là trưởng nữ của Tướng quân Tạ nên không thể kết hôn công khai. Cuối cùng, vì được ở bên Tạ Hi, Tần Lạc quyết định lặng lẽ vào nhà họ Tạ ở rể, thực thể tinh thần sứa biển sâu của ông cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Tạ Nhiên vẫn cảm thấy luật ngầm cấm người thuộc các quân đoàn kết hôn với nhau rất bất hợp lý. 200 năm trước, hai quân đoàn lớn cấu kết làm phản đâu có nghĩa là sau này các quân đoàn cũng sẽ cùng nhau làm phản vì liên hôn. Nhưng hiện tại, các cậu vẫn chưa thể thay đổi quy tắc này, muốn ở bên nhau, chung quy vẫn phải chấp nhận hy sinh một vài điều.

Tạ Nhiên nắm lấy tay Lục Tắc Hiên, mười ngón đan chặt vào nhau. Cậu bình tĩnh nói: “Ý của cậu cũng giống tớ. Cậu sẵn sàng bỏ lại thân phận người thừa kế vì tớ, tớ cũng có thể làm điều tương tự. Ngoại trừ tớ, Quân đoàn Ánh Sao còn có dì út. Dì ấy là Lính gác cấp S, tớ tin chắc rằng dì ấy sẽ là người thừa kế phù hợp hơn nhiều. Đến khi đó, hai ta cùng rời khỏi quân đoàn, vậy không còn là liên hôn nữa rồi?”

Lục Tắc Hiên cảm động, quay sang ôm chầm lấy Tạ Nhiên.

Cậu suy tính cho tương lai cả hai, Tạ Nhiên cũng chuẩn bị kỹ càng vì cuộc sống sau này.

Có lẽ đây mới chính là tình cảm đến từ hai phía.

Trong tương lai mà mỗi người hoạch định, phần quan trọng nhất chính là đối phương, cả hai cậu đều có thể thay đổi và hy sinh một số điều vì nhau. So với danh hiệu “người thừa kế” và thân phận “Quân đoàn trưởng”, điều hai cậu mong muốn hơn là được bên nhau đến già cùng người trong lòng.

Hai cậu ôm chầm lấy nhau trên lưng nhện chúa.

Tạ Nhiên nói: “Con đường sau này có lẽ sẽ rất gian nan, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng.”

Lục Tắc Hiên gật đầu, nhẹ nhàng siết chặt vòng ôm thêm chút nữa: “Nhiên Nhiên, dù bị bao nhiêu người phản đối, tôi chắc chắn không bao giờ buông tay cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play